Dịch giả: Tiểu Băng
Ngải Huy chưa từng gặp Thảo Ngẫu Khôi Lỗi, nhưng theo hắn thấy, có lẽ không khác Sa Ngẫu nhiều lắm. Sa Ngẫu của thổ tu như thế nào, thì đều có quan hệ trực tiếp tới tính cách và phương thức chiến đấu của thổ tu đó.
Hắn biết rất ít về Đại Cương, chỉ biết đó là sư phụ của Hoàng Hôn, mà hình như đối xử với Hoàng Hôn cũng không được tốt lắm.
Nhưng Ngải Huy có kinh nghiệm phong phú về giao thủ với Sa Ngẫu, Lâu Lan luôn là bạn bồi luyện với hắn.
Nếu như Thảo Ngẫu Khôi Lỗi giống với Sa Ngẫu, như vậy nhất định cũng sẽ có chỗ tương tự.
Ngải Huy suy nghĩ cực nhanh.
Ví dụ như thân thể Sa Ngẫu, bình thường rất cường đại, chắc chắn sẽ có chỗ đặc dị. Có thể biến ảo hình dạng, lực phòng thủ kiên cố, có rất nhiều vũ khí. . . ,.
Thân thể Thanh Phong là do cây cỏ và củ sen tạo thành.
Ngải Huy nhìn đường gân lá của thân cỏ tạo nên cơ thể Thanh Phong, đường gân này có phải là nhược điểm không? Nếu đúng, thì bản thân loài cỏ này, cũng sẽ không cứng lắm.
Ngân Chiết Mai khẽ đổi kiếm thế, Lục Đạo Nguyệt tạo thành một đường vòng cung quỷ dị.
Thanh Phong thấy thế, bàn tay vươn ra, năm ngón tay điên cuồng dài ra, biến thành năm sợi cây dài, đánh về phía kiếm quang.
Dạng công kích này Ngải Huy rất quen thuộc, cái này không phải giống【¾ Thanh Hoa] của Hoàng Hôn sao?
Cổ tay khẽ lật, Ngân Chiết Mai vẽ một đường cung uyển chuyển, kiếm quang nhanh chóng chuyển hướng, chặt ngang vào năm sợi cây.
Thanh Phong không ngờ Ngải Huy lại có thể khống chế kiếm quang đang bay.
Sáu làn kiếm quang như sáu con chim yến linh hoạt, chém trúng vào sợi gân của sợi cây.
Keng keng keng!
Tia lửa văng khắp nơi.
Sợi gân cây cứng hơn Ngân Huy nghĩ, kiếm quang chém vào, chỉ để lại một dấu chém nhỏ. Nhưng hắn không nhụt chí, nếu sợi gân kia được để lộ ra ngoài như vậy, thì nhất định chúng đã được xử lý, để có lực phòng hộ mạnh mẽ.
Huống chi đây là Thảo Ngẫu Khôi Lỗi do Đại Cương làm ra, đương nhiên một vị tông sư sẽ không phạm phải những sai lầm ngây thơ như vậy.
Ngải Huy gập người, nghiêng nghiêng bay xẹt qua cách Thanh Phong chừng ba trượng, Ngân Chiết Mai lại đổi chiêu.
Lục Đạo Nguyệt tản ra, xoay quanh như đi tuần tra, rồi cùng chém về phía Thanh Phong.
Thanh Phong lại thử ngăn cản, nhưng lại thất bại, kiếm quang chỉ to bằng bàn tay, nhưng vô cùng linh hoạt.
Keng!
Một tiếng va chạm vang lên, còn to hơn vừa rồi, trên thực tế nó là do sáu tiếng va đập tạo thành, thời gian chúng vang lên cách nhau quá ngắn, nên nghe như vang lên cùng lúc.
Sáu làn kiếm quang đều cùng chém vào một vị trí trên đường gân cỏ!
Sợi gân đã bị chém đứt!
Ngải Huy vui mừng, nhưng hai đầu gân đứt lại nhúc nhích, sau đó liền vào với nhau chỉ trong chớp mắt, niềm vui của hắn nhanh chóng bay biến.
"Đây là kiếm thuật? Rất thú vị!"
Thanh Phong đắc ý, sợi gân cỏ của hắn bị chém đứt, hắn hoàn toàn không thèm để ý.
Sợi gân cỏ có khả năng tự lành, được rồi, không sao cả. Rất nhiều Mộc tu đều có loại truyền thừa này, đánh lâu dài là phương thức Mộc tu am hiểu nhất.
Tin tức tốt là, kiếm mang của mình, có thể tạo nên tổn thương cho đường gân đó.
Củ sen thì sao?
Ngải Huy thử tấn công củ sen trên người Thanh Phong, nhưng củ sen còn cứng hơn gân cỏ nhiều, kiếm mang chém vào không để lại dấu vết gì.
