Dịch giả: KìNgộ
Mặt trời giữa trưa như lửa, ánh mặt trời chói mắt chiếu sáng đại doanh Thính Phong bộ trống rỗng. Đại doanh vắng lặng hiu quạnh, ngẫu nhiên mới thấy được vài người thưa thớt mang dáng vẻ đìu hiu đi tới đơn vị. Đại đa số tướng sĩ đều đi tìm hiểu tin tức bên ngoài, còn lại nhân viên ở lại thì không đến một phần mười.
Từ lúc Tiểu Sơn mang mấy trăm người rời đi, sĩ khí Thính Phong bộ rơi xuống nghìn trượng. Bầu không khí bên trong Doanh cực kì áp lực trầm thấp, rất nhiều người bởi vì không chịu được loại không khí này nên đã xin được ra ngoài hành động, chính vì thế doanh số lại càng ngày càng ít.
Tướng sĩ lưu lại ở Đại doanh trướng cũng vô tình, mấy ngày liên tục thao luyện cũng trở nên biếng nhác, đối với quân luật sâm nghiêm của Trung Ương Tam Bộ mà nói, đây là việc không thể tưởng tượng được.
Nếu như nói bởi vì Lý Niệm* không gặp đám người Tiểu Sơn đang trốn là họa, thì lại thêm việc Thiên Diệp bộ đã được thành lập, tức thì làm cho tình trạng Thính Phong bộ trở nên vi diệu.
Từng là Thính Phong bộ, là phụ tá đắc lực tối hậu của Diệp phu nhân, địa vị không thể thay thế. Hôm nay người sáng suốt đều có thể nhìn ra được Thiên Diệp bộ mới chính là "Đưa con yêu" của phu nhân.
Điều này vẫn chưa phải là tình huống bết bát nhất.
Cùng ngày Thiên Diệp bộ tiến hành đánh Tân Quang thành, Cũng Dã thành đầu hàng, thiên hạ khiếp sợ. Sau đó họ lại lấy thế lôi đình quét ngang Thiên Ngoại Thiên, bất cứ nơi nào họ đến, quần hùng đều cúi đầu.
Trước đó không hề có biểu hiện cường thế nào, sự nghiệp thống nhất Thiên Ngoại Thiên càng làm cho người ta khó có thể tin, từ đó danh vọng của Thiên Diệp bộ trong nhát mắt lên đến đỉnh.
Một chỗ sâu trong doanh trướng, một phòng ngói gạch không người chú ý, không có người đứng trực.
Ánh sáng trong phòng ảm đảm, khác biệt rất lớn với bên ngoài, như hai thế giới.
Niên Thính Phong nhìn vào bài vị đang thờ, vẫn như một pho tượng không nhúc nhích. Hắn đã đến đây rất lâu, từ khi bước vào cửa, hắn đều trầm mặc không nói. Cái bàn dài màu đen đặt mấy trăm khối Trường sinh bài, trên đó viết tên của bọn hắn. Trường sinh bài không nhiễm hạt bụi nào, sắp đặt ngay ngắn, hiên nhiên có người trong coi tỉ mỉ.
Lư hương bốc lên làn khói mù nhẹ nhẹ, làm mờ những cái tên quen thuộc. Trong thoáng chốc, những cái bài vị trường sinh trên cái bàn kia như biến ảo thành một chi quân đội trang nghiêm đứng trầm mặc.
Tin tức của Thính Phong Bộ linh thông nhất, tiền tuyến thắng lợi, bọn Tiểu Sơn là tuyển chọn tối hậu nên cũng biết trước tiên.
Không biết người nào xây cái từ đường ở chỗ này, mỗi một doanh tướng sĩ khi trở về đều đến đây tế bái.
Niên Thính Phong lần đầu tiên tới đây.
Thânh thể của hắn bỗng nhúc nhíc, ánh mắt khôi phục vẻ thanh minh, lấy ba cây hương trên bàn dài. Châm lửa từ ngọn đèn, cúi lạy rồi cắm vào lư hương.
Nhìn một lát, sau đó lại quay người đi.
Từ đầu đến cuối không nói một lời.
