Dịch: Đường Huyền Trang
Kiếm quang rung động, giãy khỏi bùn đất, phá không mà đi, lưu lại trong bóng đêm một vệt sáng hình vòng cung vô cùng bắt mắt.
Boong boong boong!
Kiếm minh vang réo rét bên tai.
Quang kiếm dồn dập thoát khỏi bùn đất, hóa thành kiếm quang, bay nhanh về phía Ngân Sương bộ.
Trong chốc lát, kiếm quang như mưa.
Từ lúc thanh kiếm quang đầu tiên bay lên đến khi kiếm quang như mưa chẳng qua chỉ là trong nháy mắt, nhưng lực chú ý của Tống Tiểu Khiểm luôn đặt trên kiếm quang ở trung tâm kiếm trận, không một chút phân tâm, kiếm quang bay đến cực nhanh, nàng không dám xem nhẹ, hét lớn:
- Phi Tường!
Tướng sĩ Ngân Sương bộ đã sớm lên cung, nghe lệnh đồng thời bắn.
Băng!
Dây cung chấn động, một chùm tiến vũ dày đặc bay ra, giống như một gáo nước lạnh được hắt ra.
Ngay sau khi mũi tên màu bạc rời khỏi cung, thân tên nhanh chóng sinh ra một tằng băng sương màu trắng, băng sương lập tức biến dày, phồng lên, biến thành một cây nước đá.
Cây nước đá lấy tốc độ kinh người trở nên to lớn, vì vậy trên chiến trường xuất hiện một màn khiến cho người khác phải ngạc nhiên.
Tiễn vũ như bị thổi phồng lên, từ nước đá biến thành khối băng, từng khối băng dung hợp với nhau, hóa thành một bức tường băng cực lớn.
Bức tường này cao hơn mười trượng, độ rộng vượt qua bốn mươi trượng, độ dày vượt quá ba trượng, kèm theo tiếng rít gào trầm thấp, nó bay ầm ầm về phía trước như thái sơn áp đỉnh. Nó giống như một con Hoang Thú có thân hình cực lớn đi vào rừng rập, có thể dễ dàng đi đến mọi nơi, trường kiếm ven đường không cách nào ngăn cản tường băng, mảnh kiếm gãy bắn về bốn phía như mưa rơi.
Phi Tường hảo tổn hơn rất nhiều so với Tường Băng bình thường, nhưng nhìn thấy hiệu quả này, Tống Tiểu Khiểm vẫn vô cùng hài lòng.
Càng quan trọng hơn, Phi Tường có thể yểm hộ bọn hắn tiếp tục xung phong.
Vô số lần thực chiến đã chứng minh, xung phong mà mất đi tốc độ, đó chính là tử lộ.
Chỉ cần có thể bào trì tốc độ xung phong, Tống Tiểu Khiểm tin tưởng rằng, trừ khi đối phương đã tấn chức Đại Sư, không thì một khi bọn hắn vọt tới trước mặt, đó chính là tử kỳ của đối phương.
Ngay tại lúc này, nàng nghe thấy một tiếng "phốc" rất nhỏ vang lên, thần kinh nàng lập tức căng thẳng.
Kiếm quang đánh trúng tường băng!
Con ngươi của nàng co rút lại, trên mặt tường băng trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một quang điểm sáng ngời.
Sau một khắc, quang điểm xuất hiện chằng chịt trên tường băng, như là những ngôi sao lấp lánh.
- Cẩn thận...
Tống Tiểu Khiểm còn chưa nói dứt câu, bỗng nhiên ánh sáng ở quang điểm tăng vọt, phút chốc kiếm ý sắc bén lạnh thấu xương bắn nhanh ra, phía sau chúng nó, tường bẳng nổ vỡ thành từng mảnh băng vụn. Hình ảnh tường băng khổng lồ nổ thành phấn vụn vô cùng đồ sộ, giống như bụi tuyết khi tuyết lở trên Tuyết Sơn.
Nhưng giờ Tống Tiểu Khiểm cũng chẳng quan tâm những thứ này.
Kiếm quang giống như một đạo thiểm điện, xé rách bầu trời đêm chui vào bên trong Ngân Sương bộ!
