Ngũ Hành Thiên

Chương 35: Thu hoạch cùng bạo phát




Ngải Huy vung vẩy cánh tay, hắn cảm thấy nó đủ mạnh mẽ để đánh chết một đầu ngưu (đầu trâu), tay nghề của Lâu Lan đúng là đáng được tín nhiệm.
“Lâu Lan, ta muốn đi tu luyện.”
Trên lưng Ngải Huy đã sớm chuẩn bị đầy đủ lương khô và nước, hắn khẽ phất phất tay với Lâu Lan.
Lâu Lan đùng một cái nổ thành một chùm cát vàng, sau đó biến thành một quả đấm nắm chặt bằng cát vàng: “Ngải Huy, cố gắng lên.”
Ngải Huy cười ha ha ra tiếng, nắm thật chặt ba lô trên vai, đi ra đại môn Binh Phong đạo tràng.
Đi trên đường phố, Ngải Huy cảm giác được dòng người nhiều hơn so với bình thường, rất nhanh hắn liền minh bạch, đa số những người này đều là học viên của những thành thị khác. Nghe bọn họ hào hứng thảo luận thí dụ như: Lại gặp vị cao thủ nào, vị Thổ tu thần bí nào đó, cái gì Tổ Diễm.
Ngải Huy nghe được nhưng không hiểu gì cả, mấy thứ này hắn đều chưa từng nghe nói qua, hắn sớm đã quên chuyện mình từng giả mạo Thổ tu.
Nhưng rất nhanh, có một chuyện mà hắn có thể nghe hiểu.
“Nghe nói gì không? Cốc Thiên Trữ khiêu chiến Đoan Mộc Hoàng Hôn, đáng tiếc bởi vì Đoan Mộc Hoàng Hôn nhiễm phong hàn nên không cách nào xuất chiến.”
“A, vậy thì thật đáng tiếc! Ta đã thấy thực lực của Cốc Thiên Trữ, rất mạnh! Hắn đứng bài danh bốn mươi chín ở Cảm Ứng Tràng, đây chính là xếp hạng năm mươi cao thủ đó. Hơn nữa hắn còn là một người cuồng chiến đấu, còn Đoan Mộc Hoàng Hôn là đệ nhất thiên tài của Tùng Gian Thành, là đệ tử kiệt xuất nhất Đoan Mộc gia, nhất định là một hồi long tranh hổ đấu a!”
“Cho nên mới nói, không đúng lúc. Ban đầu, Cốc Thiên Trữ còn tưởng rằng Đoan Mộc Hoàng Hôn kiếm cớ, về sau mới biết được, hắn đúng là bị nhiễm phong hàn, không đi học vài ngày.”
“Thật là đáng tiếc…”
Ngải Huy ở một bên nghe thầm cười lạnh, trong nội tâm vô cùng khinh bỉ Đoan Mộc Hoàng Hôn. Nhiễm phong hàn gì chứ? Lừa gạt quỷ sao? Nếu không phải chính tay mình chữa trị, e rằng cũng bị mấy lời nói dối này lừa gạt rồi.
Thế nhưng, không ngờ tên đó lớn lên lại là hình người dạng chó, đúng là nhìn người không thể nhìn qua vẻ bề ngoài.
Ngải Huy vừa đi vừa phỉ nhổ vài câu chạng vạng đồng học, chưa đến mười mét, hắn đã vứt chuyện này lên chín tầng mây. Ngải Huy chưa bao giờ để ý đến sự tình không có quan hệ với mình, tuy rằng Đoan Mộc Hoàng Hôn là bạn học của mình, nhưng mà trong mắt Ngải Huy cũng không khác gì người qua đường.
Đối với cái thế giới này, Ngải Huy vô cùng đề phòng, hời hợt và đạm mạc, hắn không quan tâm cái thế giới này sẽ như thế nào, là hủy diệt hay phồn vinh, hắn chỉ để ý đến thế giới nho nhỏ kia của mình.
Đối với Ngải Huy, từ bằng hữu có ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.
