Ngũ Hành Thiên

Chương 37: Tiệm mì




Vốn dĩ Ngải Huy không có ý định chào hỏi với Đoan Mộc Hoàng Hôn, mọi người lại không quen biết, giả bộ không thấy cũng tốt.
Nào biết được Hỏa Phù Vân của Đoan Mộc Hoàng Hôn lại ngừng chính giữa cửa thành, ngăn đường đi lại, hơn nữa cả buổi cũng chưa chịu đi. Ngải Huy đứng đợi phía sau Hỏa Phù Vân chậm như con rùa đen, trông thấy tên này ở chỗ này chậm rì rì, không bình tĩnh nữa nên đành phải lên tiếng chào hỏi, ý là nhắc nhở có người phía sau chạng vạng đồng học, động tác nhanh một chút.
Kết quả…
Nhìn thấy mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn nện vào bùn đất, nội tâm Ngải Huy vô cùng khinh bỉ, tố chất tâm lý thế này thật là quá kém, giọng nói của mình nhỏ như vậy mà hắn cũng bị giật mình té ngã, nếu như ở Man Hoang gặp phải những hoang thú gào thét như sấm kia thì không lẽ tim gan cũng muốn nứt luôn sao?
Được rồi, có lẽ người nhỏ tuổi đều như thế chăng? Ngải Huy vẫn cảm thấy Đoan Mộc Hoàng Hôn rất ngây thơ.
Ngoại trừ tu luyện thì trước giờ Ngải Huy sẽ không suy nghĩ nhiều đến việc khác. Về phần tại sao cửa thành lại có nhiều người như vậy, cũng có liên quan gì đến mình đâu?
Đạo tràng vẫn không nhiễm chút bụi, trình độ quét dọn, gìn giữ của Lâu Lan vẫn rất giỏi như cũ. Nhưng mà không có Lâu Lan ở đây, Ngải Huy thống thống khoái khoái tắm rửa một cái.
Lâu Lan còn chưa tới, xem ra hôm nay không có súp để uống, mộng đẹp của Ngải Huy xem như tan nát rồi.
Ngải Huy nhìn sắc trời còn sớm một chút, quyết định đi ăn mì!
Đúng vậy, ăn mì! 150 tiền một tô mì! Mình tốt xấu gì cũng là người có khoản tiền lớn 35 vạn, hôm nay phải ăn mì cho thống khoái, một tháng nay Ngải Huy phải gặm bánh nướng áp chảo nên khi nghĩ đến nhà bán mì kia, hắn không khỏi nuốt nước miếng.
Hắn không nói hai lời liền đi thẳng ra ngoài.
Sư Tuyết Mạn đi không có mục đích trên đường phố Tùng Gian thành, hôm nay nàng có nghe nói tình cảnh lớn mạnh của Đoan Mộc Hoàng Hôn, tiếc là nàng không được nhìn thấy tận mắt. Nghe Vĩnh Chính thúc thúc nói, bởi vì thể lực tiêu hao nên thời điểm nhảy xuống Hỏa Phù Vân, Đoan Mộc Hoàng Hôn đã bị té ngã, điều này làm cho mọi người cảm khái, Đoan Mộc Hoàng Hôn có được chiến tích như vậy là khó khăn đến cỡ nào.
Sư Tuyết Mạng có chút bội phục, hắn liên tục khiêu chiến ba vị trong top 50 cao thủ, hành động vĩ đại như vậy trước kia chưa từng nghe nói qua, thế nên thể lực tiêu hao chẳng có gì lạ.
Nàng nhập học năm thứ nhất, khó khăn lắm mới tiến vào được danh sách một trăm người, chẳng trách Đoan Mộc Hoàng Hôn được khen là thiên tài trăm năm mới gặp một lần.
Nhưng mà nàng cũng không có hứng thú với Đoan Mộc Hoàng Hôn, nàng chỉ cảm thấy hứng thú đối với vị cao thủ thần bí đã đánh bại mình. Nàng từng hoài nghi Đoan Mộc Hoàng Hôn có phải là người đó hay không, nhưng mà nàng đã bác bỏ cái suy đoán này rất nhanh.