Quang mang màu trắng bao phủ toàn quân yếu ớt như một tờ giấy, không thể ngăn cản kiếm quang dù chỉ một chút, thiết kiếm như được nung đỏ khiến cho kiếm quang đả thương tầm mắt của nàng, ngân quang lưu lại mãnh liệt như muốn xé toang màn đêm.
Phốc phốc phốc!
Không cần quay đầu nhìn, Tống Tiểu Khiển cũng biết đó là âm thanh kiếm quang xuyên qua thân thể tướng sĩ.
Ba, khóe mắt vừa liếc qua liền bị một mảnh huyết nhục bao phủ, một tên binh lính bị kiếm quang đánh trúng.
Tống Tiểu Khiển tâm như sắt đá, không chút gợn sóng. Có lẽ sau cuộc chiến này nàng sẽ sầu não, nhưng trong chiến đấu, nàng phải tỉnh táo gần như lãnh khốc.
Chiến đấu lại không có người chết hay sao?
Một đợt công kích, hơn một trăm người ngã xuống!
Đả kích khủng bố như thế cũng là lần đầu tiên Tống Tiểu Khiểm gặp phải. Đây còn là trước đó bọn hắn đã dùng Phi Tưởng để ngăn cản vậy mà đối phương vẫn có thể tạo thành thương vong như thế, nhưng dù sao nàng cũng không cảm thấy bất ngờ, nàng biết rõ là mình đối mặt với đối thủ có cấp bậc gì, hoặc có thể nói là một quái vật.
Đợt công kích thứ nhất đã chứng minh suy đoán của Tống Tiểu Khiểm.
Thần Huyết!
Hiện tại nàng có thể khẳng định trăm phần trăm, đối phương có được Thần Huyết. Bằng không mà nói, tuyệt đối không thể nào xuyên thủng phòng ngự của toàn quân.
Huyết Tu có cấp bậc nghiêm ngặt, không chỉ biểu hiện ở quyền lực và địa vị mà còn biểu hiện sự áp chế về lực lượng. Đây cũng là lý do vì sao Hồng Ma Quỷ vừa mới hoàn thành Huyết Luyện, đã có thể có địa vị khiến người ta chú mục.
Cùng là huyết linh lực, cao giai áp chế hoàn toàn với cấp thấp giai, cho dù vừa mới hoàn thành Huyết Luyện nhưng mà Hồng Ma Quỷ đã trở thành một trong những người mạnh nhất Thần quốc.
Người mạnh nhất Thần quốc là ai, Đế thánh bệ hạ!
Lực lượng xuất xứ từ Thánh vật Thần Huyết, là người có lực lượng mạnh nhất Thần quốc, không có một trong.
Ngoài việc đối phương cường đại có thể tạo thành tổn thương to lớn đối với tướng sĩ, chỉ có Tống Tiểu Khiểm biết rõ, ngoài trự đối phương có lực lượng sâu không lường được thì lực lượng Thần Huyết có tác dụng khắc chế đối với huyết linh lực, đó mới là nguyên nhân chính dẫn đến thương vong vô cùng nghiêm trọng của bọn hắn.
Thần quốc Thánh Vật, trở thành thủ phạm khiến cho Ngân Sương bộ tổn thương vô cùng nghiêm trọng, không thể không nói đây là điều đầy trâm chọc.
Tống Tiểu Khiểm không biết đối phương lấy được Thần Huyết từ đâu, lúc này, ngoại trừ xông về phía trước để giảm thương vong ra thì không còn cách nào khác.
Âm thanh kiếm minh réo rắt cùng với tiếng vuốt sói dẫm lên đất đan vào nhau.
Từng thanh kiếm quang không ngừng thoát khỏi bùn đất, hóa thành từng đạo kiếm quang chói mắt, chui vào bên trong Ngân Sương bộ.
Mỗi một bước tiến của Ngân Sương bộ đều có người ngã xuống, nhưng mà thế xung phong không hề suy giảm.
Tướng sĩ trên lưng sói ngã xuống, không kịp phát ra tiếng kêu đã bị đồng bọn đằng sau đạp nát.
Huyết nhục bị giẫm đạp tiến vào lòng đất, nhuộm hồng cả vùng đất.
Không ai chú ý tới, những huyết nhục này lặng yên biến mất không một tiếng động, dường như là bị thứ gì đó thôn phệ.