Vậy thì xử sợi gân cỏ!
Ngân Chiết Mai không ngừng huy động, mỗi lần đều có sáu đường kiếm quang lao về phía Thanh Phong.
Xung quanh Thanh Phong lượng kiếm quang càng ngày càng nhiều, chẳng khác gì một bầy cá khổng lồ không ngừng vây quanh Thanh Phong.
Thanh Phong thử dùng cỏ đằng đánh bay kiếm quang, nhưng đám kiếm quang này quá là linh hoạt.
Thanh Phong nhanh chóng nhìn ra vấn đề, những kiếm quang này càng bay càng nhanh, hắn có cảm giác mình đang lâm vào một vòng xoáy phong bạo. Hô, một đám hỏa diễm bỗng xuất hiện từ bên trong vòng xoáy phong bạo.
Vòng xoáy phong bạo càng ngày càng sáng, kiếm quang bay càng lúc càng nhanh.
Phong hỏa kiếm trận!
Tiếng kiếm quang phó không và tiếng hỏa diễm bay múa xen lẫn vào nhau, chấn nhiếp nhân tâm. Một cột phong hỏa phóng lên trời bọc lấy Thanh Phong.
Hô, Ngải Huy thở phào, kiếm trận này hy vọng có thể gây chút ít thương tích cho Thanh Phong.
Bỗng phanh một tiếng, phong hỏa kiếm trận nổ tung, lộ ra thân hình bên trong.
"Rất thú vị."
Giọng nói khó nghe vang lên từ bên trong củ sen.
Ngải Huy trợn mắt há hốc mồm, cả cái đầu Thanh Phong và thân cỏ đều rút vào bên trong củ sen. Phong hỏa kiếm trận trừ để lại chút dấu vết cháy đen trên bề mặt trắng phau của củ sen, thì không tạo ra thêm thương tổn gì.
Cái đầu Thanh Phong từ trong củ sen thò ra, nhìn vô cùng quái dị.
Còn... Có thể như vậy?
Thanh Phong kéo ra người, đắc ý cười khoái trá: "Nếu ngươi chỉ có chút tài vặt đó, thì hôm nay không sống nổi rồi."
Hắn ngồi xuống, thân cỏ uốn lại như lò xo.
Ngải Huy trừng to mắt.
Xoạt một cái, Thanh Phong đã vọt tới trước mặt hắn, mười sợi dây cỏ như độc xà, từ nhiều hướng khác nhau đâm về phía Ngải Huy.
Ngải Huy phản ứng cực nhanh, không lùi mà tiến tới, người hơi rùn xuống, như con báo mãnh liệt vọt tới trước, Nguyên lực trong người vận chuyển đến mức tận cùng, Ngân Chiết Mai ngang nhiên đâm thẳng vào Thanh Phong!
Hắn không kịp dùng tới kỹ xảo phức tạp, chỉ đơn thuần là đâm thẳng!
Nhưng vì để bảo vệ tính mạng, toàn lực thi triển, nên nhát đâm này hung hãn đến cực điểm.
Thanh Phong chỉ nhìn thấy một điểm hàn quang đột nhiên xuất hiện trong mắt, cảm giác nguy hiểm xuất hiện, hắn không ngờ Ngải Huy chọn đấu pháp cùng tổn thương, bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức lâm vào hiểm cảnh.
Mắt thấy tránh không kịp, Thanh Phong đột nhiên há mồm, lộ ra hai hàng răng cưa sáng lóe.
Keng!
Hai hàng răng cắn vào Ngân Chiết Mai.
Lực trùng kích cực mạnh làm cả người hắn mất khả năng khống chế.
Ngải Huy cũng không ngờ, Thanh Phong ngay cả hàm răng cũng cải tạo, hai hàng răng cưa sắc bén kia, rõ ràng là dùng tài liệu trân quý luyện chế thành lợi khí.
Tạch tạch tạch!
Hai hàng răng cưa xuất hiện vết rạn, nhưng thế xông của Ngải Huy đã hết, hắn nhanh chóng rút kiếm thối lui.
Boong boong tranh!
Mấy sợi cỏ thẳng băng như mâu, đâm thẳng vào vị trí vừa rồi của hắn.
Lúc Ngải Huy rút kiếm, cách cách cách cách, những mảnh vỡ răng cưa rời khỏi miệng Thanh Phong, bay lả tả ra ngoài.
Ngải Huy kéo dãn khoảng cách, thở hổn hển, chiến đấu mới vừa rồi ngắn ngủi, lại dị thường hung hiểm, chỉ cần một chút chần chờ là hắn đi đời nhà ma. Chiến đấu này làm tiêu ai tâm thần và thể lực rất lớn, tay chân hắn như nhũn ra.
Thanh Phong Khôi Lỗi này, thực là biến thái.
