Ngũ Hành Thiên

Chương 543: Khen thưởng




Dịch & biên: Đậu Bắp
“Quả nhiên không hổ là ái nữ Sư Bắc Hải!”
Diệp phu nhân khen không dứt lời. Chiến báo trên tay đã được bà lật qua lật lại tới mấy lần.
Niên Thính Phong ở một bên, cười theo nói: “Ai dám nói không phải chứ, đúng thật danh môn hổ nữ mà. Sư Tuyết Mạn rất có phong thái của cha nàng a. Thời điểm thuộc hạ thu được chiến báo cũng đã kinh ngạc không thôi, đã sai người xác nhận lại mấy lần mới dám bẩm báo phu nhân.”
“Đúng vậy a.” Diệp phu nhân cảm khái nói: “Huyết tai bùng phát đã bao năm, đây mới là lần đầu tiên có một lực lượng quân đội chính quy của Thần chi huyết bị toàn diệt a.”
Niên Thính Phong cung kính đáp: “Đều nhờ phu nhân anh minh. Khi ấy cục diện thối nát, nếu không có phu nhân đại triển cơ trí, ngăn cơn sóng dữ thì làm sao chúng ta vượt qua được thời điểm nước sôi lửa bỏng đó chứ.”
Diệp phu nhân ha ha cười lớn, sẵng giọng ( có vẻ trách móc): “Ngươi thật là…công phu vỗ mông ngựa của ngươi ta thấy tăng tiến không ít đó.”
Niên Thính Phong vội đáp: “Thuộc hạ tự đáy lòng đều nghĩ như vậy! Người khác không hiểu phu nhân khó khăn thế nào, nhưng thuộc hạ đều nhận thức rõ.”
Diệp phu nhân lơ đễnh cười cười: “Quản bọn hắn làm cái khỉ gió gì? Một đám lão già đã bước một chân vào quan tài, một đám tửu sắc quá độ, tất cả đều là hạng vọng động ngu xuẩn. Chúng cho rằng chỉ bằng mấy lời nhiệt huyết là có thể lật trời sao. Không đáng để lo!”
Niên Thính Phong hùa theo: “Phu nhân nói chí phải!"
Diệp phu nhân gõ nhẹ ngón tay trên chiến báo, hơi do dự hỏi: “Ngươi thấy tháp pháo này như thế nào?”
Niên Thính Phong nói: “Phu nhân tuệ nhãn! Thuộc hạ thiết nghĩ, Sư Tuyết Mạn sở dĩ có thể chống lại, hơn nữa chiến thắng Liệt Hoa Huyết Bộ là nhờ tháp pháo phát huy tác dụng cực kỳ trọng yếu.”
Diệp phu nhân gật gật đầu, trầm giọng nói: “Ngươi nói tiếp đi.”
“Vâng!” Niên Thính Phong sửa sang lại mạch tư duy, y nhận được chiến báo cũng không sớm hơn bao nhiêu cả. Lát sau y nói: “Bất kể là bên phía chúng ta, hay là Thần chi huyết thì số lượng cường giả cấp bậc đại sư sẽ quyết định thực lực của một chi chiến bộ. Ở trên chiến trường, tác dụng của cường giả cấp bậc đại sư là vô cùng lớn. Nhưng mà tháp pháo của Trọng Vân Chi Thương lại có thể tạo thành uy hiếp trí mạng với những cường giả đó. Dù tháp pháo chỉ cần hạn chế được lực lượng cường giả đại sư của chiến bộ đối phương, cũng đã mang lại ưu thế cực lớn trong chiến đấu.”
Diệp phu nhân tiếp tục trầm ngâm, đoạn hỏi: “Chúng ta có thể luyện chế được tháp pháo không?”
Niên Thính Phong đáp: “Khi trước thuộc hạ có nghiên cứu qua về tháp pháo của Trọng Vân Chi Thương. Tại đợt phục kích trước đó, biểu hiện của Địa Hỏa tháp pháo cũng không phải chói sáng bình thường. Lúc ấy thuộc hạ liền suy nghĩ, liệu chúng ta có thể hay không luyện chế được nó? Sau đó thuộc hạ liền thăm dò qua vài đại sư binh khí, biết được phương pháp luyện chế nó cũng chẳng hề khó khăn. Vật liệu chủ chốt là vòi Thổ Tương Thú tuy khó tìm chút, nhưng không phải không thể thay thế. Vấn đề khó giải quyết chính là, muốn vận hành tháp pháo phải cần Tuyết Dung Nham mới được. Mà phương pháp luyện chế Tuyết Dung Nham thì lại chỉ nằm trong tay Tùng Gian Cốc. Đã có rất nhiều người ý đồ muốn phá giải bí mật của Tuyết Dung Nham, nhưng theo thuộc hạ biết, chưa có một ai thành công.”