Tính tình mập mạp giống con buôn, keo kiệt, tham tài, lại còn nhát gan sợ chết nhưng thực ra bản tính hắn cũng là người tốt, nhẹ dạ và lương thiện. Lúc còn ở Man Hoang, những cu-li hy sinh chủ yếu là mập mạp ra tay chôn cất. Chỉ có mập mạp mới có thể làm chuyện như vậy còn Ngải Huy sẽ không, hắn cảm thấy làm việc này chẳng có ý nghĩa gì.
Ngải Huy chỉ để ý đến mập mạp bởi vì họ là sinh tử chi giao.
Mập mạp đã cứu mạng hắn không chỉ một lần.
Có một lần thảm nhất, đội ngũ gặp phải một đám Hoang thú tập kích, Nguyên tu trong đội ngũ chết một nửa, cu-li thì hầu như tử thương gần hết, Ngải Huy bị trọng thương hôn mê, mập mạp lôi hắn ra từ trong đống người chết. Những Nguyên tu đã kinh hãi và luống cuống, bọn họ chỉ muốn trở về thật nhanh, thế nên không người nào để ý đến bọn hắn, mập mạp đã cõng hắn chạy theo đội ngũ năm ngày. Năm ngày gầy đi hai mươi cân, đó là lần gầy duy nhất mà mập mạp trãi qua. Khi Ngải Huy lần đầu tiên mở mắt sau hôn mê, tình cảnh mập mạp ôm hắn gào khóc, hắn vĩnh viễn không cách nào quên.
Hiện tại lại thêm Lâu Lan, đại khái bởi vì Lâu Lan là Sa Ngẫu nên tâm tư đề phòng của Ngải Huy ít hơn rất nhiều.
Hắn cảm thấy như vậy rất tốt, có thể sử dụng tất cả tinh lực vào mặt tu luyện. Thế giới của hắn chỉ nho nhỏ như vậy thôi. Thế giới của hắn chỉ cần lớn bấy nhiêu là đủ.
Ra khỏi Tùng Gian Thành, Ngải Huy bước đi nhanh chóng, không ai để ý đến thiếu niên cõng bao vải cũ nát trên lưng. Tuy rằng vừa buôn bán kiếm lời được khoản tiền lớn ba mươi lăm vạn nhưng Ngải Huy không cam lòng dùng, bao vải cũ thì cũng là bao vải, lương khô vừa cứng vừa làm được bánh nướng.
Thời điểm dùng tiền còn nhiều lắm, lần mù chiến này cũng làm cho Ngải Huy hiểu rõ, ý nghĩ kiếm tiền thông qua mù chiến là ngây thơ cỡ nào. Dù cho hắn và Lâu Lan liên thủ thì thắng lợi lần trước đều là may mắn trong may mắn mà may mắn như vậy không có khả năng xảy ra lần nữa, bởi vì bây giờ mù chiến ở Tùng Gian Thành đã nổi tiếng xa gần, các cao thủ tràn vào ngày càng nhiều, khả năng thắng lợi của hắn đã càng ngày càng nhỏ.
Lúc trước, hắn có thể ỷ vào việc mình sở hữu ưu thế quen thuộc đánh đêm. Thế nhưng, đối mặt với các loại công pháp tinh xảo và nguyên lực tuyệt đối, chút ít điểm kinh nghiệm này của mình vô cùng nhỏ bé không đáng kể.
Bất luận lúc nào, kinh nghiệm đều vĩnh viễn không thể thay thế được thực lực, bằng không hắn cũng chẳng cần đến Cảm Ứng Tràng học tập.
Thời điểm sắp đến Huyền Kim Tháp, Ngải Huy gặp phải hai vị cảnh vệ bản thành nhắc nhở hắn chú ý an toàn, bởi vì Huyền Kim Tháp có dã thú qua lại. Ngải Huy hơi kinh ngạc, mới vài ngày không tới mà đã có dã thú xuất hiện. Hắn vẫn bày tỏ cảm ơn đối với ý tốt của đối phương.
Xem ra chính mình phải cẩn thận, Ngải Huy giữ vững tinh thần, hắn là người đã lăn lộn qua Mang Hoang, đương nhiên sẽ không có chút nào chủ quan.
