Ngũ Hành Thiên

Chương 517: Sự hổ thẹn của Nhạc Bất Lãnh




Dịch & Đề tự: Đậu bắp

Tráng hán xa chân đấu chí tàn.
[Người điên] phẫn nộ uất tâm can.
“Lòng ta hổ thẹn vì đui mắt.
Chiến hữu như bay, nhục chí này”
~~~~~~~~~
Lại thêm một đám mây bị hấp thu hầu như không còn.
Vươn cánh tay đưa lên trước mặt, nhìn cánh tay gầy gò của mình mà Ngải Huy bất đắc dĩ cười khổ.
Kiếm vân trong cơ thể lại lớn mạnh hơn một ít.
Cơ bắp Ngải Huy bị thoái hóa trên phạm vi lớn, từ ban đầu từng thớ cơ rõ ràng, đầy sức bật, nay đã lặn mất tăm. Lực lượng cánh tay cũng sụt giảm nghiêm trọng theo, nhìn hắn lúc này gầy ốm đi rõ rệt.
Toàn thân quấn đầy băng vải trắng toát càng làm hắn giống một cái xác ướp phơi khô.
Nhìn từ bên ngoài, chỉ thấy Ngải Huy sinh cơ ảm đạm, giống một kẻ hấp hối bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở. Nhưng thương thế của hắn ngược lại ổn định hơn hẳn, thân thể biến nhược không khiến hắn cảm thấy có gì không khỏe.
Sau cùng, chính là Ngải Huy chưa quen thuộc với trạng thái của thân thể lúc này.
Trước kia, thân thể đầy sức mạnh lại linh hoạt chính là thứ vũ khí chiến đấu đáng tin cậy nhất của bản thân. Hắn vô cùng am hiểu làm cách nào để biến ưu thế về thân thể thành lợi thế trong chiến đấu.
Nhưng hiện tại, cái ưu thế đó đã tiêu tan sạch sẽ luôn rồi.
Đột nhiên biến thành tên thư sinh trói gà không chặt, nói không kỳ quặc chính là lừa mình dối người.
Ngược lại thân thể gầy yếu của Ngải Huy, trong cơ thể hắn Kiếm vân lớn mạnh gấp mấy lần trước kia, nó chậm rãi quay tròn, tỏa ra một cỗ uy thế vô biên.
Tùy theo sự chuyển động của Kiếm vân mà ánh mắt Ngải Huy trở nên sáng ngời, biến ảo khôn lường.
Đó là sự kỳ ảo khiến người khó thể nắm bắt. Có thời điểm nó giống như bầu trời xanh trong, thanh tịnh. Có lúc lại thâm sâu như tinh không mênh mông vời vợi. Có khi lại tràn ngập mùi vị hủy diệt của Lôi Đình. Rồi lại có khi bén nhọn, sắc sảo như lợi kiếm muốn xuyên thủng tâm can.
Nhưng dù có biến ảo ra sao, đôi mắt đó đều tràn ngập hào quang chói mắt khiến người khác không dám nhìn thẳng vào.
Bàn tay nhẹ đặt lên chuôi kiếm bên hông, Kiếm vân tức thì chấn động, mọi cảm giác yếu ớt trên cơ thể đều sủi mất tăm. Ánh mắt Ngải Huy càng thêm chói mắt, càng thêm sắc bén.
Chuôi kiếm vừa động, thân ảnh Ngải Huy đột nhiên biến mất trên bầu trời.
Sau một khắc, Ngải Huy xuất hiện lại ở độ cao cách mặt đất khoảng hai thước. Vừa buông chuôi kiếm trong tay, cảm giác yếu ớt của thân thể lại ùa về khiến hắn rơi thẳng xuống mặt đất, lảo đảo một hồi mới ổn định được cước bộ.
Trong mấy ngày này không ngừng thử nghiệm, đã giúp hắn có thêm khá nhiều phát hiện mới.
Kiếm vân chỉ có tại hai thời điểm mới phát sinh phản ứng, một là khi hấp thu Lôi Đình chi lực, còn lại chính là thời điểm Ngải Huy có kiếm trong tay. Chỉ cần hắn vừa nắm lấy chuôi kiếm, Kiếm vân sẽ lập tức sinh ra cộng hưởng với huyết nhục bản thân, sinh ra một cỗ lực lượng uy thế vô cùng.
