Dịch & biên: Đậu bắp
"Ô nhục cũng đã ô nhục rồi, hổ thẹn cũng đã hổ thẹn rồi. Những lời này, lịch sử sẽ truyền tụng, sẽ ghi nhớ thật lâu. Nhưng, lịch sử cũng sẽ phải khắc ghi thật sâu cái gì gọi là tinh nhuệ đứng đầu thiên hạ!"
--Vạn Thần Úy
Đường Cảnh Vinh không thể biết được quang tiễn màu xanh này là từ đâu chui ra. Nhưng y rốt cuộc vẫn là một Thần Thông huyết tu hàng thật giá thật, tại thời khắc sinh tử ập tới, y kích phát tất cả tiềm năng của bản thân, trong cổ họng phát ra tiếng rống trầm thấp giống như dã thú.
Y đột nhiên vươn tay phải ra, chụp lấy mũi tên.
Trên mu bàn tay của y, không hay biết đã được phủ kín bởi một lớp dày đặc, móng tay dài ra sắc nhọn như móc câu có từng huyết tuyến nho nhỏ quấn quanh.
Bắt được rồi!
Trên mặt y lộ vẻ mừng như điên, nhưng ngay sau đó, nét cười trên gương mặt y đông cứng lại.
Ba!
Một sự đau đớn thấu xương đột nhiên trùng kích đại não. Bàn tay của y nổ tung, huyết nhục tung bay. Một đám thịt huyết nhục rối như tương bần hiện ra trên mặt cùng với trước ngực của y, trông đáng sợ dị thườn. Toàn bộ bàn tay phải bị cụt tới tận cổ tay, bạch cốt trắng hếu lộ ra.
Đường Cảnh Vinh bất chấp đau đớn, y biết rõ thời khắc này cần phải liều mạng mới mong vãn hồi được một tia hi vọng.
Đám binh sĩ trước mặt y, đầu tựa như dưa hấu đồng loạt nổ tung.
Y xoay mình, lấy hết tốc lực hướng lên trời phi lên. Toàn thân y xoay chuyển hồng quang rực rỡ, với tốc độ cao nhất hướng về đại doanh. Trong lòng y kinh hãi tuyệt luân, kẻ tới rốt cuộc là ai? Là kẻ nào mà lại có thực lực kinh khủng tới như vậy! Ngay cả bản mặt đối phương mình còn chưa kịp thấy thì đã trọng thương! Thiên Tâm thành có cường giả lợi hại tới như vậy sao?
Bỗng dưng, y đột nhiên nhớ tới hai chiến bộ mất tích, huyết sắc trên mặt tuột đi như tháo nước.
Thần Úy! Tài Quyết!
Cảm giác nguy hiểm cực độ bao phủ tâm trí y, lông tóc từng căn dựng đứng giống như mèo xù lông. Ngay cả quay đầu y cũng không dám, tả chưởng ngưng tụ một tầng huyết quang như thực chất, vỗ mạnh về phía sau!
Ba, tả chưởng của y nổ tung, khuỷu tay đứt đoạn.
Giống như biết trước tử vong sẽ lập tức nối gót mà tới, y phát ra một tiếng gào tê tâm liệt phế.
"Không!"
Một mũi tên từ phía sau lưng chìm vào thân thể của y, rồi lại phá mở trước ngực, kéo theo một chùm huyết vũ bùng ra.
Đôi mắt y trợn trừng, thân thể bất lực dần trầm xuống, rơi trên mặt đất. Hằng hà quang điểm từ xa lao tới, giống như bầu trời sao phản chiếu vào mắt y. Âm thanh rít gào, đinh tai nhức óc tựa như biển gầm đem gã nhấn chìm. Từng công sự phòng ngự vốn kiên cố giờ phút này lại giống như giấy mỏng, cứ ầm ầm đổ sụp xuống.
Tam Xóa Hà doanh địa mà y mất bao tinh lực xây dựng lên, trong nháy mắt chỉ còn lại một mảnh tro bụi.
