Ngũ Hành Thiên

Chương 607: Thăm dò




Dịch giả: gaygioxuong
Biên: Đậu bắp
Động tác của Khoan Bối Bức Ngư chậm chạp, cộng thêm hình thể khổng lồ khiến chúng giống như vô số đám mây đen đang lững lờ trôi trên bầu trời, khiến cho mọi người có cảm giác tốc độ của chúng không nhanh. Nhưng đó hoàn toàn chỉ là ảo giác. Mỗi lần vỗ cái cánh rộng lớn của mình, Khoan Bối Bức Ngư sẽ bay đi được một khoảng tương đối xa, chúng là loài rất giỏi bay đường dài.
Các tháp pháo thủ căng thẳng ra mặt, đây mới là lần đầu tiên họ nhìn thấy Khoan Bối Bức Ngư, chỉ riêng thân thể to lớn kia đã làm họ phát hoảng.
Bàn tử rất bình thản. Y đã vào Nam ra Bắc, còn từng đi làm ăn vài năm, ánh mắt cực kỳ sắc bén. Cho dù mới là lần đầu tiên nhìn thấy Khoan Bối Bức Ngư, nhưng chỉ cần nhìn hình dáng bên ngoài, cách bay lượn của chúng là y đã có thể đoán được đây là một loài Huyết Thú có sức chuyên chở tốt, hiền lành dễ bảo.
Đến khi nhìn thấy một đội ngũ tách ra khỏi đại quân đối phương, tấn công về phía bên mình, y chợt nhíu mày. Đối phương chỉ điều động năm mươi con Khoan Bối Bức Ngư, điều đó đã lộ rõ ý định đánh thăm dò của bọn chúng.
Khi đám Khoan Bối Bức Ngư trên không trung rơi vào trạng thái phát cuồng, rất nhiều người buột miệng phát ra tiếng thét kinh hãi.
Dù trong lòng cũng giật đánh thót, nhưng khi Bàn tử nghe thấy cấp dưới thét lên kinh hãi, y lập tức cảm thấy mất hết mặt mũi, lớp thịt trên gương mặt béo phị rung lên bần bật, gầm lên giận dữ: "La hét cái gì mà la hét!"
Lúc này, Bàn tử đã hiểu rõ ý đồ của đối phương. Con ngươi đảo loạn, y hét như rách cả cuống họng: "Tháp pháo thủ, Địa Hỏa Tháp Pháo!"
Còn chưa dứt lời, y đã nhảy vọt ra khỏi ụ Phong Sào Trọng Pháo, chạy như tên bắn tới chỗ Địa Hỏa Tháp Pháo.
Các tháp pháo thủ ngớ ra mất một thoáng rồi mới hiểu ra, đua nhau nhảy ra khỏi ụ pháo, chạy tới chỗ trận địa Địa Hỏa Tháp Pháo.
Bên trên Trấn Thần Phong có khoảng một trăm khẩu Phong Sào Trọng Pháo, ngoài ra còn có mấy chục khẩu Địa Hỏa Tháp Pháo. Ban đầu, những Địa Hỏa Tháp Pháo này được đặt ở đó để nhằm mục đích đánh lừa kẻ địch và để các chiến sĩ huấn luyện. Bàn tử chưa vội dỡ bỏ chúng xuống, bởi dẫu sao bên trên Trấn Thần Phong vẫn còn rất rộng rãi, đặt chúng ở đó cũng chẳng vướng víu gì đến ai. Hơn nữa, Bàn tử cảm thấy Địa Hỏa Tháp Pháo có ưu điểm mà Phong Sào Trọng Pháo không có, vào một số thời điểm sẽ có thể phát huy ra tác dụng nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Phạm vi sát thương của Địa Hỏa Tháp Pháo kém xa Phong Sào Trọng Pháo, nhưng lực xuyên thấu của nó lại mạnh hơn, tầm bắn xa hơn, dùng để đánh lén cao thủ của kẻ địch thì không còn gì thích hợp hơn.
Không ngờ nó lại phát huy ra tác dụng nhanh đến thế!
Thân thể tròn vo của Bàn tử xuyên thẳng qua các tháp pháo nhanh như chớp, lập tức chạy tới chỗ một khẩu Địa Hỏa Tháp Pháo.
Màn sáng bảo vệ bên ngoài Trấn Thần Phong nhộn nhạo khiến người ở bên ngoài rất khó nhìn thấy những gì đang diễn ra ở bên trong.