Khí chất đệ tử thế gia trên người Đoan Mộc Hoàng Hôn quá rõ ràng, hoàn toàn không giống với khí chất của vị cao thủ thần bí kia.
Vì để không bị người khác phát hiện ra, Sư Tuyết Mạn đeo mặt nạ nguyên lực trên mặt, lúc này nhìn qua nàng chỉ là một nữ học viên bình thường.
Sau sự kiện mù chiến, nàng chỉ cần rảnh rỗi thì lại đến Tùng Gian thành. Đến nhiều lần nên cũng dần dần quen thuộc, hôm nay đã tu luyện xong, cảm giác đi dạo chẳng có mục địch trên đường phố như vậy, thực ra cũng rất thú vị.
Từ không trung bay đến mùi thơm, làm cho Sư Tuyết Mạn cảm thấy có chút đói bụng.
Nàng men theo mùi thơm, bước đi về phía trước nhìn tới thì phát hiện đó là một quán mì. Nàng ít khi ăn cái gì bên ngoài, nói chính xác hơn, nàng rất ít ăn đồ ăn ngoài nguyên thực.
Bởi vì lý do tu luyện, nàng có sự khống chế nghiêm khắc đối với ẩm thực, đồ ăn bình thường đều trải qua chuyên môn lập ra nguyên thực, giúp nâng cao hiệu quả tu luyện của nàng.
Nàng do dự một chút, nhưng vẫn không nhịn được mùi thơm truyền đến.
Hiện tại cũng chưa đến giờ cơm, trong tiệm không có người nào, lão bản đang làm thịt bò kho, mùi hương bay khắp bốn phía.
Nàng đi vào cửa tiệm tùy tiện ngồi xuống, gọi một bát mì. Đúng lúc này, một thân ảnh xông tới, ngồi xuống một cái bàn khác đối diện với nàng: “Lão bản, cho năm bát mì!”
Sư Tuyết Mạn liếc qua, đó là một nam sinh, nàng cảm thấy nhìn hắn có chút quen mắt, giống như đã gặp nhau ở nơi nào.
Suy nghĩ một chút, mới nhớ ra lần trước mình đến Tùng Gian Thành, thời điểm nhìn thấy toàn thành viết cờ hiệu ‘mù chiến’, đang khi nổi nóng thì đối diện bên đường có một cái gia hỏa đáng giận đang cười trên nổi đau của người khác.
Không phải là người này sao?
Sư Tuyết Mạn nghĩ đến lần trước bản thân tràn đầy tự tin, nhưng lại náo loạn cái Đại Ô Long thì lập tức có chút ngượng ngùng. Đối với nam sinh đối diện, nàng không có giận chó đánh mèo, dù gì người ta cũng không biết mình, khi đó tâm tình của mình hỏng bét, hình như còn trừng hắn một cái.
Nàng thầm bật cười, đúng lúc này tô mì được mang đến, nàng cuối đầu ăn mì.
Mùi vị sợi mì thơm ngon đậm đà, hoàn toàn bất đồng với nguyên thực mà bình thường nàng vẫn ăn, nàng ăn đến mức không thể ngừng lại.
Nhưng mà so với chính mình thì gia hỏa đối diện ăn còn khoa trương hơn, quả thực là cuồng phong quét lá rụng, nhất là tình cảnh năm bát mì lớn xếp thành một hàng, thật sự là quá mức bắt mắt. Hơn nữa tướng ăn mì cũng quá thô bạo, quá cuồng dã, một đũa đi xuống đã không thấy tăm hơi phân nửa bát mì, Sư Tuyết Mạn nhìn mà trợn mắt há mồm.
Nàng trước giờ hình như chưa thấy qua ai ăn cơm như vậy? Những người xung quanh nàng, lúc ăn cơm bọn hắn đều ăn chậm rãi, nho nhã.