Ngải Huy gọi đó là hiện tượng Kiếm vân quán thể.
Nhưng chỉ cần hắn buông lỏng chuôi kiếm, mọi thứ liền biến mất, khiến hắn trở lại nguyên hình một tên thư sinh trói gà không chặt.
Càng khiến hắn bất đắc dĩ chính là, Lôi Đình chi lực sẽ tiêu hao rất nhanh khi triển khai Kiếm vân quán thể. Điều này làm hắn không thể không giảm bớt thời gian cầm kiếm của bản thân xuống. ( dịch: khỏi luyện kiếm luôn:cuoichet:)
Đang suy tư, bỗng hắn chú ý thấy một thân ảnh quen thuộc, là Dương Tiếu Đông.
Sắc diện Dương Tiếu Đông đầy phong trần, mệt mỏi, nhìn thấy Ngải Huy mới khiến hắn buông lỏng một hơi. Ban đầu, hắn chẳng có chút hảo cảm nào với Ngải Huy, nhưng sau khi chiến đấu trở về, lại cảm thấy có vàn phần thân thiết với gã. Từ trong lòng lấy ra một phong thư, hắn đưa cho Ngải Huy: “Đây là đại nhân chuyển cho ngươi.”
Tin tức của Thiết Nữu!
Ngải Huy tinh thần chấn động mạnh, vội vàng tiếp nhận phong thư.
*******************************
"Đại thắng! Đại thắng!"
Trong Thần Úy doanh địa là một mảnh vui mừng.
Vạn Thần Úy nhìn về hướng chiến trường, nét mặt tuy vui mừng nhưng vẫn có vẻ phức tạp.
"Cái gì đại thắng?"
Thanh âm của Nhạc Bất Lãnh từ phía sau truyền tới.
Vạn Thần Úy vội vàng quay người, đưa chiến báo trong tay cho Nhạc Bất Lãnh: “Tin chiến thắng từ tiền tuyến, Thiên Phong, Binh Nhân cùng Trộng Vân Chi Thương, tam bộ liên thủ khiến quân địch tổn thất trầm trọng hơn ba nghìn, đều là quân tinh nhuệ…”
Nhạc Bất Lãnh mở chiến báo, vừa xem thoáng qua thì cả khuôn mặt khô gầy lập tức đỏ bừng, không chút khách khí ném thẳng vào mặt Vạn Thần Úy.
Chiến báo chỉ là một trang giấy mỏng, nhưng nện ở trên mặt lại không khác chi búa tạ. Vạn Thần Úy rên một tiếng buồn bực, bất chấp đau nhức, liền vội hỏi: "Vì sao tiền bối lại tức giận?"
Nhạc Bất Lãnh coi như không, trầm mặt quay người đi về phía gian phòng của mình.
Vạn Thần Úy vội vàng đuổi theo sau: "Tiền bối, tiền bối..."
Nhạc Bất Lãnh vẫn mắt điếc tai ngơ, vừa về tới gian phòng của mình, liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Vạn Thần Úy cố gắng chen ngang, nặn ra nụ cười nói: "Tiền bối, người làm gì vậy?"
Bình thường hắn luôn tỏ ra nghiêm túc, lúc này lại phải cố gắng tươi cười nên nhìn qua rất mất tự nhiên, trông cực kỳ cổ quái.
Nhạc Bất Lãnh không ngẩng đầu lên, bèn đáp: "Lão phu không đợi nữa, ta lập tức đi khiêu chiến Đại Cương."
Vạn Thần Úy chấn động, không rõ vì sao Nhạc Bất Lãnh lại kích động như vậy, vội vàng khuyên can: "Tiền bối, không phải chúng ta đã thống nhất chờ thời cơ để liên thủ đối phó Đại Cương sao? Vì sao người muốn thay đổi chứ?"
Nhạc Bất Lãnh rành mạch đáp lại: "Gánh không nổi các ngươi."
Vạn Thần Úy tái mặt, nén giận hỏi: "Tiền bối nói vậy là có ý gì?"