Bằng sự linh hoạt không tương xứng với cơ thể, Bàn tử nhảy vào vị trí tháp pháo thủ của một khẩu Địa Hỏa Tháp Pháo, hét lớn: "Chuẩn bị!"
Mỗi một khẩu Địa Hỏa Tháp Pháo, ngoài pháo thủ ra, những đội viên khác đã đứng vào vị trí của mình từ trước. Khi nhìn thấy Bàn tử chạy vọt tới bên này, họ lập tức tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, chỉ chờ Bàn tử ra lệnh là tất cả mọi người sẽ tiến hành thao tác.
Chỉ lát sau, họng Địa Hỏa Tháp Pháo đã đỏ bừng.
Bàn tử đứng dạng chân, vai đỡ họng pháo, gương mặt tròn vo lúc này hết sức tập trung, đôi mắt hơi nheo lại chợt lóe lên dữ dằn.
Đùng!
Một tiếng nổ như sấm rền, họng pháo phụt ra ngọn lửa trắng xóa.
Hứng chịu lực phản chấn cực mạnh do họng pháo giật lại, cơ bắp toàn thân Bàn tử căng cứng, nổi vồng lên thành từng múi. Hơi nước mù mịt bốc lên khỏi làn da, trông y giống như vừa một pho tượng bằng đồng xanh vừa mới tôi xong.
Đầu con Khoan Bối Bức Ngư xông tới đầu tiên đột nhiên nổ tung, óc trộn lẫn với máu tươi bắn tung tóe.
Đùng đùng đùng!
Địa Hỏa Tháp Pháo liên tục phụt ra ngọn lửa trắng xóa, cơ thể Bàn tử bốc hơi nước mù mịt, chẳng biết từ lúc nào đã ướt đẫm từ đầu đến chân. Mồ hôi tụ lại thành dòng, chảy dọc theo những múi cơ bắp vồng lên trên cơ thể như được đúc bằng đồng tôi bằng thép của y.
Địa Hỏa Tháp Pháo trên tay Bàn tử, nhẹ nhàng xoay chuyển như một cây gậy trúc.
Các tháp pháo thủ không kìm được phát ra tiếng thán phục, nhìn Bàn Sư bằng đôi mắt đầy sùng bái. Địa Hỏa Tháp Pháo giật nhẹ hơn, nhưng số người điều khiển lại ít hơn nhiều so với Phong Sào Trọng Pháo, do vậy trung bình mỗi tháp pháo thủ phải gánh chịu lực phản chấn lớn hơn. Hơn nữa, khi tốc độ bắn tăng lên, lực phản chấn của tháp pháo sẽ tăng lên theo cấp số nhân.
Tốc độ bắn nhanh như vậy, lực phản chấn sẽ cực kỳ khủng bố, nhưng Bàn Sư lại giống như chẳng cảm thấy gì, thản nhiên cứ như không.
Mặc dù tốc độ bắn rất nhanh, nhưng độ chính xác lại không vì vậy mà giảm đi. Mỗi lần tháp pháo rền vang là đầu một con Khoan Bối Bức Ngư lại nổ tung.
Không trượt phát nào.
Gương mặt dữ dằn lạnh tanh, Bàn tử đều đặn gặt hái tính mạng của Khoan Bối Bức Ngư.
Dù không biết chiến thuật Cuồng Huyết Hoàn, y vẫn có thể phần nào đoán ra ý định của đối phương. Nhìn là biết Khoan Bối Bức Ngư không phải là Huyết Thú chiến đấu, đối phương chỉ định lợi dụng cơ thể khổng lồ của nó để tiêu hao sức chiến đấu của bên mình.
Thân thể to lớn như thế, sức sống nhất định sẽ vô cùng đáng sợ, vết thương bình thường khó có thể uy hiếp đến tính mạng của Khoan Bối Bức Ngư, Bàn tử lập tức nhắm bắn vào đầu chúng. Không cần biết dùng phương pháp gì để kích thích, Huyết Thú vẫn cứ là Huyết Thú, đầu bị bắn nát thì vẫn không thể nào sống được.
Điều nan giải là làm sao để bắn trúng đầu Khoan Bối Bức Ngư trong lúc chúng đang bay với tốc độ cao.
So với cặp cánh dơi rộng lớn của Khoan Bối Bức Ngư, đầu của chúng vô cùng nhỏ. Hơn nữa, chúng còn không có phần cổ, đầu dính liền luôn với thân. Ngoài ra, sau khi phát cuồng, tốc độ bay của Khoan Bối Bức Ngư tăng vọt, rất khó mà nhắm bắn chính xác.