Ngải Huy lúc đầu có chú ý đến nữ sinh ngồi đối diện, bởi vì đối phương hai mắt cứ nhìn chằm vào hắn. Cũng may Ngải Huy đã bắt đầu thích ứng với cuộc sống ở Cảm Ứng Tràng, không có phán đoán điều đó thành hành vi nguy hiểm.
Sự chú ý của hắn hoàn toàn bị mấy bát mì trước mắt hấp dẫn, vô tư quên hết những chuyện xung quanh mình.
Bưng lên tô mì, húp hết phân nửa nước súp bát mì, Ngải Huy rốt cuộc cảm thấy thõa mãn mà buông tô mì, bây giờ hắn mới chú ý đến nữ sinh đối diện đang trợn mắt há mồm.
Bốn mắt nhìn nhau, Sư Tuyết Mạn lập tức cảm thấy bản thân mình quá không lễ phép nên vội vàng cuối đầu xuống, vì để che giấu bối rối của mình, nàng vội vàng nói: “Lão bản, tính tiền.”
“Vâng, 150 tiền.” Lão bản lấy ra hóa đơn.
“Tốt.” Sư Tuyết Mạn đáp lại, nàng vội vàng đưa tay phía ví tiền, động tác của nàng bỗng nhiên cứng đờ, nàng phát hiện ra một sự tình rất đáng sợ
_______nàng không mang tiền!
Nàng nhớ tới thời điểm mình tu luyện xong thì đi tắm rửa và thay đổi y phục, ví tiền ở trong quần áo đã thay.
Làm sao bây giờ? Nàng chưa từng gặp phải tình huống như vậy, chân tay luống cuống, hoàn toàn không biết bây giờ nên làm thế nào, trong nhất thời mà ở chỗ đó ngây ngẩn.
“Khách nhân?” Lão bản nhìn nàng ngẩn người, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
“Lão… lão bản, ta ta quên mang theo tiền rồi…”
Nàng lắp bắp mà nói xong câu đó, khuôn mặt gần như muốn thiêu cháy, lúc này nàng hận trên mặt đất không thể có khe nứt để nàng có thể chui vào.
Khuôn mặt lão bản lập tức đen lại.
Ngải Huy đúng lúc thấy một màn như vậy, hắn trông thấy khuôn mặt của tiểu cô nương đã muốn chôn trong cánh tay, không khỏi âm thầm lắc đầu, dứt khoát mở miệng: “Này, ta cho ngươi mượn, người tìm thứ gì để ở chỗ ta, ta trả tiền bát mì cho ngươi.”
Tính tiền cho ta? Ngải Huy sẽ không nói kiểu xem tiền như rác này!
150 nguyên, rất nhiều tiền đấy!
Nếu như không có đồ vật thế chấp, hắn sẽ không cho mượn, lòng thương cảm của hắn chưa bao giờ tràn lan. Hắn thấy, tự mình nguyện ý cho mượn như vậy đã chính là giúp đỡ rồi.
Hắn nói xong liền móc tiền ra, nhìn lão bản rồi chỉ chỉ mấy cái bát trước mặt mình: “Tính tổng cộng cả của ta nữa.”
Giao tiền xong, Ngải Huy cắn cây tăm đi ra khỏi tiệm mì, trong tay nhiều hơn một chuỗi hạt châu mà Sư Tuyết Mạn đưa đến.
Sư Tuyết Mạn nghiêm túc cảm ơn Ngải Huy: “Cám ơn ngươi, hãy lưu lại địa chỉ cho ta, ta nhất định sẽ trả lại tiền cho ngươi!”
“Ta ở chỗ Binh Phong đạo tràng.” Ngải Huy nói: “Ngươi đưa tiền tới, ta sẽ trả hạt châu lại cho ngươi. Ta đi đây, nhanh về nhà lấy tiền đi a.”
Ngải Huy nhìn sắc trời đang dần tối, lập tức sửa lại: “Ngày mai đưa đến cũng được, ta đi nha.”
Tay vẫy vẫy ống tay áo, không mang theo một áng mây trời *
(*) Câu cuối bài thơ Tái biệt Khang kiều - Từ Chí Ma.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.