Ngũ Hành Thiên

Chương 296: Thăm dò




Dịch giả: tntkxx

Tất cả sức mạnh bên trong ánh kiếm, mạnh mẽ đánh vào Vân Hà kiếm tựa như những sợi dây leo kia.
Xùy!
Vân Hà kiếm phút chốc hóa thành một đám sương mù, một đám sương mù còn xán lạn hơn tầng mây ráng chiều. Thế nhưng trong nháy mắt, đám sương mù xán lạn lập tức bị xé rách thành những ánh kiếm mỏng manh.
Ba người bọn Tô Thanh Dạ nhìn mà ngây người, đây là ánh kiếm đẹp đẽ nhất mà bọn hắn từng thấy.
Ánh kiếm mỏng manh, lại như miếng mi-ca bị mài thành mỏng như tờ giấy, tỏa ra ánh sáng lung linh, tựa như màu sắc đẹp đẽ nhất trong trời đất, trên đó lóe lên từng điểm cát vàng, phảng phất như đang bơi lội.
Tiếng kiếm reo kỳ ảo êm tai như tiếng chuông gió, giống như một gợn sóng nổi lên, truyền khắp toàn bộ Ninh Thành.
Ngải Huy đang tĩnh tọa nghe được tiếng kiếm reo, ánh mắt trầm xuống, vân dực trên lưng giương ra, phóng lên trời, lập tức liền nhìn thấy ánh sáng xán lạn xa xa. Hắn không chút do dự, liền phóng về hướng ánh sáng phát ra.
Không riêng là hắn, rất nhiều Nguyên tu trên bầu trời đều hướng phía đó phóng đi.
Đối diện ba người Tô Thanh Dạ, sắc mặt của người trung niên triệt để thay đổi, ở trong mắt hắn, ánh kiếm mỹ lệ lại toả ra sát cơ mãnh liệt.
Những thứ càng đẹp đẽ thường càng trí mạng, hắn từng gặp rắn độc và mỹ nhân, thế nhưng so với luồng kiếm mang trước mặt, đều thua kém không chỉ một phần. Bất kể là vẻ mỹ lệ, hay là sự trí mạng.
Ba tên nhãi ranh này làm sao có thể chém ra một ánh kiếm như vậy?
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, trong lòng hắn tràn ngập hối hận, hối hận sự bất cẩn và khinh địch của mình vừa rồi.
Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, sự do dự trong ánh mắt hắn đã bị quét sạch, thay vào đó là sự tàn nhẫn quả quyết. Kinh nghiệm nói cho hắn biết, những thời điểm càng nguy hiểm, lại càng cần liều mình đánh một trận, bất kỳ sự do dự hay sợ hãi nào, sẽ chỉ khiến cho chính mình mất đi cơ hội cuối cùng.
Nổi giận gầm lên một tiếng, nguyên lực toàn thân hắn lưu chuyển, Thổ Nguyên lực nồng nặc từ mặt đất lan tràn lên thân thể hắn.
Cảnh giới Ngoại Nguyên!
Người trung niên trên tay xuất hiện một người đất lớn cỡ quả trứng gà.
Thổ Nguyên lực như hóa thành thực chất, truyền vào bên trong người đất, người đất bỗng chốc nát vụn, hóa thành ánh sáng biến mất.
Ầm ầm!
Tiếng nổ vang rền truyền đến từ sâu dưới nền đất, một cánh tay to lớn bằng cát đá, từ mặt đất vươn lên.
Độ dài cánh tay vượt quá mười mét, vô cùng tráng kiện, cần đến ba người mới có thể miễn cưỡng ôm hết.
Nhìn như chậm, trên thực tế mọi thứ chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Bàn tay khổng lồ mở rộng năm ngón, giống như một cái lưới lớn, chụp vào ánh kiếm mỹ lệ nhưng trí mạng kia.
Phốc!
Ánh kiếm không xuyên vào bàn tay khổng lồ, bàn tay khổng lồ nắm lại.
Người trung niên thở phào một hơi, thế nhưng sau một khắc, sắc mặt của hắn một lần nữa biến đổi.
Vô số cột sáng phá tan bàn tay khổng lồ, lũ lượt bắn ra, những mảnh vỡ xán lạn, nguy hiểm không kém chút nào.
Người trung niên tránh không kịp, trên bả vai có thêm một vệt máu. Khi mảnh vỡ kiếm mang xẹt qua, hắn thậm chí còn không cảm nhận được sự đau đớn, có thể thấy được mảnh vỡ ánh kiếm mảnh sắc bén tới mức nào.