Tầm mắt của y bắt đầu trở nên mơ hồ, không trung phía trên, từng cái thân ảnh được bao phủ trong quang mang đủ màu gào thét lao qua.
Tựa hồ có một cái thân ảnh cao lớn, chắc nịch hơi hơi dừng lại một thoáng. Đôi mắt liếc nhìn y, tiện tay vẫy ra một đao.
Ánh đao nuốt hết tầm mắt Đường Cảnh Vinh. Y triệt để chìm vào hắc ám vô tận.
Nam Cung Vô Liên từ sáng sớm đã tới kiểm tra tình trạng của Diệp Bạch Y.
Vẫn chưa tỉnh!
Nam Cung Vô Liên tức giận đến mức bứt rụng cả đám tóc trên đầu. Y ý thức được rằng Thiên Thần tâm do mình luyện chế cần có một số lượng Huyết Linh lực phi thường, phi thường khủng bố để kích hoạt. Con số đó xa xa vượt qua lúc trước bản thân y dự đoán rất nhiều. Về mặt lý luận, đó là dấu hiệu tốt.
Duy nhất khiến Nam Cung Vô Liên cảm thấy may mắn chính là, nhịp tim đập của Diệp Bạch Y có biến hóa.
Điều này thuyết minh biện pháp của y là đúng đắn.
Lẽ nào lại phải tiếp tục tìm thêm người hiến tế? Nam Cung Vô Liên có phần do dự không quyết. Y không biết được rằng khi Diệp Bạch Y tỉnh lại, liệu có tìm bản thân mình gây phiền phức hay không.
Hẳn là không thể nào. Dù sao, mình cũng chỉ là vì cứu mệnh hắn a.
Nam Cung Vô Liên không chắn chắn được vấn đề này. Bởi lẽ, những thuộc hạ kia có một loại lực lượng kỳ dị khiến y cảm thấy có phần kiêng kỵ. Vốn dĩ y cũng chẳng phải kẻ chưa từng đối mặt với tràng diện máu tanh, thậm chí là trong tay y, Huyết tu bị dùng làm tài liệu nghiên cứu trong Thú Cổ cung là chuyện vô cùng bình thường.
Vốn y là kẻ giết người không chớp mắt. Nhưng khi đối diện với những tên thuộc hạ của Diệp Bạch Y, hờ hững nhảy vào Huyết trì thì không biết vì sao, y lại có phần e sợ.
Y quyết định đợi tiếp hai ngày.
Một khi Diệp Bạch Y tỉnh lại, thực lực của y chắc chắn sẽ biến hóa kinh người. Còn về phần đạt tới mức độ nào thì khó lòng đoán biết trước được. Nhưng tăng trưởng với biên độ lớn là khẳng định. Tại Thần quốc, thực lực chính là địa vị. Thực lực Diệp Bạch Y tăng lên đồng nghĩa địa vị của y sẽ tiến lên một bước. Nếu đến lúc đó mà Diệp Bạch Y lại bất mãn với y, muốn tìm y gây phiền phức thì cố nhiên bệ hạ sẽ ra mặt giữ cái mạng nhỏ của mình lại, nhưng đắng cay là khó tránh khỏi.
Xem ra phải cẩn thận hơn mới tốt.
Nam Cung Vô Liên từ trung tâm doanh trướng đi ra, nhìn thấy Hạ Nam Sơn đang chờ ở bên ngoài.
Hạ Nam Sơn quan tâm hỏi: "Nam Cung đại nhân, Diệp soái có tỉnh lại chưa vậy?"
Nam Cung Vô Liên thần sắc hờ hững, lắc đầu: "Không có."
Hạ Nam Sơn thất vọng cúi đầu. Diệp soái hôn mê thời gian dài, thủy chung khiến toàn quân lâm vào cảnh khuyết thiếu trụ cột. Hạ Nam Sơn có thể lên tới chức vị bộ thủ Thần Linh bộ, đương nhiên y không phải hạng người bình thường. Y biết rõ, cục diện trước mắt nhìn như có vẻ phồn hoa như gấm ( tốt đẹp), nhưng đó là bởi vì những địch nhân bọn y đối mặt quá yếu đuối, không chịu nổi một kích. Nếu tiền tuyền hơi có trắc trở, lúc đó mọi người vô cùng có khả năng sẽ rơi vào cục diện hoảng loạn như rắn mất đầu.