Phòng hộ lực cường hãn, có khả năng tự lành, gân cỏ có khả năng nén bật như lò xo, cấu tạo từ củ sen làm cho cơ thể nhẹ nhàng, nhanh như trận gió. Ngay cả hàm răng trong mồm, cũng là vũ khí.
Đáng chết! Đây chính là cái được gọi là trang bị tận răng a!
Nếu định đấu về nguyên lực, Ngải Huy cũng thất bại.
Kim khắc Mộc, đây là ưu thế Tiên Thiên. Hắn sở dĩ chủ động lựa chọn Thanh Phong, chính là đánh cái chủ ý này. Ngũ Hành sinh khắc, trước khi đạt cảnh giới đại sư, rất là hữu hiệu.
Ngải Huy cho là mình có chút ưu thế. Nhưng sau khi giao thủ, Ngải Huy mới nhận ra tình huống không giống mình nghĩ. Mộc nguyên lực của Thanh Phong rất cổ quái, không hề bị Kim Nguyên Lực khắc chế.
Chẳng lẽ Thảo Ngẫu Khôi Lỗi này là đại sư Khôi Lỗi?
Không có biến thái như vậy chứ...
Ngải Huy thầm kêu rên, mắt chăm chú nhìn đối phương, không phân tâm. Một kích vừa rồi tuy phá hủy hàm răng của địch, nhưng không tạo nên tổn thương thực sự cho Thanh Phong.
Thực là đáng tiếc...
Cơ hội như vậy không thể xảy ra nữa.
Vì, một chiêu vừa rồi, đã chọc giận đối phương.
Không sai, Thanh Phong quả thật bị chọc giận. Ánh mắt của hắn âm lãnh, nhổ ra mảnh vỡ trong miệng, trong những mảnh vỡ còn có vết máu nhè nhẹ. Hung hiểm vừa rồi, hắn cũng có hơi sợ hãi, nhưng phẫn nộ còn nhiều hơn.
Hắn vốn mang tâm tư mèo đùa chuột, kết quả mình lại suýt chút nữa bị con chuột tiêu diệt, hỏi sao không tức giận?
"Ta muốn mô phỏng Thụy Sư Vạn Chuyển..."
Ngải Huy không nhịn được phì cười lên tiếng, nhưng thấy Thanh Phong ánh mắt muốn giết người, vội giải thích: "Ta không phải cố ý cười ngươi, thật, không phải là cố ý, không có răng cũng đâu có sao! Nói cùng ta xem nào, bầm thây vạn đoạn!"
Thanh Phong mặt đỏ bừng, gào lên như dã thú: "Đi chết đi!"
Ngải Huy thiếu chút nữa cười đến sốc hông.
Chọc giận đối phương, là niềm vui ngoài ý muốn.
Nhưng nhìn thấy động tác của Thanh Phong, hắn giật thót.
Gân cỏ làm bàn tay của Thanh Phong rụt về, lộ ra hai đoạn củ sen làm cánh tay, lỗ thủng bên trên củ sen, sáng lên ánh sáng lục, làm Ngải Huy cảm thấy nguy hiểm.
Ba ba ba!
Những tiếng vang liên tiếp như đậu rang.
Hai đoạn củ sen làm cánh tay điên cuồng chuyển động, một đám hạt sen như mưa bắn về phía Ngải Huy.
Ngải Huy múa tít Ngân Chiết Mai, Lục Đạo Nguyệt tạo thành một tấm màn chắn. Những hạt sen này có lực công kích kinh người, lục đạo nguyệt chỉ chèo chống được mấy hơi thở thì nứt vỡ.
Ngải Huy phản ứng cực nhanh, lại thi triển Lục Đạo Nguyệt.
Công kích mãnh liệt, áp chế Ngải Huy thở không nổi, chỉ có thể theo bản năng thi triển Lục Đạo Nguyệt, ngăn cản công kích.
Nhưng hắn không biết, những hạt sen bị hắn ngăn lại khi rơi xuống đất, đều lập tức chui vào mặt đất.
Những cây sen non, từ trong mặt đất chui ra. Chúng mọc lên nhẹ nhàng, như thủy tiên nằm trên mặt nước, và mặt đất cũng nhanh chóng mềm đi, biến thành vũng bùn.
Đến khi Ngải Huy nhận ra cảm giác dưới chân là lạ, thì hắn đã đang đứng trên một cái lá sen rồi.
Lá sen?
Công kích rào rạt đã biến mất, Ngải Huy ngẩng đầu, trong tầm mắt hắn, toàn là lá sen vô biên vô hạn.
Cách đó hơn mười trượng, Thanh Phong đứng trên một chiếc lá sen, cười đắc ý, thu hồi củ sen làm cánh tay.
Không tốt!
Ngải Huy biến sắc.