Đến Huyền Kim Tháp, Ngải Huy cẩn thận dò xét hoàn cảnh xung quanh một phen, so sánh với lúc mình rời đi thì không có gì thay đổi, cũng không có dấu vết của dã thú, Ngải Huy có chút nghi hoặc.
Tuy rằng không biết cảnh vệ phán đoán những thứ kia như thế nào nhưng Ngải Huy tin tưởng vào phán đoán của mình, kinh nghiệm của hắn ở phương diện này vô cùng phong phú.
Tìm ra thiết giáp lưng trần mà mình giấu kỹ, thấy nó vẫn bình yên vô sự, Ngải Huy yên lòng. Bộ thiết giáp này tiêu tốn không ít tiền, được coi là tài sản trọng yếu của hắn.
Mặc vào thiết giáp, đeo xích sắt lên người, Ngải Huy bắt đầu việc tu luyện độc đáo cùng đặc sắc của hắn.
Khi Ngải Huy lần nữa nhún người nhảy vào Huyền Kim Tháp, hắn cảm nhận được địa phương không giống so với trước. Kim phong vẫn thẩm thấu tận xương như cũ, nhưng mà thời gian tơ bạc Kim Nguyên mang tới đau đớn so với trước nhỏ hơn rất nhiều.
Điều này khiến cho Ngải Huy chú ý, sau đó hắn cảm nhận tỉ mỉ và quan sát mới phát hiện cơ thể của mình có biến hóa rất nhỏ. Cơ thể của hắn trở nên cứng cáp hơn, tư chất càng thêm tinh tế, vốn dĩ nhục thể của hắn giống như cọng rơm, tơ bạc Kim Nguyên tựa như cương châm, thấm vào trong cơ thể khiến hắn đau đớn không gì sánh được. Bây giờ bắp thịt của hắn cứng cáp hơn, giống như cọng rơm biến thành cây trúc, dĩ nhiên đau đớn hạ thấp đi rất nhiều.
Bên trong tơ bạc Kim Nguyên ẩn chứa Kim Nguyên lực, so với Kim Nguyên lực bình thường thì cô đọng hơn rất nhiều, thế nên hiệu quả đối với việc nâng cao nhục thể càng thêm rõ ràng.
Điều này làm cho Ngải Huy cảm thấy vui vẻ, hắn biết rõ mình đã tìm đúng đường.
Lực tương tác không đủ, thế nhưng sức chịu đựng của hắn khá mạnh, tuy rằng hiệu suất hấp thu không cao, nhưng lại có thể hấp thu nguyên lực cao cấp hơn, mà nó lại có hiểu quả rất tốt đối với việc rèn luyện thân thể.
Không có gì tốt hơn so với việc tìm đúng con đường của mình, điều đó làm cho người ta phấn chấn.
Lần này, thời gian Ngải Huy kiên trì so với trước lâu hơn.
Thời gian lập tức trở nên thừa thãi, dù tu luyện khô khan nhưng Ngải Huy lại vô cùng yêu thích.
Bất kể là hấp thu nguyên lực hay Ngư Củng Bối, hắn đều tràn đầy cảm xúc mãnh liệt. Trước đây, chẳng qua Ngải Huy dùng Ngư Củng Bối để đánh tan tơ bạc Kim Nguyên, nhưng mà trận mù chiến lần trước đã làm cho hắn ý thức được, nếu như luyện tốt một chiêu này thì nó sẽ có uy lực rất mạnh.
Người mang tuyệt học, cao thủ mở ra hai cung, đều bị Ngư Củng Bối của mình đụng cho choáng váng.
Đây tuyệt đối là một chiêu mạnh nhất của mình!
Ngải Huy mang theo một tháng lương khô, còn tìm được một nguồn nước ở ngoài ba dặm. Hắn bắt đầu tu luyện không biết ngày đêm ở trong Huyền Kim Tháp vắng vẻ không một bóng người.