Huyết Nhãn trong huyễn cảnh, kim vụ dầy đặc không đâu không có, đang nhạt dần đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Ngải Huy chú ý đến sự dị thường này, suy nghĩ một chút, trong lòng hiểu ra.
Kim vụ là một bộ phận bên trong Thần Huyết mà hắn không thể nào hấp thu, hắn định thông qua kiếm trận để dẫn xuất ra ngoài. Nhưng mà kiếm trận bình thường không thể thừa nhận lực lượng bá đạo như thế, rất nhanh liền bị nghiền nát. Về sau dùng huyết nhục thú huyết làm môi giới, mới có thể để cho những thanh trường kiếm bình thường này hấp thu một chút lực lượng Thần Huyết, rèn thành kiếm quang.
Nhưng mà huyết nhục thú huyết đạt được là thông quan chiến trường, số lượng có hạn, rất nhiều lực lượng Thần Huyết không thể dẫn xuất ra ngoài.
Không ai nghĩ đến thi thể Huyết tu, dù sao tất cả mọi người đều là nhân loại, chuyện này là điểm mấu chốt của đạo đức nên không thể nào làm được.
Bởi vì không thể dẫn xuất kim vụ ra ngoài khiến cho Ngải Huy bừng tỉnh, trong đầu suy nghĩ rằng bên ngoài có biến. Nhưng khi Ngân Sương bộ nhảy vào kiếm trận, hắn lập tức phát hiện.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, Kiếm Thai cảm nhận thấy sự uy hiếp, tự động vận chuyển, sau đó Ngải Huy nhìn thấy hình ảnh một màn kiếm quang dày đặc như mưa, rực rỡ xinh đẹp.
Kiếm trận thôn phệ huyết nhục địch nhân, cũng làm cho Ngải Huy cảm thấy không kịp chuẩn bị.
Hắn còn chưa kịp làm ra phản ứng nào, màn kim vụ lúc trước không chỗ hở đã trở lên nhạt đi rất nhiều.
Mà hầu như cùng lúc đó, ở một nơi hẻo lánh của kiếm trận, ánh hào quang như thực chất xuyên qua từng thanh trường kiếm. Thân kiếm bắt dầu vỡ ra từng mảng, lộ ra bên trong toàn thân chỉ là kiếm quang.
Kiếm minh lại lần nữa kêu lên réo rắt, kiếm quang vừa mới ra lò nhao nhao bây lên trời, bắn thẳng về phía địch nhân.
Hiệu quả của huyết nhục Huyết tu tốt hơn nhiều so với huyết thú.
Lúc trước đưa vào kiếm trận chính là huyết nhục của Khoan Bối Bức Ngư, Khoan Bối Bức Ngư là huyết thú cấp thấp mà thú doanh sử dụng. Còn huyết nhục bên trong kiếm trận lúc này là huyết nhục của Huyết tu cùng với Ngân Sương Lang. Ngân Sương Lang là tọa kỵ của Huyết bộ, cấp bậc so với Khoan Bối Bức Ngư thì cao hơn rất nhiều. Về phần Huyết tu, càng không phải thứ mà huyết thú có thể so sánh.
Đáy lòng Ngải Huy có chút phát lạnh.
Thần Huyết đúng là quái vật, không đến một giọt Thần Huyết, bản thân hấp phu một phần, tu bổ Kiếm Thai, khiến cho tân sinh, thoát thai hoán cốt. Mà một bộ phần còn lại, nếu như không có huyết nhục, hắn thậm chí không có cách nào bài xuất ra ngoài cơ thể.
Nó thôn phệ mọi huyết nhục, bất kể là con người hay dã thú.
Nếu như nói Thần Huyết sáng lập ra Thần quốc ngày nay, khai sáng ra hệ thống Huyết tu. Ngải Huy hoài nghi, tại thời điểm cần thiết, Huyết tu có Thần Huyết có thể thôn phệ những Huyết tu khác để tẩm bổ bản thân.
Đặc tính mà Thần Huyết bày ra thật khiến người ta kinh sợ.
Ngải Huy càng ngày càng tin tưởng, Thần Huyết chính là máu của vị Ma Thần trong mộng cảnh kia, bởi vì lực lượng của nó tràn đầy sự thô lỗ, nguyên thủy, lãnh khốc, xảo trá, giống như mạnh được yếu thua của dã thú.