Đó là một cái tai họa ngầm cực lớn.
Diệp soái một ngày chưa tỉnh, cái tai họa ngầm này sẽ không thể tiêu trừ được. Bốn Thần bộ, địa vị mọi người bình đẳng, ai cũng không phục ai.
Cũng may là tình hình chiến sự ở tiền tuyến vẫn một mạch thuận lợi, địch nhân như gỗ mục mặc cho các huyết bộ dày xéo.
Hiện tại xem ra, chỉ khi giao chiến tới Trân Châu Phong Kiều phòng tuyến thì mới có khả năng cấu thành nguy hiểm với bọn y được.
Ba tên gia hỏa kia cũng biết nhược điểm của phe mình, cho nên mới lựa chọn chiến thuật "đuổi dê". Lợi dụng đám bại binh của đối phương để xung kích phòng tuyến của bọn chúng, biện pháp này cũng không tệ. Bất quá đối phương cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Đám thuộc hạ bên dưới chỉ nhìn được mặt lợi mà đánh giá thấp Ngải Huy và Trọng Vân Chi Thương. Hạ Nam Sơn lại nhìn ra được một ít thứ khác, đám bại binh vốn tụ tập tại Trân Châu phòng tuyến ngày càng giảm bớt rất nhiều.
Đám bại binh đó, đối với Trọng Vân Chi Thương mà nói, trước mắt thì sẽ là tai họa ngầm cực lớn, nhưng nếu xử lý được thì ngược lại sẽ là trợ lực không nhỏ.
Hiện tại bọn chúng đã đem những chiến bộ bàng quan hoặc có ý định thừa cơ trục lợi đuổi đi sạch, chỉ lưu lại những chiến bộ có ý chí chiến đấu kiên định.
Hạ Nam Sơn không chắc có phải là đối phương đã nhìn thấy được cái tai họa ngầm đó hay đánh bậy đánh bạ ra được. Bởi vì loại phương thức này sẽ lưu lại hậu hoạn cực lớn, đối với tương lai của bọn hắn là phi thường bất lợi.
Bỗng nhiên, tiếng cảnh báo chói tai vang lên.
Doanh địa bị tập kích!
Hạ Nam Sơn giật mình, sắc mặt đại biến. Trong lòng y bốc hỏa, đám trinh sát chết dẫm không phải chết sạch rồi chứ? Bị địch nhân tìm tới tận đại doanh oanh kích, vậy mà cũng không phát hiện ra! Vừa nghĩ, y không chút chậm trễ phóng mình lên trời.
Ở xa xa, từng cái quang điểm không ngừng chớp động xấu hiện, giống như những ngôi sao rực rỡ. Dù khoảng cách tới vị trí của bản thân còn rất xa, nhưng y vẫn cảm nhận được luồng sát khí đáng sợ như bổ nhào tới.
Hạ Nam Sơn cúi đầu nhìn thoáng qua đại doanh dưới chân, chúng tướng sĩ tựa như nước chảy không ngừng từ các doanh trướng lao ra. Hiệu lệnh gấp gáp vang lên, các tướng lĩnh bên mình quát tháo, chỉnh quân tất cả đâu vào đấy.
Trong lòng Hạ Nam Sơn thoáng thả lỏng một hơi, việc diễn tập thường xuyên cuối cùng đã mang lại tác dụng quan trọng. Chỉ cần trận tuyến không loạn, địch nhân dù có tập kích tới cũng không có nhiều cơ hội để mà lợi dụng.
Thế tới của địch nhân tuy rằng vũ bão, nhưng nhân số đại khái cũng chỉ khoảng một nghìn tên mà thôi.