Với hắn mà nói thì đây không phải là khổ luyện. Không ai biết rằng, lúc còn ở Man Hoang, hắn chỉ ước ao có thể mặc kệ hết thảy mọi chuyện chỉ một lòng tu luyện mà thôi.
Quá hạnh phúc!
Cái cảm giác mỗi một ngày đều có thể đổ mồ hôi, thật sự quá tuyệt vời đi!
Mỗi ngày đều có thể cảm nhận được sự tiến bộ của mình, cho dù là tiến bộ rất nhỏ nhưng ổn định, thì vẫn có cảm giác đạt được thành tựu.
Đúng vậy, thế giới của hắn chỉ nhỏ như vậy thôi. Hắn chưa từng nghĩ phải cứu thế giới, cũng chả cần làm đại anh hùng gì gì đó. Chỉ cần mỗi ngày đều thực sự tu luyện, không phải lo lắng dã thú tập kích, không cần phải lo lắng cuộc sống ngày mai. Cuộc sống như vậy, không phải rất hạnh phúc sao?
Hắn không nghĩ ra cuộc sống hạnh phúc hơn như vậy là như thế nào. Hắn chỉ hận không thể được sống như hiện tại mỗi ngày.
Thời gian một tháng đối với Ngải Huy luôn đắm chìm trong tu luyện mà nói thì chỉ giống như cái nháy mắt mà thôi. Mãi cho đến khi sờ soạng cái bao vải cũ kỹ thấy không còn gì bên trong, hắn mới chợt phát hiện thời gian một tháng đã trôi qua rồi.
Suốt thời gian một tháng, Ngải Huy không hề lãng phí một giây.
Hắn cởi bỏ giáp sắt hở lưng, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc. Tiến bộ của hắn rất lớn, ngay cả bản thân hắn cũng có chút không dám tin là thật.
Dưới ánh mặt trời, da của hắn hiện lên một tầng ánh sáng kim loại nhàn nhạt mơ hồ. Hắn đã từng thấy hiện tượng như vậy trên người các đại nhân nguyên tu, nhưng lại cho rằng chỉ có những đại nhân nguyên tu chân chính mới có được.
Da của hắn trở nên cứng rắn hơn trước rất nhiều. Hắn thử lấy một mảnh đá sắc bén vạch một đường trên da nhưng chỉ lưu lại một vệt mờ mà thôi. Sức lực của hắn có sự tăng trưởng rõ ràng. Kim nguyên lực đã rèn luyện cơ bắp của hắn, cho nên hắn có thể bộc phát sức lực càng mạnh mẽ hơn.
Sức lực của hắn trước kia đã không nhỏ, hiện tại lại càng trở nên kinh người. Trong tình huống không sử dụng nguyên lực, lực lượng của hắn ước chừng tăng khoảng năm thành.
Nguyên lực trong cơ thể hắn tăng trưởng càng rõ ràng hơn nữa. Trước kia nguyên lực chỉ nhỏ như sợi tóc, bây giờ nguyên lực trong cơ thể Ngải Huy đã lớn như cây tăm rồi.
Nguyên lực tăng lên làm cho sức chiến đấu của Ngải Huy cũng tăng trưởng về mọi mặt.
Uy lực Ngư Củng Bối của hắn so với trước đây còn lớn hơn nữa. Điều này có thể thấy sơ qua từ vết lõm lớn trên tường của Huyền Kim Tháp. Lần trước tường của Huyền Kim Tháp tuy cũng lõm xuống nhưng phải kề sát mắt lại gần mới có thể thấy được. Mà bây giờ vết lõm xuống lại cực kỳ rõ ràng, chỉ cần liếc qua là có thể thấy được.
Án theo tốc độ này thì Ngải Huy cảm giác chỉ cần qua hai tháng nữa là mình có thể thử xông phủ môn.
Hiện tại Ngải Huy không có nhu cầu bức thiết phải xông phủ môn, bởi vì hắn có thể cảm giác được sự tiến bộ của mình. Việc rèn luyện thân thể còn chưa đạt được tới bình cảnh, cho nên hắn cũng cần phải không vội vàng làm gì. Kinh nghiệm từ Man Hoang đã nói cho hắn biết, một thân thể cường tráng thì dù vào lúc nào cũng đều cực kỳ cần thiết.
