Ngũ Hành Thiên

Chương 312: Một đám người




Dịch giả: Tiểu Băng

"Không ngờ là hắn."
Tô Hoài Quân thở dài, tâm tình phức tạp, có cả một chút thoải mái. Có thể đánh bại Sa gia, làm sao có thể là hạng người vô danh? Biết thân phận thực sự của Vương Hàn, trong lòng nàng cũng yên tâm. Đối với nàng, biết Vương Hàn là ai là đủ, bất luận bối cảnh của hắn ra sao cũng mặc kệ.
"Chúng ta tiếp theo làm gì? Thanh Dạ còn phải tới đạo tràng nữa hay không?" Tâm tình Tô phụ cũng vô cùng phức tạp.
Dù Ngải Huy có gây nên tranh cãi sóng gió cỡ nào, thì thực lực cũng mới là thứ quan trọng. Lần trước chỉ cần dùng có ba thằng nhóc đã đỡ được một chiêu của Sa Vô Viễn, cũng đủ để chứng minh Ngải Huy biết dạy dỗ học sinh.
Địa vị của lão trong gia tộc không cao, nếu không đã không bị điều tới Ninh Thành. Thanh Dạ có thể bái làm môn hạ của danh sư, trong lòng lão vô cùng mừng rỡ, nhưng cũng lo, sợ bị xung đột với lợi ích của gia tộc. lão làm thương nhân nhiều năm, biết bối cảnh Ngải Huy rất phức tạp, liên lụy cực lớn.
Tô Hoài Quân không có do dự: "Đi chứ, phải quang minh chính đại bái sư."
Thấy Tô phụ vừa vui vừa lo, nàng biết lão vẫn còn chưa quyết, bèn giải thích: "Ngươi không cần phải lo. Đừng thấy Ngải Huy gây nhiều tranh cãi trái chiều, năng lực của hắn rất là ổn. Những kẻ kia dám đối địch với hắn, đều là ngu xuẩn."
Tô phụ kinh ngạc: "Hắn có năng lực đến thế?"
"Chỗ Huyết tai nghiêm trọng nhất, chính là Cảm Ứng Tràng. Năm đó học viên ở đó, mười không còn một, lực lượng dự bị của Ngũ Hành Thiên đều mất sạch. Những người còn sống sót, đều trải qua chiến đấu tàn khốc, thể hiện xuất sắc, làm sao có khả năng không được coi trọng? Hiện giờ ai cũng nhìn ra, những kẻ may mắn sống sót khỏi Tùng Gian Thành năm đó, đều là người của đội Viện Giáp số một do Ngải Huy dẫn dắt, qua ba năm tích lũy đến nay, có ai không trở thành người nòng cốt? Có nhiều người còn đã lên chức, Khương Duy là một đó không phải sao?! Mười ba bộ tổn thương nghiêm trọng, sau này tất phải trùng kiến lại, những chức vụ cao cũng cần người, nhưng người đó không lên là chuyện không thể."
Tô Hoài Quân tựa hồ nhớ tới chuyện gì, trầm mặc một lúc, mới thở dài: "Chuyện danh vọng của Ngải Huy đối với những người sống sót ở Tùng Gian Thành, chúng ta không thể nào nhận xét được."
"Lão Từ, hỏi thăm một chuyện, chúng ta có ai ở gần Ninh Thành không?"
"Có Cát lão hắc! Ta đã bắn tin cho hắn."
"Ngươi ra tay nhanh lắm! tới hôm nay ta mới nhận được tin tức! Tốt xấu cuối cùng cũng coi như có được tin tức về hắn."
"Đúng vậy, ba năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh. Nếu không phải ta có chuyện quấn thân, ta sẽ chạy ngay tới Ninh Thành. Minh phong tiểu tử kia cũng đi đấy, ngươi tìm hắn cũng được."
"Được, ta tìm họ."
***
"Ninh Thành! Hắn ở Ninh Thành!"
***
"Năm đó không thể cảm ơn hắn, trong lòng ta vẫn ghi nhớ."
***
Ánh sáng của Tin tức thụ, thỉnh thoảng lại nhá lên. Những người ở cùng trong một thành, không thể chờ đợi được nữa, tụ lại với nhau uống rượu, tán lại chuyện năm đó. Máu và lửa của ba năm trước, sự sợ hãi và tuyệt vọng, nhìn thấy tận mắt người thân, bạn học ngã xuống trong vũng máu, càng nói, nước mắt càng rơi.
Càng uống càng say, vừa khóc vừa cười.
Những hình ảnh đã chôn sâu trong lòng lại hiện ra, nỗi đớn đau sâu đến tận xương tủy, những nỗi nhớ chưa bao giờ biến mất được rượu mạnh nhen nhóm, thiêu đốt linh hồn của họ.
Họ ôm nhau khóc khóc không thành tiếng.
Sau đó, họ kề vai nhau cùng cất tiếng hát vang.
Họ như sói hoang bị thương ngửa mặt lên trời gầm rú: "Lôi! Lôi! Lôi!"
