Ngũ Hành Thiên

Chương 3: Lửa giận




"Ta tên là Ngải Huy, năm nay mười sáu tuổi, hân hạnh cùng lớp với mọi người, mong mọi người chiếu cố cho." Đứng ở trên bục giảng Ngải Huy tận lực làm giọng mình nhu hòa, hắn âm thầm nhắc nhở bản thân, nơi đây không phải là hoang dã.
Mỗi ngóc ngách trong thư xá hiện ra trong mắt, không phát hiện ra nguy hiểm. Giới thiệu xong bản thân, Ngải Huy chạy trối chết xuống bục giảng.
Ở phía dưới, đồng học khá ngạc nhiên với độ tuổi của Ngải Huy, nghị luận ầm ĩ.
"Tuổi lớn như vậy cũng có thể đi vào Cảm Ứng tràng? Hơn nữa, tên khá kỳ quái đấy."
"Cựu thổ rồi..."
Hứa phu tử đứng bên bục giảng thấy thế, ho nhẹ một tiếng: "Đồng học tiếp theo không được ngắn gọn như thế, giới thiệu về mình nhiều hơn nhé. Có như vậy các ngươi mới có thể giúp đồng học hiểu các ngươi nhiều hơn nhanh hơn."
Trở lại chỗ ngồi, Ngải Huy thở phào một hơi, tràng diện trước mắt khiến chân tay hắn luống cuống hơn cả chiến đấu.
Nhận thấy khí tức mình hỗn loạn, hắn chậm rãi thở ra hít vào, cảm giác căng thẳng dần dần tiêu tan, thân thể lại khôi phục đến trạng thái tốt nhất.
Lúc này, Ngải Huy thoạt nhìn dị thường an tĩnh. Chẳng ai chú ý tới vị thiếu niên bình tĩnh thâm thúy như một đầm nước trong xó xỉnh trường học này là một con mãnh thú náu mình, lúc nào cũng có thể bộc phát ra lực lượng kinh người.
Ba năm sinh hoạt ở nơi hoang dã đã lưu lại quá nhiều vết tích.
Tỷ như, vị trí chỗ ngồi hắn lựa chọn.
Chỗ hắn ngồi ở bên cạnh cửa sổ, quan sát không sót một thứ gì ngoài cửa sổ, có thể đề phòng bị tập kích từ ngoài cửa sổ. Nếu tập kích đến từ bên trong trường học, hắn có thể nhảy qua cửa sổ để tránh né đầu tiên.
Tỷ như quan sát, hắn âm thầm quan sát tất cả xung quanh, phu tử trên bục giảng, đồng học xung quanh, kết cấu trường học, vị trí bàn ghế vân vân. Rất nhiều lúc, những chi tiết nhìn như không cần thiết này sẽ quyết định sinh tử của ngươi, đừng bao giờ ngại mình nắm giữ quá nhiều tin tức.
Hắn không tận lực làm những điều này, tất cả đều là tự nhiên.
Lớp học có khoảng hai trăm người, phần lớn tuổi khá nhỏ, có thể nhìn ra được từ vẻ ngây ngô và non nớt trên khuôn mặt chúng. Có mấy đứa quần áo hoa mỹ, thần tình cao ngạo, hẳn là xuất thân đại gia tộc. Có một kẻ Ngải Huy có ấn tượng, chính là quý công tử đi xuống từ trên đóa cực phẩm Hỏa phù vân mà hắn và mập mạp nhìn thấy ngoài đại môn.
Đoan Mộc Hoàng Hôn, thoạt nhìn hơi kiêu ngạo, thực lực không tệ, Ngải Huy nhớ trong đầu.
Cái tên này được chỉ định làm trưởng lớp, lớp trưởng là cái gì? Thủ lĩnh đội ngũ? Một đứa ngạo mạn làm thủ lĩnh chả phải là chuyện tốt đẹp gì, Ngải Huy với kiến thức rộng rãi khá lạnh nhạt thờ ơ.
Tuy nhiên, điều này chẳng có quan hệ gì đến mình.
Đáng tiếc, mập mạp không được phân cùng lớp với hắn.
Nghĩ đến điều này, Ngải Huy thấy tiếc nuối.
Nhưng sau một giây, những tiếc nuối này liền bị lời Hứa phu tử nói đánh tan, thay vào đó chính là căm giận ngút trời lẫn sát ý vô tận.