Đây cũng là lý do vì sao Ngải Huy không thích lực lượng của Thần Huyết, nó không có sự ôn nhu. Cho tới bây giờ, Ngải Huy đều cảm thấy mình là một tên lãnh khốc, không để ý đến sống chết của người khác.
Hắn cũng chưa từng có cái đạo đức thuần khiết, chỉ cần có thể trở nên mạnh mẽ, hắn nguyện ý thử bất kỳ biện pháp gì. Có thể ngay cả như vậy, nhưng đặc tính của Thần Huyết khiến cho hắn cảm thấy có chút chán ghét.
Ví dụ như, ở thời điểm sắp tử vong, sẽ đem đồng bọn của mình thôn phệ.
Hắn tình nguyện chết cũng không muốn làm những chuyện như vậy.
May mắn là những lực lượng kia đã bị hắn bài xuất ra ngoài cơ thể, hắn sẽ không trở thành một vị Huyết tu.
Ngải Huy ngẩng đầu nhìn Huyết Nhãn cực lớn trên đỉnh đầu.
Cảm tạ vải băng.
Ai, lại nghĩ đến sư phu, sư mẫu rồi...
Tình hình chiến đầu thời khác nguy cấp, suy nghĩ của Ngải Huy lại có chút lơ lửng, kèm theo chút ưu thương khó hiểu.
Thẳng cho đến khi kim vụ nhạt đi rất nhiều, Ngải Huy mới hồi phục tinh thần, lại có một đống Huyết tu trở thành dinh dưỡng của kiếm quang.
Đến bây giờ, hắn như một người ngoài đứng xem.
Kiếm Thai chủ đảo tiết tấu chiến đấu.
Kiếm Thai rực rỡ hẳn lên, đang hướng về Ngải Huy biểu hiện ra sự cường đại của nó.
Tống Tiểu Khiểm cảm thấy bọn hắn như lọt vào một đám ong vò vẽ.
Bọn hắn không nhìn thấy trước mắt, hoàn toàn bị tia sáng bao phủ khắp nơi, vô số kiếm quang bay múa xung quanh bọn hắn tạo thành một mảng lưới.
Bỗng nhiên Tống Tiểu Khiểm giơ trường thương trong tay lên, vừa đúng lúc ngăn cản một đạo kiếm quang.
Keng một tiếng giòn vang, mũi thương lóe lên một chùm tia lửa.
Lòng bàn tay Tống Tiểu Khiểm nóng lên, gần như cầm không nổi trường thương trong tay.
Kiếm quang bắn bay ra ngoài, nhưng Tống Tiểu Khiểm để ý thấy, kiếm quang không hề bị sứt mẻ.
Kiếm quang ẩn chưa lực lượng Thần Huyết cực kỳ yếu ớt, nhưng chính là sự yếu ớt này làm cho Tống Tiểu Khiểm cảm thấy áp lực cực lớn. Hao tổn của nàng so với bình thường cao gấp mấy lần.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng bị đánh tan.
Càng làm cho nàng sợ hãi hơn chính là kiếm quang ngày càng nhiều, hơn nữa tăng lên với tốc độ kinh người. Bốn phía đều là kiếm quang, đếm không xuể, chúng nó kéo theo từng đạo quang ngân chói mắt, bện thành một mạng lưới không có kẽ hở.
Bọn hắn như lâm vào vũng bùn, thành quả chiến đấu lấy được vẻn vẹn chỉ là tiến lên một trăm trượng.
Tướng sĩ bên người không ngừng ngã xuống, rốt cuộc Tống Tiểu Khiểm không thể bảo trì tâm cảnh không gợn sóng, nàng bắt đầu lo lắng.
Nàng đã thử qua tất cả phương pháp có thể nghĩ đến, nhưng mà không có một chút hiệu quả.
Tướng sĩ Ngân Sương còn sống chỉ còn lại khoảng một nửa. Khoảng cách một trăm trượng, bọn hắn tổn thất một phần ba nhân thủ, tốc độ thương vong như vậy là chưa từng có.
Phía trước còn một trăm trượng.
Nàng để ý thấy, trên mắt các tướng sĩ bắt đầu lộ ra vẻ sợ hãi.
Chỉ còn một trăm trượng, một trăm trượng cuối cùng!
Ánh mắt nàng kiên quyết.