Ngũ Hành Thiên

Chương 272: Tối nay thấy




Dịch giả: Tiểu Băng

Ngải Huy quen cửa quen nẻo đi vào một cửa hàng.
Ông chủ vừa nhìn thấy Ngải Huy, lập tức đi ra bắt chuyện: "Vương lão đệ!"
"Đồ ta muốn đã tới chưa?" Ngải Huy đặt tên giả là Vương Hàn, để kỷ niệm sư phụ sư nương.
"Tới rồi tới rồi, đồ Vương lão đệ ngươi muốn, lão ca ta nhất định phải nghĩ mọi cách chứ." Mặt ông chủ tròn xoe, mắt nhỏ như hột đậu xanh đầy vui vẻ, khi nói chuyện gương mặt rất sinh động.
Ngải Huy không coi thường ông ta chút nào, hắn ở Ninh Thành ở gần ba năm, mà còn chưa thăm dò ra được sâu cạn của đối phương.
Ninh Thành có nhiều thương hội, không cái nào là bối cảnh đơn giản. Đáng tiếc Thanh Dạ thương hội chỉ chuyên làm ăn lớn, nếu không đã chọn Hải Ninh thương hội.
Ông chủ mang ra một cái rương, đặt lên quầy, đẩy tới trước mặt Ngải Huy.
Ngải Huy mở rương, hơi lạnh phả ngay vào mặt, một khối băng hình vuông hiện ra. Mặt băng óng ánh long lanh, tỏa khí lạnh trắng đục. Bên trong khối băng, là một đóa hoa đen kịt.
"Tinh Trầm Mặc Vân, một trong những loại tốt nhất, mạnh hơn mặc vân bình thường, cường độ rất mạnh. Nó rất nặng, không thích hợp để làm vân dực, nhưng rất thích hợp để chế thành khiên cỡ nhỏ, tay tay thuẫn, hoặc áo giáp. Ưu thế của nó là có thể làm thành hình gì cũng được, nhưng khuyết điểm là lực phòng hộ hơi yếu so với những vật liệu chuyên làm đồ phòng hộ."
Ông chủ thao thao bất tuyệt, vật liệu gì lão cũng thuộc như lòng bàn tay. Ngải Huy thích nhất là ông chủ này không chỉ nói tới ưu điểm của sản phẩm, mà khuyết điểm cũng nói rất rõ ràng, là một thương nhân có lương tâm.
"Bao nhiêu tiền?" Ngải Huy đóng rương, hỏi.
"Hai mươi vạn Kim Nguyên lực hoặc Thủy Nguyên lực. Nếu Hỏa Nguyên lực hay Thổ Nguyên lực, chỉ cần mười vạn."
"Được. Thanh toán luôn, hay là dùng Lang Hào tiễn?" Ngải Huy gật đầu, giá cả không mắc. Ninh Thành gần Thải Vân Hương, đội buôn qua lại nhiều, nên đặc sản của Thải Vân Hương không mắc.
Bây giờ loại tiền tệ mạnh nhất Ngũ Hành Thiên là Nguyên lực và Huyết tinh.
Tiền tệ thời trước chiến tranh đều không dùng được nữa, Nguyên lực nhanh chóng thay cho tiền tệ. Dù để tu luyện, hay chiến đấu hay khôi phục, thì cũng cần nhiều Nguyên lực, nên Nguyên lực mới trở thành đồng tiền mạnh.
Hỏa Thổ Nguyên lực do Hỏa Liệu Nguyên và Hoàng Sa Giác rơi vào tay giặc mà trở nên khan hiếm, giá trị tăng cao.
Sau khi Thần chi huyết mở rộng nuôi dưỡng Huyết Thú, sản lượng Huyết tinh tăng vọt, trở thành tiền tệ của Thần chi huyết.
Thế sự kỳ diệu như vậy, tuy Thần chi huyết với Ngũ Hành Thiên là đối thủ một mất một còn, nhưng lại sử dụng tiền tệ của đối phương. Huyết tinh hỗ trợ Nguyên tu tu luyện, còn Thần tu lại cần Nguyên lực để tu luyện.
"Lang Hào tiễn!" Ông chủ không chút do dự, cười đến nở hoa, lão chính là chờ câu nói này.
"Hai mươi cái Lang Hào tiễn, mấy ngày nữa sẽ đưa tới." Ngải Huy nói.
Lang Hào tiễn là bản thăng cấp của Thỏ Hào Tiễn, uy lực lớn hơn hẳn, đương nhiên giá cả cũng cao hơn.
"Không vội không vội." Ông chủ cười híp mắt: " Lang Hào tiễn của Lão đệ lợi hại lắm, nhưng mà cái tên không hay, Lang Hào nghe phổ thông quá. mọi người đã đặt cho nó cái tên mới hay lắm, tên là Dạ Điểm Kiến."