Nơi đóng quân, những người khác thấy hai người cãi cọ bèn ngưng thôi không chúc mừng nữa, rồi mọi ánh mắt đều hướng về phía hai người.
"Ý gì ư?" Nhạc Bất Lãnh cười lạnh, ngừng lại nhìn Vạn Thần Úy,hai con mắt nheo lại, hung quang chớp lóe: "Ngươi có gan động thủ với lão phu sao? Đổi ngược lại là lão phu lúc còn trẻ, đã sớm đem ngươi làm thịt rồi."
Vạn Thần Úy cố nén lửa giận trong lòng, sát khí mãnh liệt tỏa ra, hai nắm đấm nổi đầy gân xanh: "Mong tiền bối nói rõ ràng, có gì không phải, kính xin cho vãn bối được minh bạch."
Nhạc Bất Lãnh vẻ mặt đầy trào phúng, khinh thường nói: "Những ngày qua cùng ngươi luận bàn, ta những tưởng rằng ngươi là một hán tử. Hiện tại, ta đã minh bạch, cái gì là hổ nuôi trong chuồng, dã tính mất hết. Cái gì là Thương Long nhốt trong giếng, Long uy chẳng còn. Cả đời lão phu chìm nổi, kinh qua bao sinh tử, chưa có trận chiến nào ta không dám đối mặt, tuyệt không lùi nửa bước. Ta tin tưởng, thiêu thân lao đầu vào lửa, dù chỉ lóe sáng trong khoảng khắc, thì vẫn đầy vẻ vang. Nhìn lại bọn các ngươi, dặt một bè lũ xu nịnh, chỉ giỏi tính kế hơn thua. Các ngươi chỉ là những kẻ nhát gan! Già nua! Đần độn!"
Từng chữ từng chữ hữu lực, mang âm điệu hùng tráng, mạnh mẽ vang lên theo từng câu của lão đầu gầy còm kia khiến toàn binh doanh, mọi người đều lâm vào trầm mặc.
Vạn Thần Úy muốn phản bác mà gian nan mãi không thốt ra được nửa lời, khuôn mặt hắn do cực độ tức giận mà tối sầm lại, xanh tím lẫn lộn.
Nhạc Bất Lãnh cao giọng, phẫn nộ nói: "Biết bao nhiêu tài nguyên tu luyện đã bị lãng phí trên thân ba bộ trung ương các ngươi! Ta hỏi ngươi, áo giáp, binh khí, truyền thừa, nguyên thực, nguyên đậu các ngươi sử dụng là Diệp Thị ban phát cho các ngươi sao?"
Lời vừa ra, tất cả tướng sĩ đều hướng ánh mắt về phía Vạn Thần Úy.
Giờ phút này Vạn Thần Úy cảm thấy vô cùng nghẹn khuất, hắn lúng túng mãi, vừa xấu hổ, vừa giận dữ, phẫn nộ mà không biết nên giải thích như thế nào với các tướng sĩ.
Nhạc Bất Lãnh hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt của Vạn Thần Úy, ngôn tựa phong bạo: "Ngày hôm nay tường quan đổ nát, Bắc Hải diệt vong, biết bao chiến hữu đã phải ngã xuống vì bảo vệ tổ quốc. Thế nhưng, anh linh của họ không được yên nghỉ, thân thể vẫn phải chịu hết nhục nhã, dày vò nơi hoang dã. Rồi đây, khi gót sắt của giặc tràn vào, bọn chúng sẽ giày xéo non sông chúng ta, sẽ khiến sinh linh đồ thán. Ta dám hỏi các ngươi, người chết là ai?"
Chung quanh càng thêm yên tĩnh, rất nhiều người trong lòng dâng lên cảm xúc bất an.
Thanh âm của Nhạc Bất Lãnh tựa như một cây đao, cắm vào trái tim mỗi một tướng sĩ Thần Úy Bộ: "Chính là những người hàng ngày vẫn cực khổ để cấp dưỡng các ngươi đấy!" (cv: chính là dân chúng, vốn là dân nuôi quân, nuôi quan mà.)
Tất cả mọi người trong phút chốc mặt đỏ tía tai, hơi thở”ồ ồ” gấp gáp, nặng nề.