Chiếc xe rời khỏi đại doanh không khiến người khác chú ý, không làm kinh động đến bất cứ kẻ nào.
Trong xe, mặt Niên Thính Phong không cảm xúc, ngẫu nhiên ánh mắt nhìn ra ngoài xe, nhìn qua đoàn người trên phố đang vội vàng đi lại.
Thiên Tâm thành đang khôi phục sinh cơ, số lượng người đi trên đường phố so với đoạn thời gian trước tăng nhiều, theo tốc độ chậm rãi của xe thì nhìn ra được. Những cửa hàng bên đường trước kia luôn đóng chặt cửa nay đều lần lượt mở ra, tiểu nhị quần áo chỉnh tề chào đón khách, thỉnh thoảng lấy hơi hô to, thanh âm rõ ràng. Tất cả các chiêu bài của các cửa hàng cũng trở nên sáng tỏ hơn rất nhiều, bụi bặm được lau chùi sạch sẽ, làm cho đường phố tăng lên vài phần sặc sỡ.
Trong lúc giật mình, Niên Thính Phong nhớ tới Ngũ Hành Thiên năm đó, từng là một thành thì người chật như nêm, đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng cả đêm tối. Trong mắt hắn hiện lên tâm tình phức tạp khó hiểu.
Nói thật, hắn không thích kế hoạch Đại Sư Chi Quang, vô cùng không thích. Nếu như thực lực có được kiểu như vậy, thì những người khác tu luyện gian khổ trả giá bằng mồ hôi chẳng phải đều trở nên buồn cười?
Trung Ương Tam Bộ như là một chiến sĩ bình thường, không người nào mà không liều chết tu luyện, trải qua vòng quay chiến tranh tàn khốc? Mặc kệ là hắn, hay là binh sĩ dưới trướng, tất cả đều là như thế mới có được ngày hôm nay.
Thế nhưng dù có chán ghét thì hắn cũng phải thừa nhận, sự ra đời của Đại Sư Chi Quang giống như vì để ảnh hưởng đến thế giới này. Thành công hay thất bại đều có ảnh hưởng sâu sắc đối với thế giới này.
Biểu hiện cường thế của Thiên Diệp bộ, làm cho mọi người đều thấy được một Thiên Tâm thành cường thế đang quật khởi. Ánh mắt mọi người có ngốc cỡ nào đi nữa cũng thấy rõ rằng, Thiên Tâm thành trong tương lai chính là quyền lực trung tâm chính thức của Thiên Ngoại Thiên.
Lòng tin mãnh liệt vào Thiên Tâm thành tựa như lại được sinh ra. Cửa hàng đã từng đóng cửa lần lượt khai trương trở lại, buôn bán lại trở nên phồn vinh, những người nhạy bén đã một nắng hai sương, lên đường xuất phát đi về Thiên Tâm thành.
Trưởng Lão Hội rơi quyền trượng, lại được Diệp phu nhân nhặt lên lần nữa.
Đương nhiên, cũng không phải ai cũng có mơ ước như vậy.
Còn chưa đi đến đại sảnh, Niên Thính Phong chợt nghe tiếng nói tức giận truyền ra từ bên trong của ai đó.
"Phu nhân, quá thảm rồi! Thật sự là quá khốc liệt! Đây không phải chống lại bên ngoài mà là người một nhà của phu nhân! Tân Dân có lẽ có chỗ khác nhau nhưng bọn hắn đã có nhiều cống hiến cho Ngũ Hành Thiên, không bên bị diệt. Bọn họ cũng là thần dân ngài, làm sao có thể xem nó như kẻ cướp kẻ thù? Đao mổ hạ xuống, máu chảy thành sông, lòng người hoang mang, thiên hạ đều sợ..."
Giọng nói thân thiết nhu hòa truyền đến.
"Ái khanh nói đúng. Nhóm Tiểu Bảo làm việc càn rỡ thô lỗ, phê bình họ là tốt. Bọn họ đều người những người trẻ tuổi, làm việc xúc động, nắm những cái không tốt, cần các vị cẩn thận giám sát trông coi..."
…
Niên Thính Phong không có đi vào, mà là cúi đầu đợi ở cửa, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, thật giống như lão tăng nhập định.