Bàn tay khổng lồ lúc này nhìn qua đã tàn tạ không thể tả, chỉ còn dư lại bốn ngón tay.
Sắc mặt của người trung niên kỳ cực kém, với cảnh giới Ngoại Nguyên của hắn, đối phó với ba đứa nhóc còn đang đi học đạo trường, vậy mà lại bị bức đến hoàn cảnh chật vật thế này, làm hắn nóng hết cả mặt.
Bàn tay cát đá khổng lồ khẽ nhúc nhích, chỉ trong nháy mắt, năm ngón tay liền khôi phục như lúc ban đầu.
Người trung niên đầy vẻ mặt dữ tợn, biểu hiện hung ác: "Được! Được lắm! Lần này xem các ngươi còn có hoa chiêu gì!"
Ba cái đứa nhỏ lúc này sắc mặt trắng bệch, chiêu vừa rồi cũng đã rút cạn một chút nguyên lực cuối cùng trong thân thể bọn nó, gần như sắp ngã quỵ. Sắc mặt ba đứa trắng như tờ giấy, thế nhưng không đứa nào cầu xin tha thứ.
". . . Một chiêu này uy lực cũng không tệ lắm, thế nhưng quan trọng nhất, đó là động tĩnh khá lớn."
Tô Thanh Dạ thở hổn hển, trong lòng liều mạng mà ghi nhớ, Phu tử, xin người đáng tin một chút a. . .
Như thể chỉ có làm vậy, mới có thể khiến cho sự sợ hãi trong lòng hắn giảm bớt không ít.
"Cự Nguyên Ma Chưởng, uy phong to thật!"
Một tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên trên bầu trời.
Nghe được tiếng hừ lạnh này, thần kinh căng thẳng của Tô Thanh Dạ lập tức thả lỏng, oạch, đặt mông ngồi xuống đất.
Một cô gái tóc ngắn từ trên trời giáng xuống, dừng ngay trước mặt ba đứa, rõ ràng là Hoài Quân.
Tô Thanh Dạ lúc này đối với vị dì hờ này của mình ngập tràn cảm kích, ngoan ngoãn hô lên: "Dì."
Hoài Quân không để ý đến hắn, nhìn người đàn ông trung niên đối diện, mặt lạnh như sương: "Sao vậy? Sa Vô Viễn, giấu đầu lòi đuôi, liền bộ mặt thật cũng không dám lấy ra gặp người? Hay là Sa gia chỉ dám làm mấy chuyện giấu đầu lòi đuôi như vậy?"
Người đàn ông trung niên gỡ mặt nạ nguyên lực trên mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt gầy gò lãnh đạm: "Nghe nói Hải Ninh thương hội ở nơi này kinh doanh nhiều năm, lão phu vẫn hiếu kỳ, đến cùng là ai nhìn xa trông rộng như vậy, bố cục từ rất sớm. Ngày hôm nay có thể nhìn thấy chính chủ, thực sự là may mắn được gặp."
Hoài Quân không hề bị lay động: "Hải Ninh thương hội không phải đại thương hội gì, thế nhưng cũng không thể tùy tiện mặc cho người bắt nạt. Các hạ công nhiên ra tay với tiểu bối, việc này nếu không có lời giải thích, ngày hôm nay hai nhà chúng ta chính là không chết không thôi."
Trên tay nàng có thêm một cây thúy trúc lớn bằng ngón tay, thúy trúc xanh tươi như ngọc bích, trên đó còn mang theo vài chiếc lá trúc.
Con ngươi Sa Vô Viễn đột nhiên co rút lại: "Trúc Quân, Tô Hoài Quân!"
Hắn chậm rãi nói: "Ta còn tưởng Tô gia nào, hóa ra là Tam mộc Tô gia, thất lễ thất lễ. Tô gia cùng Sa gia, xưa nay hoà thuận, thân như người nhà. Lần này hiểu lầm là do Vô Viễn lỗ mãng, suýt nữa tổn thương hòa khí. Nghe nói hiền chất là hành thổ, chiếc sa ngẫu Hôi Ảnh này, là chút tâm ý của tại hạ, kính xin hiền chất không nên khách khí."