Nhưng đối với riêng Bàn tử, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Cho dù đầu Khoan Bối Bức Ngư có nhỏ bằng một nửa đi nữa, y vẫn tin chắc là mình sẽ bắn trúng. Về phần tốc độ Khoan Bối Bức Ngư tăng vọt sau khi phát cuồng, điều đó cũng chẳng tạo thành khó khăn quá lớn đối với Bàn tử. Với hình thể khổng lồ của mình, cho dù Khoan Bối Bức Ngư có phát cuồng thì vẫn tuyệt đối khó có thể đổi hướng linh hoạt như Thiết Hồng Linh được.
Đối với Bàn tử, những loại Huyết Thú có hình thể nhỏ bé, chuyển hướng linh hoạt, giác quan nhạy bén mới là mục tiêu khó nhằn.
Tầm bắn xa của Địa Hỏa Tháp Pháo được Bàn tử tận dụng triệt để. Khi các tháp pháo thủ khác vào được vị trí, Bàn tử đã kịp bắn rơi một lèo bốn con Khoan Bối Bức Ngư.
Một mũi tên ánh sáng chói mắt bay từ Trấn Thần Phong ra, xuyên vào trong đầu một con Khoan Bối Bức Ngư rồi lập tức nổ tung.
Trên một ngọn núi nhỏ, Khương Duy cầm cung đứng thẳng.
"Bắn vào đầu!"
Bàn tử nhắc các đội viên khác.
Địa Hỏa Tháp Pháo nổ liên thanh như pháo tết, đầu bầy Khoan Bối Bức Ngư trên trời không ngừng nổ tung như pháo hoa. Thỉnh thoảng lại có Khoan Bối Bức Ngư bị bắn chết, rơi cắm đầu từ trên trời xuống.
Nhưng trình độ của các đội viên tháp pháo còn lại kém xa Bàn tử. Ngoài đầu ra, khi Địa Hỏa Tháp Pháo bắn trúng vào vị trí khác trên cơ thể Khoan Bối Bức Ngư thì chỉ tạo ra một vết thương to xấp xỉ miệng bát cơm. Đối với Khoan Bối Bức Ngư có sức sống kiên cường, một vết thương như vậy chẳng khác gì vết muỗi đốt.
Một con Khoan Bối Bức Ngư bị mấy chục vết thương chi chít trên cơ thể, nhưng dường như nó lại chẳng có cảm giác gì, thế tấn công vẫn không hề chậm lại.
Đứng quan sát cuộc chiến từ phía xa, Hách Liên Thiên Hiểu tỏ vẻ hài lòng: "Vật tận kỳ dụng, mặc dù sức chiến đấu yếu kém, nhưng nếu dùng Thú Doanh để công thành thì lại có hiệu quả đáng kể. Khi lập ra chiến thuật cho Thú Doanh lúc trước, chắc hẳn Diệp Suất đã phải tốn rất nhiều chất xám."
Vừa nói đến Diệp Suất, Hách Liên Thiên Hiểu đã nghẹn lời. Gã vô cùng kính trọng Diệp Bạch Y, vô cùng lo lắng cho tính mạng của ông ta. Nhưng dù lo nghĩ cũng chẳng thể làm được gì, gã chỉ mong sao nhanh chóng công phá được phòng tuyến này.
Mắt Tống Tiểu Khiểm không nháy mắt lấy một lần, ả đã bị trận chiến trước mặt hấp dẫn không còn để ý đến gì khác, không hề nhận ra âm điệu lo lắng trong câu nói của đại nhân. Ả nói nhanh như máy: "Ngoài Tiền Đại ra, trình độ của những tháp pháo thủ còn lại không cao lắm."
Hiệu quả của quá trình bọn họ thăm dò quấy rối lúc trước rất hạn chế.
Đến hôm nay, khi quy mô chiến trận vừa tăng lên, nhược điểm của Trọng Vân Chi Thương đã lập tức lộ ra.
Những tướng lãnh khác đều đồng ý tuyệt đối với nhận xét của Tống Tiểu Khiểm. Ngoài Tiền Đại bắn phát nào trúng phát đó, tỷ lệ chính xác của các tháp pháo thủ khác rõ ràng kém rất xa.
Khoan Bối Bức Ngư liên tục rơi rụng, nhưng trên bầu trời vẫn còn hai mươi sáu con. Trong số những con bị bắn rơi, quá nửa là chiến công của một mình Tiền Đại.
Mọi người lập tức cảm thấy phấn chấn. Đại sự tháp pháo thì đã sao, tầm ảnh hưởng đến trận chiến có thật sự đáng kể không? Có thể bắn chết bao nhiêu Khoan Bối Bức Ngư? Năm mươi con? Một trăm con?