Y có chút hiếu kỳ không biết những tên nguyên tu này làm cách nào mà thoát được mạng lưới cảnh giới nghiêm mật của phe mình. Một lát sau, thần tình của y trở nên nghiêm túc. Y tận mắt chứng kiến cảnh trinh sát của phe mình vừa bay lên không trung, thậm chí chưa kịp chạy trốn đã bị chém giết ngay tại chỗ.
Trong đầu y hiện lên một cái ý nghĩ khó có thể tin.
Lẽ nào…toàn bộ trinh sát đều bị chém giết như vậy, một người cũng không thoát khỏi?
Ong ong ong…
Âm thanh rung động từ xa truyền tới, không khí tựa hồ bị cộng hưởng, tựa như thủy triều cuộc trào, đang mãnh liệt tràn tới gần. Uy thế đáng sợ tới mức khiến Hạ Nam Sơn sắc mặt không nhịn được lại thay đổi.
Địch nhân đã đến sát đại doanh.
Vì bảo hộ đại doanh, ở xung quanh đã bày ra chi chít các loại hình công sự phòng ngự, còn bố trí một lượng lớn Huyết thú.
Từng tên binh sĩ bên trong công sự phòng ngự cuống cuồng phá mở rào chắn chuồng thú. Từng đầu Huyết thú dữ tợn ầm ầm lao nhanh ra ngoài.
Nhìn từ trên bầu trời xuống sẽ thấy từng vệt, từng vệt hồng sắc đang nhanh chóng tập hợp thành nhiều thú quần.
Phần phật!
Phiến lớn huyết cầm hung mãnh bay lên trời. Huyết quang quanh thân chúng tụ tập, dung hòa vào với nhau dần tạo thành một bức tường máu cực lớn, đổ nhào về phía địch nhân đang gào thét lao đến.
[Thao thiên huyết chi tường]!!!
Đây chính là một chiến thuật đặc thù của Huyết tu chiến bộ. Lợi dụng lực xung kích kinh người của Huyết thú để ngăn cản và làm xáo trộn bước tiến xung phong của địch nhân. Những Huyết cầm được sử dụng đều là loại tính tình dữ tợn, khát máu, kể cả trong tình huống bình thường cũng cần phải dùng dược vật để áp chết chúng lại. Bằng không, chúng nó sẽ tự tàn sát lẫn nhau, không chết không ngớt.
Nguyên lực thuần túy trên người Nguyên tu đối với chúng nó có sức hấp dẫn chí mạng. Bọn chúng sẽ bất chấp tất cả nhào tới, chỉ cầu thôn phệ được máu thịt nguyên tu mà hồn nhiên không thèm quan tâm an nguy của bản thân, hoàn toàn không sợ hãi cái gì.
Bên trong doanh địa, toàn bộ Huyết tu vẫn đang tập kết, khẩu lệnh vang lên liên tục.
Hạ Nam Sơn trấn định lại. Đóng giữ đại doanh này là lực lượng của một cái Thần bộ, hai cái Huyết bộ. Y hoàn toàn có đủ lực lượng đối kháng bất cứ tình huống nào. Hơn nữa, trải qua sự chỉ đạo tỉ mỉ của Diệp soái, nhược điểm của Ngũ Hành Thiên chiến bộ đều bị bọn y nắm rõ như lòng bàn tay.
Nhìn từ nhân số của đối phương, hẳn phải là Thần Úy và Tài Quyết.
Trên thực tế, đối với Thần Úy và Tài Quyết, Huyết tu chiến bộ bọn chúng cũng không sợ hãi phải đối mặt, bởi vì nhân số bọn họ quá ít. Biên chết đầy đủ của Thần Úy chiến bộ bất quá có năm trăm người. Mà dường như cũng chưa từng đầy đủ biên chế, hiện tại chỉ có không đến ba trăm người. Tài Quyết chiến bộ, biên chết đầy đủ là một nghìn người, hiện tại cũng lại chỉ có không tới bảy trăm người.
Cộng cả hai cái chiến bộ cũng không đủ nghìn người.