Sa ngẫu Hôi Ảnh là trân phẩm trong số những sa ngẫu mà Sa gia sản xuất, khi Hoàng Sa Giác còn chưa rơi vào tay giặc, trên thị trường đều khó mà mua được. Sa gia hiện tại, chỉ sợ cũng không lấy ra được bao nhiêu Hôi Ảnh.
Hoài Quân sắc mặt hơi nguôi, quay sang nói với Tô Thanh Dạ: "Nhận lấy đi."
Tô Thanh Dạ oán hận liếc nhìn Sa Vô Viễn, biết không cách nào từ chối. Hắn tâm tư linh động, nhìn ra được mặc dù thương hội đang do phụ thân phụ trách, thế nhưng từ thái độ của phụ thân đối với dì mà xem, địa vị của vị dì hờ này của mình càng cao trọng hơn so với phụ thân.
Sa Vô Viễn thở ra một hơi.
Trong tình báo về Vương Hàn, cái duy nhất Sa gia không nắm chắc được chính là cái Hải Ninh thương hội này. Tô Thanh Dạ là học sinh của Vương Hàn, vậy quan hệ giữa Vương Hàn và Hải Ninh thương hội đến cùng là như thế nào? Sau lưng Hải Ninh thương hội là ai?
Thế đạo hỗn loạn, thương hội không có chỗ dựa sau lưng căn bản không thể sinh tồn. Hải Ninh thương hội ở Ninh Thành sinh tồn lâu như vậy, nhất định có chỗ dựa.
Sở dĩ mua chuộc một đám côn đồ ra tay nhắm vào Tô Thanh Dạ, một là muốn thăm dò la nội tình Tô gia, hai là có thể nhìn ra trình độ của Vương Hàn ra sao.
Chỉ là không ngờ được rằng, lũ côn đồ quá vô dụng, hắn đành phải tự mình đứng ra, yếu thế khi đối mặt với Tô Hoài Quân cũng làm cho hắn cảm thấy có chút mất mặt.
Cũng may, hắn đã lấy được đáp án muốn có.
Trên dưới Sa gia đều biết, Sa gia lần này không thua nổi. Một khi thua, Sa gia sẽ khó thoát vận mệnh bị thôn tính. Dấu hiệu lụi bại của Sa gia ba năm qua, đã bị không ít người nhìn trong mắt, chẳng qua nhờ có dư uy nhiều năm chống đỡ tới nay mà thôi.
Nếu thua, sẽ chính là miếng nội khố cuối cùng bị bóc trần, sự yếu ớt của Sa gia cũng sẽ triệt để lộ ra. Con lạc đà Sa gia này suy yếu tới mức nào, bầy sói đang lăm le xung quanh sẽ không chút do dự nhào lên, cắn nuốt sạch sẽ Sa gia.
Sa gia không thua nổi.
Đối với Sa gia, đây đồng dạng là một áp lực cực lớn.
Sa Vô Viễn ánh mắt lão luyện, từ thái độ của Tô Hoài Quân, hắn có thể cảm nhận được thái độ của Tô gia. Tô Hoài Quân từ đầu tới đuôi, đều không hề nói tới Vương Hàn.
Tô gia không muốn dính líu đến tranh chấp giữa Sa gia và Vương Hàn!
Đây chính là kết quả hắn muốn, vì lẽ đó cả người hắn đều bình tĩnh lại. Chỉ cần Tô gia không nhúng tay vào vũng nước đục này, vậy chỉ bằng vào một mình Vương Hàn, có thể tạo nên sóng gió gì?
Suýt chút nữa đã mất mạng, Tô Thanh Dạ cũng không muốn buông tha dễ dàng như vậy, nhưng dì hờ của mình không có ý định động thủ, con ngươi hắn liền đảo một vòng, lớn tiếng nói: "Chúng ta có ba người!"
Tô Hoài Quân liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo vẻ cảnh cáo.
Sa Vô Viễn sững sờ, có hơi bất ngờ, thế nhưng hắn là người từng trải, thấy Tô Hoài Quân tuy rằng trừng mắt với Tô Thanh Dạ, nhưng cũng không lên tiếng phản đối, liền mặt không đổi sắc nói: "Hai vị tiểu hữu khác, mỗi người năm mươi vạn điểm Nguyên lực, là Sa mỗ tâm ý. Tô tiểu thư cảm thấy thế nào?"
Ánh mắt Tô Thanh Dạ thình lình quét đến đoàn một bóng người ẩn trong đoàn người, bỗng sửng sốt một chút.
Tô Hoài Quân gật đầu: "Được."
Chu Vấn đột nhiên tức giận nói: "Ai cần tiền của ngươi!"