Một lát sau, một đám lão đầu mang gương mặt mỹ mãn đi ra, nhìn thấy Niên Thính Phong đứng bên cửa thì có người hừ lạnh có người lại biểu hiện không che dấu sự kinh bỉ và địch ý trong mắt. Đã có Thiên Diệp bộ, địa vị Thính Phong bộ giảm mạnh. Nắm đó Thính Phong bộ là thanh đao sắc bén nhất trong tay phu nhân, đắc tội vô số người. Lúc này họ thấy Niên Thính Phong thất thế, không biết bao nhiêu người âm thầm vỗ tay khen hay.
Chỉ có điều do kiêng kị thực lực của Niên Thính Phong nên bọn họ mới không dám công khai càn rỡ chê bai này nọ.
Niên Thính Phong nhìn như không thấy.
Một lát sau, phu nhân truyền lệnh cho hắn đi vào.
Thấy hắn đi vào đại sảnh, Diệp phu nhân hơi tựa lưng vào ghế ngồi khẽ cười một tiếng, mang theo tia trào phúng: "Nhìn xem, một đám lão gia hỏa cổ hủ, không có việc gì thì lập tức khoa chân múa tay. Lúc trước là rùa đen rút đầu trốn trong nhà, hiện tại bọn họ đều là thần can giám! Ngay cả cỏ đầu tường cũng không bằng, chúng nó ít nhất còn có năng lực nhìn người, còn những người này, vô năng cực điểm!"
"Chảy chút máu thì có việc gì? Hiện tại còn thiếu chảy máu hay sao? Hừ, không để họ biết sợ, sẽ kéo dài tới lúc nào?"
Niên Thính Phong nói: "Phu nhân nói phải."
Diệp phu nhân nhìn thẳng Niên Thính Phong, ngồi thẳng, gương mặt nghiêm túc, giọng nói cũng trở nên trịnh trọng hơn không ít: "Ta biết gần đây ngươi nghe không ít tin đồn, chịu không ít ủy khuất. Công lao của ngươi ta nắm chắc, làm sao quên? Thiên Diệp bộ giống như nắm đấm, còn Thính Phong bộ của ngươi lại là ánh mắt của ta. Thấy rõ ràng mới có thể đánh chính xác! Qua một thời gian ngắn nữa, đợi sau khi bình định Thiên Ngoại Thiên, lại tập trung vào việc mở rộng Thính Phong bộ. Để ngươi nắm quyền hành sự, lựa chọn hảo thủ các thành, kì vọng của ta đối với Thiên Phong bộ rất cao. Ngươi đã khổ cực rồi."
Trên mặt Niên Thính Phong lộ vẻ cảm kích, cúi đầu tuân mệnh: "Vì phu nhân cống hiến, máu chảy đầu rơi, muốn lần chết không chối từ!"
"Tốt rồi, ngươi chớ để những lời nịnh hót kia làm hỏng mất tâm tính." Diệp phu nhân cười khoát tay, nụ cười trên mặt biến nhanh, thản nhiên nói: "Công tác sau này nặng nề, nhất là nhiệm vụ của ngươi. Cho dù là Tân Dân, hay là thế gia, hãy tìm những tên không nghe lời."
Niên Thính Phong tuân mệnh: "Vâng."
"Thiên Ngoại Thiên chúng ta chỉ có đoàn kết một lòng mới có thể chiến thắng Thần Chi Huyết. Những thứ nhiễu loạn, con sâu làm rầu nồi canh, phải thanh trừ sạch sẽ. Nhất là Tân Dân, bọn họ đã tự tung tự tác quá lâu."
"Vâng, thuộc hạ sẽ chú ý."
Diệp phu nhân cảm khái nói: "Đau từng cơn là khó tránh khỏi, chỉ có điều nếu sống qua cửa ải này thì tương lai sau này chính là một con đường bằng phẳng. Lúc này không thể mang lòng dạ đàn bà."
Niên Thính Phong phụ họa nói: "Vâng."