"Kế tiếp ta sẽ giới thiệu qua với mọi người tiêu chuẩn thu phí của Cảm Ứng tràng, tất cả trường học khu vực thành thị đều thu phí. Mọi người có thể cảm thụ được độ dày nguyên lực khu vực thành thị là tương đối nồng nặc nhỉ, tu luyện trong hoàn cảnh như vậy, làm ít được nhiều. Phí tiêu chuẩn hàng năm của một người là năm vạn đồng, ngoài cái đó ra, chúng ta còn chuẩn bị ký túc xá xa hoa đỉnh cao cho mọi người, độ dày nguyên lực của nó là gấp chín lần ngoại giới, phí sử dụng là bảy mươi vạn đồng một năm, đồng học có điều kiện có thể cân nhắc. Chúng ta nói qua về chuyện cơm nước, trong tràng cơm nước rất rẻ, tiêu chuẩn mỗi ngày là hai trăm, bao gồm một phần nguyên thực..."
Gương mặt Ngải Huy khẽ co rúm khó mà nhìn thấy được, hắn chẳng muốn nghe tiếp chút nào. Hắn kiệt lực khống chế trạng thái, nhưng mà lửa giận trong lòng cơ hồ muốn đốt tan hắn ra, phía dưới bàn gân xanh trên nắm tay phồng lên.
Cảm Ứng tràng bao ăn ở? Ha hả!
Vì sao tại lúc báo danh mình không băm vằm tên mập mạp chết tiệt kia?
Trên bục giảng, phu tử thao thao bất tuyệt, nước bọt bắn tung tóe dính trên bảng đen, tựa như từng chữ ‘Tiền’ lấp lóe sáng bám ở trên đó.
Tròn nửa giờ! Cái lão này vẫn còn giới thiệu thu phí! Đột nhiên, Ngải Huy sinh ra một luồng xung động xông lên kết liễu Hứa phu tử, Hứa phu tử ở trên bục giống như con dã thú uy hiếp hắn, à không, là dã thú có huyết hải thâm cừu với hắn!
Ngải Huy híp mắt lại, ánh mắt lạnh lẽo, ha hả, dã thú giống như vậy không biết mình đã kết liễu bao nhiêu con rồi.
Một giờ trôi qua...
Ngải Huy đã tiêu tán hầu hết lửa giận, ánh mắt lạnh lẽo bắt đầu trở nên dại ra, hắn cảm thấy mình sắp bị giết chết, hơn nữa bị chết thảm liệt nhất.
Hiện tại, nội tâm hắn tràn đầy xung động muốn xoay người trốn vào hoang dã.
Hoang dã băng lãnh túc sát, nguy cơ tứ phía, những hoang thú có hàm răng trắng còn vương tơ máu kia, lúc này trong lòng Ngải Huy cảm thấy dịu dàng khả ái.
Đây mới là bộ mặt thật sự của Cảm Ứng tràng sao? Kỳ thực Cảm Ứng tràng là một địa phương còn nguy hiểm hơn hoang dã đến mấy trăm lần!
Cuối cùng Hứa phu tử cảm thấy mỹ mãn dừng lại: "Đồng học đến từ cựu thổ, lúc thông qua khảo hạch tư chất có thu được một khoản tiền, khoản tiền đó chính là để cho mọi người đủ sử dụng học tập hằng ngày."
Mình không thông qua khảo hạch tư chất...
Hai mắt Ngải Huy vô thần nhìn phu tử.
"Đương nhiên, khoản tiền kia chỉ đủ các ngươi sinh hoạt cơ bản, nếu như các ngươi hi vọng nhận được nhiều tài nguyên và cơ hội hơn thì cần phải nỗ lực thêm. Cảm Ứng tràng tổng cộng có bảy mươi sáu thành thị, có rất nhiều cơ hội việc làm và nhiệm vụ hằng ngày có thể giúp các ngươi kiếm được thù lao tương ứng. Ta nhắc nhở mọi người, nhiệm vụ chủ yếu khi mọi người đến Cảm Ứng tràng là học tập và tu luyện chứ không phải kiếm tiền. Mọi người không nên lãng phí quá nhiều thời gian vào chuyện này, để tránh khỏi làm lỡ việc tu luyện của mình, vậy thì lợi bất cập hại."