Diệp phu nhân nghe vậy, hơi kinh ngạc nói: “Thủ lĩnh của Tùng Gian Cốc chẳng phải là cái tên Ngải Huy osin sao? Hắn vậy mà cũng có vài phần bản lĩnh a, luôn có thể lăn lộn ra được một vài thứ tốt.”
*p/s: Cái osin kia là của CV chứ không phải bé thêm vào L
Niên Thính Phong nhấn mạnh: “Hắn là đệ tử duy nhất của Vương Thủ Xuyên.”
“Khó trách!” Diệp phu nhân bừng tỉnh đại ngộ: “Danh sư xuất cao đồ, khó trách khó trách! Ta trước kia đúng là có phần xem thường hắn rồi. Vô thanh vô tức vậy mà luyện chế ra được lợi khí như vậy. Đợi thêm đoạn thời gian, nói không chừng hắn có thể làm ra một phen sự nghiệp a.”
Niên Thính Phong không lên tiếng, chỉ đứng đó trang nghiêm một bên, cúi đầu lắng nghe.
Diệp phu nhân bỗng nhiên nói: “Dùng danh nghĩ Thiên Tâm Thành, ban bố khen thưởng đối với Sư Tuyết Mạn. Lần trước không phải đã thưởng cho bọn hắn một tòa Trấn Thần Phong sao? Lần này lại cấp thêm một tòa nữa! Trọng Vân Chi Thương bị thương vong thảm trọng, cần phải cấp bách bổ sung sinh lực ngay. Cho phép nàng thu nhân bổ sung ngay tại chỗ, mặt khác, Trọng Vân Chi Thương là chiến bộ trọng yếu của Thiên Ngoại Thiên chúng ta, nhưng số lượng đại sư thực hơi ít. Đưa cho nàng danh sách đại sư của chúng ta, để nàng tùy ý chọn năm vị. Những vị đại sư này sẽ do Thính Phong bộ phụ trách một phần, còn lại phân phối xuống các chiến bộ khác. Chú ý lựa chọn cho thích hợp.”
Niên Thính Phong hiểu ý đáp: “Thuộc hạ đã rõ.”
Y âm thầm líu lưỡi vì đại thủ bút của phu nhân. Cho dù là y, chỉ sợ cũng không cự tuyệt nổi. Một tòa Trấn Thần Phong, lại thêm năm vị đại sư, thì dù cho Sư Tuyết Mạn biết rõ khả năng bị lẫn lộn cát sỏi, cũng khó tránh phải tâm động không thôi.
Bởi lẽ lực lượng này đủ để cho thực lực của Trọng Vân Chi Thương phát sinh biến hóa về chất a.
Diệp phu nhân nhìn y một cái, hài lòng nói: “Chọn người thích hợp, nhất định phải nghe theo lệnh của Sư bộ thủ, nghiêm cấm tùy ý làm bậy. Đương nhiên, nếu Sư bộ thủ không muốn, vậy không cần miễn cưỡng.”
“Rõ!”
Diệp phu nhân sực nhớ, nói thêm: “Đem phần chiến báo này, tìm biện pháp chuyển tới Tân Quang Thành.”
Niên Thính Phong rùng mình một cái: “Thuộc hạ rõ.”
Y cung kính lui ra ngoài lại phát hiện bất tri bất giác, trên người đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên thân thể cũng không giúp Niên Thính Phong cảm nhân được nửa điểm hơi ấm.
"Đại nhân!"
Thuộc hạ chờ ngoài cửa, thấy Niên Thính Phong bộ dạng xuất thần, bèn nhẹ giọng nhắc nhở.
Niên Thính Phong giật thót, phục hồi tinh thần: “Trở về doanh trại.”
Trong lòng y cười khổ, bản thân mình vậy mà lại bị một nữ nhân dọa cho sợ tới như vậy. Lúc phu nhân hỏi y lợi hại của tháp pháo, y đã nghĩ phu nhân là vì muốn ngấp nghé tháp pháo. Chỉ không ngờ phu nhân lại muốn y đem tin tức truyền tới Tân Quang Thành.
Hay cho một chiêu mượn đao giết người!
Thiên Tâm Thành có Đại Sư chi quang, phu nhân có đầy đủ nguồn vốn để bố cục. Nhưng Tân Quang Thành, ngoài người thì vẫn chỉ là người. Nếu để Tân Quang Thành biết rõ tin tức này, bọn họ nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đoạt cho bằng được phương pháp luyện chế Tuyết Dung Nham.