Thực lực có cao cỡ nào đi nữa, chút ít người như vậy lao vào chiến trường thì lại có thể nhấc lên cái sóng gió gì cơ chứ?
Thần bộ và Huyết bộ đều có biên chế tiêu chuẩn là năm nghìn người. Một Thần bộ, hai Huyết bộ chính là một vạn năm nghìn người! Một vạn năm nghìn người đấu với một nghìn người, y mà sợ hãi chẳng phải hóa thành chuyện cười a?
Trừ phi bên đối phương, bất cứ kẻ nào cũng có thực lực một đấu mười năm người bên mình?! Hoang đường!!!
"Chỉ cần phe mình không hoảng loạn, đối phương tuyệt đối sẽ không có bất cứ cái cơ hội gì để lợi dụng cả. Sau khi suy nghĩ rõ ràng, tâm tình của y bình ổn lại nhanh chóng. Đây chính là một cái quân công cự đại a. Đang lo bị nhốt ở hậu phương không kiếm được công lao thì địch nhân lại vượt khó dâng công lao tới tận miệng thế này. Nếu mà còn bỏ lỡ, vậy thì quá có lỗi với bản thân mình rồi.
(Dịch: Đoạn này ta thấy thằng cha này không xứng đáng làm bộ thủ Thần bộ. Bất thường như thế mà lại dùng cái thái độ ăn người ngay được để chiến đấu. Quá ngu quá nguy hiểm! >.<)"
Hạ Nam Sơn hạ quyết tâm, không chỉ thắng, mà còn phải thắng thật đẹp mắt!
Thần tình Vạn Thần Úy không chút dao động. Phản ứng của địch nhân không nằm ngoài suy tính của hắn. Địch nhân cũng không phải là kẻ yếu. Bên hắn có thể tiến sát tới tận đại doanh mới bị phát hiện thì đã không phải là kết quả tệ nhất rồi.
Nhìn Huyết tường đao lao tới, huyết quang lưu chuyển dày đặc, ngưng thực như huyết thủy. Dù cho cách xa một đoạn như vậy mà vẫn ngửi được một hương vị kỳ dị và gay mũi.
Bộ dáng dữ tợn của đám Huyết cầm thu hết vào trong đáy mắt, cái miệng mở to, lộ ra răng nanh trắng ởn, nhễu nhễu dịch nhầy tanh hôi. Con mắt sung huyết ngập tràn thị huyết và điên cuồng. Càng tới gần, hắn càng cảm thụ rõ được sự nguy hiểm và kiên cố của huyết tường này.
Vạn Thần Úy khóe miệng khẽ nhếch, khinh miệt và băng lãnh.
Ánh mắt hắn nhìn về đường chân trời xa xa. Mặt trời đỏ rực như hòn than, mang theo bình minh sáng sớm đầy sinh cơ, phồn vinh và phấn chất. Phi hành bôn tập cả ngày trời, từ tảng sáng xuất phát, nghênh đón ánh mặt trời, đội thái dương chói chang rồi lại cáo biệt tà dương, dấn thân vào màn đêm, tắm rửa tinh huy, cùng thái dương tạm biệt.
Cả một đường đầy mỹ cảnh, cùng với sự tuyệt vọng của địch nhân trước khi chết tô điểm thêm vào, thật đúng là cảnh đẹp ý vui.
Mà mỹ cảnh trước lúc đại chiến này, mới chân chính là quyến rũ nhất!
Hắn nắm chặt trọng kiếm trên tay, vân dực bùng lên quang mang đen kịt, tốc độ của hắn vụt tăng. Ở phía sau, chúng tướng sĩ không hẹn mà cùng tăng tốc đuổi theo.
Từng vệt ngân quang kéo vào trong không trung từng cái đường cong ưu mỹ. Bọn hắn bắt đầu tăng độ cao.
Xuyên phá vân hải, xẻ đôi kim phong, tại giữa hư không cao ngạo tuyệt đỉnh, chân đạp ánh nắng, bọn hắn bỗng dưng lao xuống!