Một số vị đại nhân nguyên tu mà hắn từng gặp qua tuy cũng có nguyên lực hùng hậu nhưng do thân thể gầy yếu nên đã hi sinh ở Man Hoang.
Hiện tại có điều kiện tu luyện như thế này, vì sao lại không tu luyện làm cho cơ thể của mình càng thêm cường tráng? Biết rằng con đường của bản thân không sai, cho nên Ngải Huy cũng dần dần bình tĩnh trong lòng. Hắn đã xem qua rất nhiều Kiếm điển, nhưng Kiếm điển của các đại phái kia đều nhấn mạnh sự quan trọng của nền móng cơ sở, những kiếm phái truyền thừa vạn năm kia đều nhấn mạnh như vậy thì tất có đạo lý trong đó.
Bỗng nhiên Ngải Huy nghĩ đến Bổ Nguyên Thang của Lâu Lan, tức thì nước miếng chảy dài. Hắn lập tức phóng nhanh về thành Tùng Gian như một trận gió.
Hắn không biết rằng, trong thời gian một tháng này bên ngoài đã phát sinh những chuyện long trời lở đất.
Tổ Diễm thua trận liền bế quan khổ tu. Hắn đã gửi chiến thư cho vị thổ tu thần bí kia, ước định nửa năm sau nhất định tái chiến quyết phân cao thấp. Chiến thư đã dán đầy khắp các phân viện của Cảm Ứng Tràng ở các thành thị.
Sư Tuyết Mạn đã bắt đầu khổ tu. Nàng cảm thấy thực lực của mình còn chưa đủ để đánh bại địch nhân của mình. Vì để ma luyện chiến lực của bản thân, nàng đã chuẩn bị bế quan càng thêm gian khổ hơn nữa.
Thành Tùng Gian trở thành tòa thành thị nóng bỏng nhất của Cảm Ứng Tràng. Phong cách chiến đấu của Manh chiến đã thổi khắp Cảm Ứng Tràng. Loại quy tắc thi đấu hoàn toàn mới này hấp dẫn toàn bộ hứng thú của Cảm Ứng Tràng. Mà ngay cả đám phu tử cũng thường xuyên giảng giải một ít kỹ xảo của Manh chiến trong giờ học. Một số ít trường học có khứu giác linh mẫn và suy nghĩ tiến bộ thậm chí còn chuẩn bị mở thêm chương trình học về Manh chiến.
Nhưng một tháng này, danh tiếng vang dội nhất toàn bộ thành Tùng Gian chỉ thuộc về một người duy nhất, đó chính là Đoan Mộc Hoàng Hôn.
Đoan Mộc Hoàng Hôn được xưng tụng là đệ nhất thiên tài của thành Tùng Gian, một trong những thiên tài được coi trọng nhất của lớp tân sinh này, và cũng là đệ tử duy nhất trong lớp học sinh của thành Tùng Gian tương đối có danh tiếng.
Manh chiến ở thành Tùng Gian hấp dẫn một số lượng lớn cao thủ từ các nơi khác đến. Do đó trong số các cao thủ tụ tập ở thành Tùng Gian có người muốn đến khiêu chiến Đoan Mộc Hoàng Hôn.
Đặc biệt là do Đoan Mộc Hoàng Hôn cự tuyệt khiêu chiến của Cốc Thiên Ninh, tuy lấy cớ là do nhiễm phong hàn, nhưng có rất nhiều người xì mũi coi thường hắn, không xem hắn ra gì cả. Thậm chí còn có rất nhiều lời đồn rằng Đoan Mộc Hoàng Hôn miệng hùm gan thỏ, khiến cho rất nhiều đệ tử muốn dương danh dồn dập khiêu chiến hắn.
Vì vậy, Đoan Mộc Hoàng Hôn muốn bùng nổ!
Trong vòng một tuần, hắn liên tục đánh bại chín vị lão sinh từ năm tư trở lên, tức thì lời đồn liền im bặt.