Mà phu nhân chỉ việc bàng quan, đợi tới thời điểm thích hợp, tỷ như Ngải Huy bị giết, Tùng Gian Cốc trở thành rắn mất đầu. Khi đó, phu nhân chỉ cần lấy danh nghĩa báo thù cho Ngải Huy, đứng ra chủ trì công đạo, là có khả năng lớn sẽ nuốt trọn được Tùng Gian phái.
Lúc đó, chính là song lợi, được cả người lẫn của!
Tính toán thật tốt a. Phu nhân chỉ mới nhận chiến báo được bao lâu chứ, vậy mà đã có thể nghĩ ra diệu pháp này, quá sức lợi hại mà!
Tại nơi đại quân Thần chi huyết trú đóng.
Nam Cung Vô Liên nhìn kẻ tự ý xông vào doanh trướng chư tướng, thần sắc không khỏi cả giận: “Kẻ nào cho các ngươi vào đây?”
Một tên trong đó chủ động đứng ra nói: “Cung chủ thứ tội, thật sự là vì việc gấp không thể đừng ạ.”
Chuẩn bị phát tác, Nam Cung Vô Liên chứng kiến thần tình hoảng sợ trên mặt đám chư tướng, nội tâm bỗng trầm xuống, sinh ra dự cảm bất tường: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Bẩm cung chủ, Liệt Hoa Huyết bộ bị toàn diệt, Hình Sơn bỏ mình!”
Nam Cung Vô Liên ngẩn người: “Ngươi nói cái gì? Liệt Hoa Huyết Bộ bị diệt? Toàn diệt?”
Chư tướng vội vội vàng vàng đem chiến báo kỹ càng trình lên, thanh âm run rẩy từng chập.
Nam Cung Vô Liên hít sâu một hơi: “Lần này vẫn là Sư Tuyết Mạn?”
"Vâng."
Nam Cung Vô Liên lửa giận ngút trời, âm thanh chửi bới nổ ra: “Phế vật! Một đám phế vật! Một lần, rồi hai lần đều ngã quỵ trên tay một nữ nhân, phế vật so với các ngươi còn mạnh hơn! Các ngươi đã làm được cái gì? Nói cho bổn tọa, các ngươi đã làm được cái gì??!”
Chư tướng không hẹn cùng cúi gầm mặt, không dám phản bác.
Nam Cung Vô Liên mắng một hồi, tới nỗi sắc mặt trắng bệch vì hụt hơi, liền quay vào trong doanh trướng đi tới đi lui.
Từ trước tới giờ Thần quốc vẫn luôn chiếm cứ thượng phong tuyệt đối trên chiến trường. Ngũ Hành Thiên chỉ dựa vào bức tường Bắc Hải mà kéo dài hơi tàn. Chiến đấu bất cứ ở đâu đều lấy kết quả thần tu triệt để áp chế nguyên tu mà kết thúc. Nếu không phải Sư Bắc Hải đóng tại bức tường Bắc Hải, cái Ngũ Hành Thiên đó sớm đã bị thần quốc san phẳng. Thần quốc từ trên xuống dưới, đều xem thường đám lão già của trưởng lão hội kia, nếu có người đáng để tôn kính, cũng chỉ có duy nhất Sư Bắc Hải mà thôi.
Đây không đơn giản chỉ là một ít thất lợi. Cả thần quốc, đây là lần đầu tiên có một lực lượng quân đội hoàn chỉnh bị toàn diệt. Cái sự xui xẻo này, thế nhưng lại cứ đụng trúng mình. Không cần nghĩ cũng biết, khi bệ hạ nghe được tin này, người sẽ phẫn nộ tới mức nào!
Mà mình thì đang ở trong doanh địa, tuyệt đối là trốn không khỏi tội!
Nghĩ tới đây, Nam Cung Vô Liên càng thêm luống cuống. Diệp Bạch Y thất lợi, bệ hạ lại ban thưởng cho Thiên Thần tâm. Nhưng chính mình chọc ra cái rắc rối lớn như vậy, bệ hạ tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ.
Lúc này quan trọng trước mắt là phải tự cứu lấy mình!
Không riềng gì Nam Cung Vô Liên, những tướng lãnh khác cũng bàng hoàng không kém, thần quốc từ trước tới giờ nào đã gặp phải thất bại thảm trọng tới vậy. Lửa giận của bệ hạ, không phải ai cũng có thể chịu được.