Lúc này Khoan Bối Bức Ngư chỉ còn cách Trấn Thần Phong chưa đầy năm dặm. Đối với Khoan Bối Bức Ngư, để vượt qua khoảng cách năm dặm thì chỉ cần một cái chớp mắt.
Nếu tông thẳng vào Trấn Thần Phong...
Cho dù bốn bộ thủ Thú Doanh ở tuyến đầu, hay là nhóm người Tống Tiểu Khiểm ở phía sau, tất cả đều vui mừng ra mặt, tình hình chiến đấu thuận lợi hơn nhiều so với bọn họ đã dự đoán.
Khi khoảng cách rút gắn lại, tỷ lệ bắn chính xác của tháp pháo thủ tăng vọt, áp lực lên đội quân Khoan Bối Bức Ngư đột nhiên trầm trọng hơn rất nhiều.
Tốc độ rơi rụng của Khoan Bối Bức Ngư nhanh rất nhiều.
Áp lực lên các tháp pháo thủ cũng đồng thời đột ngột tăng vọt. Sau khi khoảng cách bị rút ngắn, thân hình khổng lồ dữ tợn của Khoan Bối Bức Ngư gây ra áp lực tinh thần càng trầm trọng hơn. Rất nhiều tháp pháo thủ quá luống cuống thành ra bắn trượt.
Rất may là quá nửa số tháp pháo thủ vẫn có thể phát huy ra được năng lực thường ngày, nhất là Ngũ Phong, gã thể hiện ra tố chất tâm lý hết sức vững vàng. Ngoài Bàn tử ra, thành tích chiến đấu của gã là cao nhất, tổng cộng bắn rơi bốn con Khoan Bối Bức Ngư.
Toàn bộ Khoan Bối Bức Ngư rơi xuống như sung rụng từ trên bầu trời.
Khi con Khoan Bối Bức Ngư cuối cùng bị bắn rơi, nó chỉ còn cách Trấn Thần Phong chưa đầy một dặm.
Nó dường như cảm thấy cái chết đang đến gần với mình, cái đuôi đỏ tươi giống như lưỡi cưa đột nhiên quật mạnh, một vệt sáng đỏ tươi bắn thẳng tới Trấn Thần Phong trong tiếng rít chói tai.
Những cây gai xương trắng hếu dày đặc xuyên thủng da thịt Khoan Bối Bức Ngư đâm ra ngoài, hoa văn đỏ tươi màu máu chằng chịt như dây leo, cái đuôi đỏ tươi như lưỡi cưa, tất cả đều hiện rõ rành rành không sót một chi tiết nào trong tầm mắt.
Ngũ Phong không một chút do dự nã pháo.
Bốp!
Đầu con Khoan Bối Bức Ngư đó nổ tung như dưa hấu.
Khi bị vệt sáng đỏ tươi lạnh thấu xương đánh trúng, màn sáng của Trấn Thần Phong nhộn nhạo mất một lúc lâu.
Sắc mặt tất mọi người biến thành tương đối nặng nề, kẻ địch xông thẳng tới trước trận địa ngay từ đợt công kích đầu tiên.
Bàn tử vẫn thản nhiên như thường, nhảy ra khỏi ụ Địa Hỏa Tháp Pháo ra, hét lạc cả giọng: "Phong Sào Trọng Pháo!"
Lần này các tháp các pháo thủ phản ứng nhanh chóng hơn lần trước rất nhiều, không một ai rớt lại, động tác tất cả đều nhanh nhẹn.
Mạc Thiếu Quân hết sức hài lòng với đợt công kích đầu tiên. Cho dù đội viên đội thứ nhất không còn một ai sống sót, nhưng đợt công kích này vẫn tiếp cận được trận địa của phe địch, điều đó đã chứng tỏ năng lực công kích của đối phương yếu hơn so với dự đoán.
Gương mặt vô cảm, gã ra lệnh: "Đội thứ hai, thứ ba, thứ bốn, thứ năm, chuẩn bị xuất kích!"
Lần này Mạc Thiếu Quân cho hai trăm con Khoan Bối Bức Ngư cùng tấn công một lượt. Nếu như không phải trận địa đối phương thật sự quá nhỏ, không thể nào triển khai đội hình, gã sẽ ném toàn bộ đội ngũ lên tấn công cùng một lúc.
Tuy nhiên, hai trăm con Khoan Bối Bức Ngư là quá đủ để hành hạ đối phương ra trò.
Khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh tanh, gã háo hức chờ mong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.