Không ai quên ba năm trước ở Tùng Gian Thành, Huyết Thú như dòng nước thủy triều đổ tới bóng lưng cô độc của thiếu niên đứng sừng sững giữa đường, không ai sẽ quên những tiếng reo hò kích động vang vọng khắp nơi "Lôi! Lôi! Lôi!" Cùng với ánh sáng đầy trời từ trên trời lao xuống, thanh kiếm của thiếu niên đâm xuyên qua lưng địch, gương mặt trắng bệch thẫn thờ, không cách nào quên được hình ảnh người thiếu niên quỳ gối như tượng đá trước mộ phần trong màn mưa to.
Đây là người họ không bao giờ quên, cùng với nó, là tình cảm chỉ họ mới hiểu.
Như vậy là đủ rồi.
Xà Dư dựa vào lan can, lơ đãng nhìn thấy một bóng người đang vội vã đi ở phía dưới, khẽ ồ lên một tiếng.
Quyền Minh Long đứng bên cạnh cũng nhìn sang, cười: "Đoan Mộc công tử a, từ lúc Đoan Mộc công tử bại trong tay tiểu thư, đã xây dựng lên một cái xã đoàn gọi là Anh Hoa Phong Xã, trở nên biết điều hơn rất nhiều so với trước kia."
Quyền Minh Long sau khi bị Xà Dư trào phúng trước mặt mọi người lần trước, quan hệ hai người trở nên căng thẳng. sau đó, không biết vì sao, Xà Dư đến tận nhà tạ tội, ở những chỗ công cộng, đều hết sức lấy lòng hắn, sự giận dỗi của Quyền Minh Long thế nên nhanh chóng tan thành mây khói.
Nghe thấy bốn chữ "Anh Hoa Phong Xã", cả người ả cứng đờ, trong lòng thở dài, Đoan Mộc Hoàng Hôn vẫn không quên Cảm Ứng Tràng a.
Ả ta bỗng nhớ tới Ngải Huy, tên kia cũng không quên phải không?
Cừu hận của Ngải Huy với Thần chi huyết, chính là huyết hải thâm cừu.
Huyết hải thâm cừu thì huyết hải thâm cừu, chỉ là một tên Hoa nô, ai thèm để ý?
Ả giả vờ giật mình: " Thần quốc ta với Phỉ Thúy Sâm chính là hợp tác chân thành, Anh Hoa Phong Xã lập thế này, có phải là chúng ta xuất hiện hơi không đúng lúc không?"
Quyền Minh Long oán hận: "Không phải! Bề trên nhiều người cũng rất bất mãn với hắn, nhưng hắn xưa nay là vậy, hung hăng càn quấy, chưa bao giờ lấy đại cục làm trọng. cứ để đó mà xem kết cục của hắn như thế nào!"
Xà Dư che miệng cười duyên: "Minh Long này, huynh chua thật đấy."
Quyền Minh Long cười ha ha, không chút tức giận, ngược lại hắn rất thích Xà Dư trêu chọc mình như vậy, những nữ nhân khác ở trước mặt hắn, người nào cũng chỉ biết nói lời khen nịnh hắn mà thôi.
Hắn khẽ nói: "Chịu thôi, người ta là Phỉ Thúy công tử, lại là thiên tài, đương nhiên có quyền làm chuyện điên khùng. Chứ người như ta, vẫn còn phải tự mình cố gắng."
Quyền Minh Long nét mặt ngạo nghễ, hắn quả thật có tư cách này. Trước khi biết Xà Dư, hắn sống như thầy tu khổ hạnh, chỉ biết si mê tu luyện. bây giờ, khi đã biết hưởng thụ nhờ cái danh Quyền gia, hắn đã trở thành một người khác.
Tận mắt nhìn thấy cuộc chiến giữa Đoan Mộc Hoàng Hôn và Xà Dư, hắn nhận ra khoảng cách của hắn với Đoan Mộc Hoàng Hôn không hề xa xôi. Điều này làm cho hắn càng thêm tràn ngập đấu chí, Đoan Mộc Hoàng Hôn say mê xã đoàn, trong mắt hắn đó là điển hình của sự mê muội, đánh mất ý chí.
Mỗi lần nhìn gương mặt xinh đẹp vô song của Xà Dư, trong lòng hắn đều bừng lên ngọn lửa, hắn sẽ mạnh hơn, hắn sẽ đạp Đoan Mộc Hoàng Hôn xuống dưới chân, hắn muốn có mỹ nhân trước mắt.
Xà Dư khẽ xỉa ngón tay vào trán Quyền Minh Long làm hắn thở gấp, ra vẻ lơ đãng nói: "Cuộc sống này thực là tẻ nhạt, Minh Long biết gần đây có chuyện gì hay không, nói chút giết thời gian."
Quyền Minh Long cười, hắn đã sớm chuẩn bị, trả lời: "Có hai chuyện, đều có liên quan tới Phỉ Thúy công tử của chúng ta."
Xà Dư kinh ngạc: "Minh Long nói mau đi!"