Nhạc Bất Lãnh càng thêm trào phúng: "Đại thắng? Ha ha ha!"
Cơn giận tựa như ngọn núi lửa muốn phá tan lồng ngực Nhạc Bất Lãnh, râu tóc ông dựng đứng, thần sắc đầy khổ đau gào lên: "Lão nhân gia tới cuối đời, không tiếc thiêu đốt sinh mệnh, để quang huy chói sáng của người bại lui địch nhân. Cả nhà Sư Bắc Hải, một đứa bé gái mồ côi vì kế thừa tinh thần của cha nó mà sẵn sàng dấn thân lên tiền tuyến chiến đấu. Binh Nhân Thiên Phong, là tân binh nhưng quên mình kháng địch nơi quan ải. Vậy mà, cái gọi là thiên hạ đệ nhất tinh nhuệ, lại đang trốn chui trốn nhủi ở hậu phương. Chính là cái quân doanh này, đang ở trên xương máu của người khác mà vỗ tay cười xưng đại thắng, ha ha ha ha ha!"
Nhạc Bất Lãnh ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười chói tai mà đầy vị chua xót. Đột nhiên ông im bặt, cảm xúc uất nghẹn, phẫn nộ làm ông tức thở không kìm được, một quyền oanh thẳng vào trong Diễn Võ Trường.
Đông!
Quyền kình tựa như trọng cổ, oanh thẳng vào Thiên Tâm thành, cả Diễn Võ Trường tức thì hóa thành bột mịn.
Một cái rãnh sâu hơn hai mươi trượng đột ngột hiện ra trên mặt đất, chính là minh chứng hùng hồn cho uy lực một quyền vừa rồi.【 Ngũ Nhạc 】của Thiên Tâm Thành bị kinh động, lập tức tỏa ra một màn sáng với uy áp vô biên, bao phủ toàn thành. Màn sáng giống như một bức tường thực chất, lấy vị trí doanh địa Thần Úy bộ làm trung tâm,chậm rãi nghiền ép tới.
"Hổ thẹn cùng kẻ như vậy là chiến hữu!"
Âm thanh đầy kiên quyết cùng khinh thường, từ thiên không vang ra toàn thành. Người bình thường chỉ thấy lỗ tai bị chấn động ‘ông ông’ đau nhức, nhưng vài chữ đó lại khiến cho tướng sĩ của Thần Úy Bộ bị chấn động tới đầu óc trống rỗng. Đến khi bọn hắn định thần lại, sự nhục nhã và giận dữ vô cùng, giống như thủy triều gào thét nuốt chửng tâm trí bọn hắn.
Thân ảnh khô gầy của Nhạc Bất Lãnh tựa như một ngọn phi lao đón bão, kiên cường, bướng bỉnh mà sao lại tự nhiên, bình thản tới lạ. Ông thẳng lưng nghênh đón bức tường ánh sáng [Ngũ Nhạc] đang ầm ầm ép tới.
Một ngọn hỏa diễm màu vàng từ sau lưng ông bay lên, ở dưới nhìn lên chỉ thấy từng tia sáng chói mắt.
"Tử vật chết tiệt cũng dám ngăn cản lão phu?"
Nhạc Bất Lãnh cười lạnh, cả nắm đấm được bao bọc trong hỏa diễm màu vàng, ông tung thẳng một quyền lên bức tường ánh sáng.
Trong nháy mắt, tựa như có một mặt trời nở rộ trong Thiên Tâm thành, nhuộm trắng xóa cả không gian.
Tới khi thị lực mọi người khôi phục lại bình thường, hiện ra trong tầm mắt là bức tường ánh sáng với chằng chịt vết rạn nứt giống như mạng nhện, ở chính giữa màn sáng thình lình xuất hiện một lỗ thủng, mà thân ảnh Nhạc Bất Lãnh đã biến đâu mất.
Tất cả mọi người bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ thất sắc.
Năm tòa Trấn Thần Phong dường như cũng bị một quyền kinh thế hãi tục vừa rồi chấn trụ, mất trọn vẹn mười hơi thở mới hồi phục lại tinh thần bắt đầu chữa trị cho bức tường ánh sáng, vết rạn giống như một cái mạng nhện che kín bầu trời chậm rãi biến mất.