Tô Thanh Dạ vẻ mặt đầy bất ngờ, hắn biết Chu Vấn nghèo tới cỡ nào, không ngờ tên này tuy rằng tính cách tệ hại, làm người vẫn có chút cốt khí. Hắn liền vội vàng kéo Chu Vấn, liều mạng nháy mắt, Chu Vấn tuy rằng không quá hiểu là ý gì, nhưng vẫn là ngậm miệng, không nói một lời.
Tô Thanh Dạ lại nháy mắt với Hoa Tiểu Vân, Hoa Tiểu Vân khe khẽ gật đầu.
Lời quát của Chu Vấn, Sa Vô Viễn làm như không nghe thấy, vẻ mặt mỉm cười ném cho Tô Hoài Quân một túi Tinh Nguyên đậu, sau đó xoay người rời đi.
Tô Hoài Quân không mở ra xem, mà trực tiếp ném Tinh Nguyên đậu cho Tô Thanh Dạ, cũng xoay người rời đi.
Giữa bầu trời Nguyên tu vây xem lít nha lít nhít, tiếng kiếm reo toàn thành có thể nghe vừa rồi đã kinh động tất cả mọi người.
"Không nghĩ tới sau lưng Hải Ninh thương hội lại là Tô gia!"
"Tam mộc Tô gia cũng là gia tộc lâu đời."
"Bọn họ tại sao không đi Phỉ Thúy Sâm?"
"Dù sao cũng phải nể tình Ngũ Hành Thiên nữa chứ, Ngũ Hành Thiên trước giờ đối với những gia tộc này đều chưa hề bạc đãi bao giờ."
"Lần này Ninh Thành náo nhiệt rồi, Sa gia Tô gia, còn không biết sẽ có bao nhiêu gia tộc đến đây nữa."
. . .
Đám Nguyên tu vây xem trên bầu trời giờ khắc này không kẻ nào không sôi nổi nghị luận, Tam mộc Tô gia đột nhiên nổi lên mặt nước, cũng làm cho mọi người phấn khởi một hồi.
Phó Nhân Hiên cảm khái: "Không ngờ Tô gia cũng tới. Có điều cũng đúng, thổ, hỏa, mộc gia tộc, đều đang đợi tiểu Ngũ Hành Thiên trùng kiến a."
Phó gia đại tỷ bỗng nhiên quay đầu hỏi Phó Dũng Hạo: "Chiêu vừa rồi kia, có đáng giá bốn viên Tinh Nguyên đậu hay không?"
Khuôn mặt Phó Dũng Hạo chợt đỏ lên, chậm chạp không nói.
Chiêu kiếm chiêu vừa nãy, có thể nói kinh diễm, mặc dù mọi người chỉ có thể thấy được dư ba ánh kiếm và nghe thấy tiếng kiếm reo, thế nhưng vẫn là bị chiêu kiếm này chấn động. Suy nghĩ kỹ hơn, vung ra chiêu kiếm này, không ngờ chỉ là ba đứa nhóc con chưa dứt sữa, vậy thì trình độ kiếm thuật của tên Vương Hàn kia thâm hậu tới mức nào?
Phó Nhân Hiên thấy thế, vội vã phân trần: "Không ngờ kiếm thuật của Vương Hàn lại cao siêu đến vậy, không biết có quan hệ gì với Côn Luân không?"
Phó gia Đại tỷ có chút xuất thần, bỗng nhiên nói: "Lần này Sa gia chỉ sợ có chút nguy hiểm."
Mọi người đều cả kinh, Phó Nhân Hiên không nhịn được nói: "Đại tỷ lẽ nào cho rằng Vương Hàn có thể chiến thắng được trận chiến này?"
Phó Dũng Hạo cũng kêu lên: "Đại tỷ, tỷ cũng quá đề cao cái tên Vương Hàn kia rồi! Sa gia nói như thế nào đi nữa cũng là một đại gia tộc, lạc đà gầy thì vẫn hơn ngựa, chỉ là một gã Vương Hàn, liền có thể lật tung Sa gia? Ta không tin!"
Phó gia đại tỷ không hề trả lời, nhìn bóng lưng rời đi của Sa Vô Viễn, sâu xa nói: "Chưa chiến mà đã sợ, không phải là điềm tốt a."
Ai cũng không chú ý, một bóng người lặng yên từ trong đám người rời đi, xa xa đuổi theo Sa Vô Viễn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.