Mỹ nhân đầy mặt chờ mong, làm Quyền Minh Long cảm thấy mình một phen khổ cực không hề uổng phí, nói: " sứ đoàn Ngũ Hành Thiên sắp tới, người dẫn đội chính là kẻ đã từng kề vai chiến đấu với Phỉ Thúy công tử chúng ta, Sư Tuyết Mạn. Dư nhi ngươi chuẩn bị đón đối thủ đi. Có người nói họ còn dẫn theo một cái tên to xác, gọi là trấn thần phong."
"Trấn thần phong?" Xà Dư có chút bất ngờ, cười gằn: "Để xem chúng làm sao trấn!"
"Rất nhiều người cũng thấy bất mãn, Trưởng Lão Hội đây là muốn khoe khoang vũ lực mà thôi." Quyền Minh Long nói.
Xà Dư chớp một cái: " Đại tiểu thư Sư gia chính là một đại mỹ nhân vạn người mới có, Minh Long không muốn gặp sao?"
Quyền Minh Long nghiêm mặt: "Trong mắt ta chỉ có một mình Dư nhi, tấm lòng này, nhật nguyệt chứng giám!"
Xà Dư đảo mắt, hỏi: "Chuyện thứ hai?"
Mắt Quyền Minh Long lóe ra vẻ thất vọng, hắn đã mấy lần biểu đạt tâm ý ái mộ, nhưng Xà Dư chưa hề đáp lại. Hắn biết không vội vàng được, cố gắng khôi phục như thường: " Phỉ Thúy công tử Chúng ta năm đó còn có một người bạn, bây giờ mới thò mặt ra. Chính là một kẻ giết thầy, đánh thắng một gia tộc lụn bại, danh tiếng thực là không nhỏ. Thực làm người ta phải cảm thán, con người đúng là kiểu vật họp theo loài, cứ xem bằng hữu Phỉ Thúy công tử chúng ta kết giao, là đủ biết phẩm cách của Phỉ Thúy công tử chúng ta. . ."
"Ngươi nói chính là Ngải Huy?"
Quyền Minh Long hơi bất ngờ vì mình bị cắt ngang, hắn nhận ra nét mặt Xà Dư có vẻ không bình thường, nói tiếp: "Thì ra Dư nhi cũng từng nghe thấy chuyện giết thầy, đúng vậy, chính là Ngải Huy. Ngũ Hành Thiên cũng có rất nhiều người không ưa hắn, có người nói mấy vị trưởng lão của Trưởng Lão Hội cũng vô cùng không thích kẻ này. Sa gia cũng vì sa sút, mới thua trong tay một kẻ bại hoại như Ngải Huy. Ngải Huy mai danh ẩn tích ba năm, nếu không có Sa gia, e rằng mọi người đều đã quên hắn."
Hắn chợt nhớ ra, Xà Dư cũng đã có mặt trong cuộc chiến Tùng Gian Thành: "Dư nhi chẳng lẽ cũng đã gặp người này?"
Xà Dư sắc mặt biến đổi không ngừng, ả hoàn toàn không nghe thấy Quyền Minh Long.
Ả đang nghĩ tới 【 sinh diệt hoa tế thuật 】, lần trước rõ ràng đã sắp thành công, không ngờ cuối cùng lại thành dã tràng xe cát. ả đã từng tốn rất nhiều công sức nhưng không tìm thấy Ngải Huy, trong lòng rất là sốt ruột. Bây giờ Ngải Huy đột nhiên gây nên chuyện khiến mọi người quan tâm, trong lòng ả càng thêm phần sốt ruột.
Chết tiệt!
Tên kia điên rồi sao? Lẽ nào không biết thanh danh của mình không tốt sao?
Nghĩ tới việc bao công sức của mình có khả năng đổ xuống sông xuống biển, làm cho ả như muốn phát điên, mạng của ả và mạng của hắn liên kết với nhu đó, nếu Ngải Huy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bản thân ả cũng sẽ phải đi đời nhà ma.
Ả chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị động như thế. ả vẫn luôn đi tìm Ngải Huy trong âm thầm, không dám để lộ ra dù chỉ một phân.
Ngay cả không tìm được, ả cũng chưa từng lo lắng.
Chỉ cần sinh hoa trên tay không bị kích phát, mình sẽ thiệt hại một chút, nhưng không nghiêm trọng lắm. Sinh hoa chỉ khi diệt hoa sắp thành thục, mới bị kích phát, mà đến lúc đó, hầu như không có cái gì có thể ngăn cản diệt hoa thành thục được nữa.
Sinh hoa đã từng kích phát, nhưng diệt hoa vẫn không thành thục được.
Chuyện ả lo lắng nhất đã xuất hiện.
Chỉ cần nghĩ tới chuyện lúc nào ả cũng có thể mất mạng vì cái tên đáng chết kia, cả người ả run rẩy, tâm tình hỗn loạn.
Làm sao bây giờ?
Đi cầu viện người khác? Không ai có thể giúp ả, nếu Huyết tu nào biết ả gieo trồng Sinh diệt hoa tế thuật thành công, ả sẽ trở thành một con cừu con chỉ chờ lớn lên để giết.
Không được! Nhất định không thể để cho Ngải Huy gặp phải chuyện ngoài ý muốn!
Trong mắt ả lóe lên tia tàn nhẫn, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.