Lúc này, Ngải Huy âm thầm thở ra nhẹ nhõm, cũng may còn chừa cho mình một con đường sống. Vui sướng như sống sót sau tai nạn, tựa như vừa mới thoát khỏi miệng cọp, bất tri bất giác, trên trán mình vậy mà toát ra một tầng mồ hôi tinh mịn.
Lau mồ hôi rịn trên trán, lập tức Ngải Huy đề cao hệ số nguy hiểm của Cảm Ứng tràng ở trong lòng!
Phu tử phát một chồng tư liệu dày đặc, có thời khóa biểu, có địa đồ gần đó, có thời gian biểu công tác, có liệt biểu nhiệm vụ, có tiêu chuẩn trú ngụ, có bản đồ phân bố nhà hàng bản thị, có lộ tuyến từng thành thị vân vân, rất tỉ mỉ.
"Mọi người có ba ngày, an bài thỏa đáng nơi ăn ở của mình. Ba ngày sau, chúng ta sẽ bắt đầu học. Chú ý, nguyên lực vỡ lòng không trong phạm vi giảng bài của chúng ta, nếu như chưa từng học vỡ lòng, mọi người có thể đến đồ thư quán tự học, hoặc dự thính khóa học vỡ lòng của Đổng phu tử. Bây giờ giải tán."
Trên thời khóa biểu Ngải Huy tìm thấy khóa học vỡ lòng của Đổng phu tử, hắn khoanh tròn, đó là khóa học hắn cần phải đến.
Tuy nhiên, vấn đề cấp thiết nhất trước mắt hắn phải giải quyết là tiền, hắn không xu dính túi, ngay cả cơm trưa cũng không trả nổi.
Hắn ngồi ngay ngắn thẳng tắp, ánh mắt lợi hại nhanh chóng đảo qua tư liệu cầm trên tay, quan tâm đầu tiên chính là việc "Bao ba bữa". Có không ít, Ngải Huy thở ra một hơi. Đầu ngón tay dò dọc theo liệt biểu, bỗng nhiên, ngón tay trắng nõn thon dài dừng lại.
Ánh mắt lợi hại như kiếm, vẻ sắc sảo tán đi, trở nên thâm thúy nội liễm, hắn có chút xuất thần.
Một tay Ngải Huy xách theo bao bố cũ, một tay cầm địa đồ, miệng cắn một cọng cỏ xanh tiện tay bứt ở bên đường, rồi cứ như thế rời trường học.
Trước mắt là đường phố lẫn cửa hàng xa lạ, các loại đồ vật chưa từng thấy gào thét bay xẹt qua người và trên đỉnh đầu, người đi đường xung quanh đang thảo luận đề tài hắn nghe không hiểu.
Ngải Huy phát hiện, mình có thể rất bình tĩnh nhìn chăm chú vào tất cả những thứ xa lạ trước mắt.
Ba năm hoang dã, thực lực của hắn vẫn không tính là cường đại, nhưng mà nội tâm kiên cường hơn rất nhiều so với trước đây. Hắn có dũng khí một mình sinh hoạt tại thế giới này, có dũng khí đối diện những điều không biết và xa lạ trên thế giới, tuy rằng điều này không dễ dàng.
Đại khái đây là tuổi lớn rồi, nhanh hơn người khác một chút và không phải chuyện xấu.
Hắn cười tiêu sái, tựa hồ đi ra hoang dã, mình cũng trở nên đa sầu đa cảm quá. Bao bố cũ khoác trên vai, nhai cỏ xanh, nhìn địa đồ, dưới ánh mặt trời có cái bóng đồng thời đi tới trước, hướng về mục tiêu của mình.
Cũng may địa điểm không quá khó tìm. Đại sảnh Ủy thác ở tại trung tâm thành thị, vô cùng dễ tìm.
"Ngươi thật nhận phần ủy thác này?" Lão đầu Phát phái ủy thác thiện ý nhắc nhở hắn: "Diện tích đạo trường không nhỏ, lượng công việc cần làm hàng ngày không nhẹ nhàng. Nói thật, ta không ngờ tới bây giờ còn có người sẽ nhận phần ủy thác này. Chủ nhân đạo trường hai mươi năm chưa trở về, trước khi hắn rời đi ký gửi một khoản tiền tại tài khoản của chúng ta, trước lúc khoản tiền này tiêu hết, hàng năm chúng ta đều tuyên bố ủy thác tương đồng cho hắn. Nhưng mà ngươi biết đấy, thù lao của phần ủy thác này theo tiêu chuẩn hai mươi năm trước, từ mười năm trước đã không ai tiếp nhận rồi. Ta phải nhắc nhở ngươi, thù lao rất thấp, chỉ có thể miễn cưỡng đủ cho ngươi ăn cơm. Ngươi chắc chắn vẫn nhận phần ủy thác này?"