************************
Thiên Tâm thành, trong Phủ Thành chủ.
Mọi người đang tập trung, cẩn thận lắng nghe.
Âm thanh bình tĩnh, vững vàng của Diệp phu nhân vang lên: "Quân ta tuy thắng lợi nhưng khả năng lớn sẽ gặp phải sự phản kích của quân địch, vậy nên phải nhanh chóng bổ sung vật tư cho họ. Bất kể giá nào cũng phải lập tức đưa được tới tay ba chi chiến bộ, bao gồm cả quân bổ sung. Trước mắt, đây là việc quan trọng nhất."
Niên Thính Phong cẩn thận hỏi: "Số lượng vật tư bổ sung ba chi chiến bộ nên phân chia ra sao, thưa phu nhân?"
Diệp phu nhân ẩn ý nhìn hắn một cái: "Niên bộ thủ giúp ta chia đều cho cả ba chi chiến bộ."
Niên Thính Phong như có điều suy nghĩ, gật đầu: "Thuộc hạ đã rõ."
Diệp phu nhân tiếp tục nói: "Ngoài ra, trong kho không phải có ba tòa Trấn Thần Phong mới luyện chế hay sao? Hãy chuyển cùng vật tư bổ sung, tặng cho mỗi chiến bộ một tòa."
Phía dưới, một hồi xao động lập tức nổ ra.
"Không thể a, vạn nhất Trấn Thần Phong rơi vào tay giặc sẽ vô cùng nguy hiểm thưa phu nhân."
"Đúng đúng vậy a, Trọng Khí như thế không thể dễ dàng đem ra a."
...
Diệp phu nhân đưa tay lên, tất cả âm thanh đều ngừng lại.
Trong mắt Diệp phu nhân hiện lên một tia khinh miệt, vừa đảo mắt liền biến mất, bà ta trầm giọng nói: " Trọng Khí quốc gia thì nên dùng trên chiến trường, không lẽ cất nó trong kho để phủ bụi à? Đi làm!"
Trên mặt Niên Thính Phong hiện vẻ bội phục, cung kính nói: "Vâng."
Diệp phu nhân tỏ ra hài lòng, ánh mắt xoay quanh: "Không chỉ tuyên truyền tin tức đại thắng, còn phải tuyên truyền thật tốt việc khen thưởng lần này. Ta muốn cho mọi người đều biết, chỉ cần ngươi dám chiến đấu, chỉ cần ngươi có công lao, nhất định Trưởng Lão Hội sẽ không đối xử lạnh nhạt với ngươi. Đặc biệt là Trấn Thần Phong, không cần biết là chiến bộ nào, chỉ cần lập đủ công lao, liền có thể đạt được Trấn Thần Phong."
Mọi người lúc này mới chợt hiểu ra, nhao nhao khen hay.
Nhưng bỗng nhiên mặt đất rung lên khiến tất cả kinh động.
"Hổ thẹn cùng kẻ như vậy là chiến hữu!"
Thanh âm bén nhọn, rõ ràng vang lên.
Niên Thính Phong kinh hãi quát lên: "Là Nhạc Bất Lãnh."
Ngay sau đó, bạch quang lóe lên rồi khôi phục lại bình thường.
Diệp phu nhân sắc mặt xanh mét, gấp gáp: "Người đâu, mau đi xem là chuyện gì xảy ra?"
Thân ảnh Niên Thính Phong lập tức biến mất, một lát sau hắn quay lại, sắc mặt đầy cổ quái: "Nhạc Bất Lãnh tiền bối đi khiêu chiến Đại Cương rồi."
Diệp phu nhân và những người khác đều ngỡ ngàng, Nhạc Bất Lãnh chưa đạt tới Tông sư cảnh giới, một mình lão đi khiêu chiến Đại Cương không phải là muốn chết sao?
Tất cả còn đang kinh ngạc, bỗng nhiên lại có người vội vàng chạy vào.
"Báo, Thần Úy Bộ đang nhổ trại, chuẩn bị ra khỏi thành!"
Diệp phu nhân đột ngột đứng bật dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.