"Chỉ cần chúng ta đoàn kết một lòng, cũng không phải sợ Huyết tu. Ngươi xem, tiền tuyết lại đại thắng, chính là minh chứng. Chúng ta không thể nói quá đó là tác dụng của một hay hai chiến bộ. Chỉ dựa vào bọn họ thì có thể phòng thủ được sao? Hiển nhiên không được!"
Niên Thính Phong hiểu ý: "Phu nhân nói phải. Thuộc hạ sẽ chuyên môn dặn dò các Tiêu túc thôn*."
(*): Cơ quan tin tức.
Diệp phu nhân lộ ra vẻ hài lòng: "Ngươi làm việc, ta luôn luôn yên tâm."
Giọng nói của nàng thay đổi, bỗng nhiên nói: "Ngươi thấy Tùng Gian Phái thế nào?"
Niên Thính Phong trầm mặc một lát, nói: "Phu nhân làm như di chúc Đại trưởng lão đã lập, Ngũ Hành Thiên chính thống hiện tại, nếu là Nguyên tu thì đều đồng ý tòng mệnh. Nếu có cãi lời, thì coi là đồng đảng Huyết tu, tru sát thiên hạ."
Diệp phu nhân không khỏi cười nói: "Làm cho ta giống như một đao phủ, động một chút lại giết chóc. Thật hy vọng bọn họ có thể thông minh một chút."
Niên Thính Phong bỗng nhiên cao giọng khuyên ngăn: "Trưởng Lão Hội thành lâp đã lâu, khó có thể thích ứng được tình thế nguy hiểm hôm nay. Thiên Ngoại Thiên cũng không phải Ngũ Hành Thiên, cường địch Huyết tu tiếp cận. Muốn chống lại Huyết tu, giơ cao chiến kỳ. Bởi vì cái gọi là danh bất chính, ngôn bất thuận nên Huyết tu có Đế thánh, vậy Nguyên tu chúng ta khi có thủ lĩnh tập trung Huyết tu thiên hạ, mọi người đều sẽ quy tâm. Thần đề nghị, hủy bỏ Trưởng Lão Hội, phu nhân đăng vị, lấy tên Phượng thánh, hiệu lệnh thiên hạ!"
"Phượng thánh..."
Đôi mắt đẹp Diệp phu nhân sáng lên.
…
Không gian đen tối, Xà Dư đã thu lại khí tức, lập tức giống như một khối nham thạch. Xung quanh đều là nham thạch lạnh lẽo, tối đen ẩm ướt, đây là chỗ vào thân núi, một khe hở chỉ có rộng khoảng vài thước.
Khe hở quanh co nên ánh sáng không thể chiếu vào tới được.
Vì đột phá vòng vây, Xà Dư không tiếc việc vận dụng bí pháp. Cho dù đã phá được vòng vây nhưng lúc ấy Xà Dư cũng như đèn cạn dầu, hoảng hốt chạy bừa, không nghĩ đến việc sẽ gặp được cái khe hở ẩn nấp như thế này.
Lúc này Xà Dư cực kì không khỏe, gương mặt trắng bệch như giấy, không chút máu. Toàn thân là vết thương chằn chịt, không chút máu, nhiều nơi còn nhìn thấy xương trắng.
Đã gãy bao nhiêu xương rồi? Xà Dư không biết.
Ý thức của nàng trở nên mơ hồ, cuối cùng vẫn giữ được một tia lý trí mà thu liễm khí tức.
Vài đạo khí tức bên ngoài thoáng biến mất, trong khe hở Xà Dư đã hôn mê, trạng thái của nàng quả thật không xong. Thân thể nóng hổi, sinh cơ đang giảm dần, nếp nhăn xuất hiện trên mặt, làn da bắt đầu khô nứt.
Mái tóc đen nhánh, bây giờ có thể dùng mắt thường mà nhìn được tốc độ chuyển sang màu trắng của nó, trái tim cũng đập nhỏ dần.
Thân thể của nàng dần trở nên trong suốt, mạch máu đỏ có thể nhìn thấy được. Một mạng lưới mạch máu có thể nhìn thấy được ánh sáng đỏ tỏa ra một cách yêu dị, chúng nó lại di chuyển ầm ầm.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, trong bóng tối.
__o0o__