Ngải Huy không đáp hỏi ngược lại: "Ta có thể được ứng trước một phần thù lao không?"
Lão đầu lập tức hiểu ra tình cảnh của Ngải Huy, gật đầu: "Có thể. Nhưng mà ta phải nhắc nhở ngươi, nếu như ngươi nhận phần ủy thác này rồi, trước lúc ngươi ly khai Cảm Ứng tràng, ngươi không thể giải trừ ủy thác. Cần cân nhắc lại không?"
Ngải Huy dứt khoát: "Ta nhận."
"Tốt lắm." Lão đầu nhanh nhẹn làm thủ tục cho hắn: "Nơi đó đủ rộng rãi, ngươi có thể tiết kiệm một khoản phí chỗ ở. Thù lao dự chi đã chuyển tới thẻ của ngươi, cái đây là chìa khóa, phía trên có địa chỉ. Hoan nghênh đã tới Cảm Ứng tràng."
Ngải Huy nói lời cảm tạ từ nội tâm, nghiêm chỉnh hành lễ: "Cảm tạ ngài!"
"Tiểu bằng hữu lễ phép thật." Lão đầu tươi cười: "Nỗ lực tu luyện, thực lực mới là tất cả."
Cảm thụ được thiện ý của đối phương, Ngải Huy không quen nhưng ngoác miệng cười đáp lại: "Ta sẽ cố gắng."
Trong tay có tiền trong lòng không hoảng hốt, thực sự là lời lẽ chí lý, hiện tại cảm giác Ngải Huy rất tốt, thế giới đã trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều.
Những đồ vật kỳ kỳ quái quái trên đường phố tức thì khiến hắn cảm thấy rất có ý tứ. Ngải Huy cảm thấy mình tựa như một du khách, cực kỳ hiếu kỳ đối với tất cả mọi người xung quanh.
Ba diệp đằng xa khổng lồ lướt qua đỉnh đầu hắn, hắn phải ngừng chân ngẩng lên nhìn.
Ba diệp thảo vù vù xoay tròn treo đằng lồng thật lớn, bên trong xếp đặt mấy hàng ghế dựa mây, hành khách chật ních. Phía trước Đằng xa, có mọc một cây Thải hồng điếu lam, phiến lá phóng ra ánh sáng cầu vồng đan xen, hợp thành ba chữ "Thanh Sơn thành", từ rất xa đã có thể nhìn thấy.
Thời gian Ngải Huy sống ở hoang dã cũng từng gặp Ba diệp đằng xa, nhưng mà đơn sơ hơn cái này nhiều, hơn nữa Đằng lồng mọc đầy gai độc đủ mọi màu sắc, giống như là con quái vật. Ba diệp đằng xa ở hoang dã dùng để vận chuyển vật tư, nhưng số lượng không nhiều, là một cái công tác rất nguy hiểm. Ác điểu ở nơi hoang dã rất hung hãn, lực công kích rất đáng sợ.
Mộc tu tương đối thiếu nhiệt tình đối với chiến đấu, bọn họ chỉ thích ở hậu phương.
Nhưng mà nhìn thấy Ba diệp đằng xa chỗ nào cũng có khiến Ngải Huy cảm thụ mạnh mẽ sự phồn hoa của Cảm Ứng tràng. Nguyên tu ở trong lòng hắn cao không thể với, tại nơi đây có thể thấy ở bất cứ chỗ nào.
Nhìn chăm chú Ba diệp đằng xa đang đi xa dần, hắn chuyển dời ánh mắt, tiếp tục đi tới.
Không bao lâu, cuối cùng hắn tìm thấy đạo trường trong ngõ nhỏ, dựa theo đánh dấu trên địa đồ, vị trí đạo trường ở cuối ngõ nhỏ.
Đi vào ngõ nhỏ sâu thẳm, tựa như đi vào một thế giới khác vậy, cảm giác phong cách cổ xưa thê lương tự nhiên sinh ra. Phòng ốc bốn phía đều rất cũ, thoạt nhìn là thấy đã khá nhiều năm rồi.
Bỗng nhiên, Ngải Huy khựng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.