“Đều thất thần ở đây làm gì hả?” Nam Cung Vô Liên sắc mặt trắng bệch quát lên: “Toàn bộ xuất quân cho bổn tọa! Phải san bằng Thiên Ngoại Thiên, nhất định phải đem Sư Tuyết Mạn bắt trở lại, áp giải dâng lên bệ hạ! Bằng không…tất cả chúng ta đều xong đời, xong đời đó biết chưa hả!!?”
“Nhưng…Diệp đại nhân vẫn chưa tỉnh, không có chỉ lệnh của Diệp đại nhân…”
“Các ngươi coi lời của lão tử như đánh rắm sao?” Nam Cung Vô Liên tức giận sôi trào: “Bổn tọa không ngại thối mồm nói cho các ngươi trước, nếu ai khiến bổn tọa nhục nhã trước bệ hạ, vậy thì cả nhà kẻ đó đừng mơ tới sống sót một mống.”
Chứng kiến chư tướng vẫn do dự không quyết, Nam Cung Vô Liên cố nén lửa giận, hít sâu một hơi: “khi Diệp đại nhân tỉnh lại, tự nhiên bổn tọa sẽ có trách nhiệm truyền đạt cho ý biết. Nhưng là các vị, cứ ở đây mà mè nheo mãi, vậy liền đợi luôn tới lúc vứt bỏ cái mạng nhỏ đi thôi a.”
Chư tướng liếc nhau, cũng biết thời điểm khác thường cần có quyết định phi thường.
“Vậy Diệp đại nhân liền nhờ vào Cung chủ để ý, chúng ta liền lập tức xuất phát!”
Nói xong chư tướng liền vội vàng rời đi.
Một lát sau, tiếng kèn hiệu, tiếng điểm quân huyên náo, tiếng huyết thú rít gào hi..sii..ii.ii vang lên bên tai không dứt.
Đại quân xuất phát!
Trọng Vân Chi Thương lúc này không khí không phải quá tốt, nhìn không ra nửa điểm vui mừng thắng lợi. Thương vong lần này thật sự thảm thiết quá mức, tử vong đạt tới một phần tư. Cả chiến bộ, số nguyên tu bị trọng thương chiếm quá nửa, đây còn là khi bọn hắn chiếm cứ được lợi thế từ trận địa phòng thủ.
Đối với một chiến bộ còn non trẻ như Trọng Vân Chi Thương, tổn thất như vậy thừa đau đớn, đã động tới gân cốt. Nhất là ba mươi người thành viên ban đầu của Tùng Gian Phái bỏ mình, là đả kích khó lòng bù đắp nổi.
Sư Tuyết Mạn nghiêm mặt, nhìn không ra nửa điểm vui vẻ. Tùng Gian phái đều là những người cùng nhau sống sót trong huyết tai, cùng sóng vai nhau chiến đấu ở Tùng Gian thành, tình cảm đúc kết từ sinh tử đó cực kỳ thâm hậu.
Ven đường, không ít chiến bộ đang ngược chiều di chuyển tới chiến trường. Nhìn thấy cờ xí của Trọng Vân Chi Thương đều ào ào nhường đường, bày tỏ tôn trọng với đội ngũ anh hùng.
Tin tức đại thắng đã truyền ra, khiến cho danh khí của Trọng Vân Chi Thương vọt lên giống như mặt trời ban trưa, áp qua cả Thiên Phong, Binh Nhân hai bộ. Nghiễm nhiên trở thành nguyên tu chiến bộ nổi danh nhất.
Sư Tuyết Mạn ven đường cũng tiện nhắc nhở những chiến bộ này tạm thời đừng vội xông lên trước, địch nhân rất nhanh sẽ tiến hành trả thù ác liệt.
Nhưng không một ai nghe theo khuyến cáo của nàng.
Liệt Hoa Huyết bộ bị diệt cùng với tin tức trọng thưởng của Thiên Tâm Thành dành cho Trọng Vân Chi Thương, tất cả khiến cho bọn họ đều tràn ngập ước mơ tươi đẹp, nói không chừng mình cũng có thể sáng lập kỳ tích, dương danh thiên hạ!
Huyết tu đã không còn là không thể chiến thắng.
Sư Tuyết Mạn nhìn theo bóng lưng những người này rời đi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Nàng biết thắng lợi lần này của Trọng Vân Chi Thương có yếu tố may mắn cỡ nào. Nếu không có Vương Tiểu Sơn, nếu không có trận địa tháp pháo, nếu mập mạp không giữa đường bộc phát kinh thiên, nếu như Thiên Phong bộ không kịp chạy tới…
Bầu trời trở nên xa xăm và âm u, trong nội tâm nàng không khỏi dâng lên một hồi bất an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.