Nhưng cái này chỉ là khởi đầu, Đoan Mộc Hoàng Hôn vốn nhẫn nhịn lửa giận đầy mình không hề hài lòng với chiến quả như vậy. Vào tuần thứ hai, hắn chủ động tới đạo tràng các nhà, khiêu chiến hết tất cả các đại cao thủ.
Một tuần mười lăm trận thắng liên tiếp!
Thậm chí trong đó còn có một vị cao thủ mở ra lục cung. Chiến tích khủng bố như thế lập tức khiến cho danh tiếng của Đoan Mộc Hoàng Hôn vang vọng khắp Cảm Ứng Tràng.
Nhưng Đoan Mộc Hoàng Hôn đã giết đến đỏ mắt rồi, hắn không hề có chút ý định buông tay.
Đến tuần thứ ba, hắn giết ra ngoài thành Tùng Gian, khiêu chiến với Cốc Thiên Ninh - bài danh thứ bốn mươi chín ở Cảm Ứng Tràng, khiêu chiến Thôi Chí Viễn - bài danh thứ ba mươi ba, khiêu chiến Phó Hoa - bài danh thứ hai mươi lăm, chiến tích toàn thắng!
Theo bài danh Cảm Ứng Tràng mới nhất, hắn xếp ở vị trí thứ mười bảy, trở thành vị tân sinh năm nhất duy nhất bài danh trước hai mươi, cũng trở thành nhân vật lĩnh quân trong nhóm tân sinh năm nay.
Trong lịch sử Cảm Ứng Tràng, tân sinh năm nhất mà có thể đạt thành tích như vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Đoan Mộc Hoàng Hôn tỏa hào quang vạn trượng, lấy chiến tích như mộng ảo như vậy tiến vào hàng ngũ cường giả cao cấp nhất của Cảm Ứng Tràng. Tài hoa và thiên phú kinh người của hắn đã kinh động đến cả cao tầng của Cảm Ứng Tràng. Vì để cho hắn nhận được sự hướng dẫn tốt hơn, Cảm Ứng Tràng cho phép hắn được tiến thẳng vào học khu cấp cao.
Vô số nhà trường ở học khu cấp cao nghe tin lập tức hành động. Thừa dịp Đoan Mộc Hoàng Hôn còn chưa trở về Tùng Gian viện, lập tức chặn ở giữa đường, bày tỏ các điều kiện hậu đãi hi vọng có thể lôi kéo được vị thiếu niên thiên tài trăm năm mới gặp này.
Nhưng khiến cho tất cả mọi người phải mở rộng tầm mắt, đó chính là Đoan Mộc Hoàng Hôn đã cự tuyệt hết thảy.
Đoan Mộc Hoàng Hôn đã công khai phát biểu rằng mình chỉ muốn ở lại Tùng Gian viện, chỉ nguyện ý nhận sự dạy dỗ của Hứa phu tử mà thôi.
Đây quả thật là một kết quả không ai ngờ tới, khiến cho toàn bộ Cảm Ứng Tràng một lần nữa nghẹn ngào. Nhưng lần này, đánh giá của mọi người với Đoan Mộc Hoàng Hôn đã cao hơn rất nhiều, cho rằng kẻ này có phong phạm của cổ hiền, không quên cảm tình của cội nguồn.
Hình tượng rực rỡ của Đoan Mộc Hoàng Hôn một lần nữa lại thăng hoa. Dung mạo anh tuấn, khí chất tà mị, vẻ lãnh khốc trời sinh của hắn, lập tức biến thành tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ khắp Cảm Ứng Tràng. Rất nhiều người đã rời khỏi phân viện của mình đi theo Đoan Mộc Hoàng Hôn khiêu chiến các lộ cao thủ.
Dù cho hắn đi nơi nào, đều mang theo vô số mỹ nữ.
Tùng Gian viện vốn không có tiếng tăm gì đột nhiên vang danh khắp nơi, trở thành đối tượng hâm mộ của tất cả phân viện các thành.
Hôm nay, là thời gian Đoan Mộc Hoàng Hôn trở lại thành Tùng Gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.