"Dạ Điểm Kiến?" Ngải Huy mơ hồ.
"Ha ha ha, cái mũi tên đó, một mũi tên bắn ra, mấy vạn điểm liền không còn. Như thế mới quý, không tới lúc sống còn ai cam lòng dùng tới? Dù có muốn dùng, cũng phải càng muộn càng tốt, cho nên mới có tên là Dạ Điểm Kiến (tức là ‘đến tối nay sẽ thấy’)." Ông chủ cười.
Ngải Huy vui vẻ: "Dạ Điểm Kiến, tên hay thật."
"Lão đệ, có thể tăng sản lượng sản xuất nó không?" Ông chủ bắt đầu kêu khổ: "Mỗi tháng mới có một ít, ngay cả khách quen cũng không đủ cung cấp. Ta không có hi vọng dựa vào nó kiếm tiền, chỉ muốn không đừng đắc tội người ta thôi. Tháng trước, một khách quen mười năm rồi tới mua không có, suýt chút nữa đập sụp luôn cái tiệm nhỏ này của ta. Thực không đắc tội ai được a, dù giá có cao thêm tí, cũng được."
Ngải Huy khinh bỉ: "Đừng tưởng ta không biết ngươi bán bao nhiêu một cái. Một cái ngươi kiếm lời ít nhất 10 ngàn điểm, kiếm còn nhiều hơn ta. Ông chủ, không phải chuyện của ông thì ông nói đâu có xót, ta còn có một cái đạo tràng phải lo cho đấy."
"Cái đạo tràng đó á?" Lần này tới lượt lão bản khinh bỉ: "Kiếm ra được mấy đồng tiền? Có được mấy học sinh? Cái đó đâu phải là làm việc đàng hoàng! Ta bảo này, còn không bằng thừa dịp chiến tranh kiếm thêm một chút Nguyên lực đi. Không có thứ gì bằng Nguyên lực. Có nhiều Nguyên lực, vết thương trên người ngươi cũng chữa khỏi sớm hơn, còn trẻ như vậy, đừng có để bị lụi tàn như thế."
Ngải Huy đã mua khá nhiều thuốc ở chỗ lão, cũng không hề giấu chuyện mình bị thương.
Ngải Huy chỉ cười, không trả lời, vết thương trên người hắn Nguyên lực nhiều đâu có giải quyết được. Hắn với Lâu Lan tới giờ còn chưa tìm ra đóa mai đỏ đó là cái gì, nó giống như vật ký sinh, nuốt hết nguyên lực của Ngải Huy, giảm hẳn tốc độ tu luyện của hắn. Nhưng quái lạ là nó cũng không ngừng cải thiện thân thể cho hắn.
Sức mạnh, độ bén nhạy, độ phản ứng của Ngải Huy đều tăng nhanh chóng mặt, mà tăng mạnh nhất là khả năng hồi phục. Giống như Ngải Huy có được khả năng hồi phục của Huyết tu, vết thương của hắn lành lại cực nhanh, thậm chí còn không để lại sẹo.
Ngày nào chưa giải quyết được đóa hoa mai, cái mạng nhỏ của hắn vẫn còn nằm trong tay cô gái đó.
Một cô gái đẩy cửa đi vào tiệm: "Ông chủ, có Dạ Điểm Kiến không?"
Ông chủ nháy mắt với Ngải Huy, Ngải Huy cười, xách cái rương quay người định đi.
"Xin lỗi, mua Nhật Dạ là phải hẹn trước, cách thức sản xuất nó quá phức tạp, nên sản lượng ít lắm."
Ông chủ nhún vai, ra vẻ bất đắc dĩ.
Đi ngang qua đối phương, Ngải Huy mới nhìn rõ cô gái. Cô ta mặc áo tím, tóc ngắn gọn gàng, gương mặt đẹp đẽ, khí chất kiêu ngạo.
"3 vạn một cái, có bán hay không?"
Ngải Huy khựng bước, suýt nữa trợn mắt.
"Cái đó. . . cô nương, mời vào trong nói chuyện." Ông chủ lập tức đầu hàng.
Ngải Huy mắng to trong lòng, tên khốn kiếp này rõ ràng vẫn còn hàng trữ, mà còn dám nói cái gì khách quen còn không có mà bán, đồ quỷ sứ!
Đi tới sau lưng cô gái, Ngải Huy quay mặt sang, mấp máy môi với ông chủ tiệm hai chữ.
Tăng giá!
Ông chủ nhìn thấy, mặt tái đi.
Ngải Huy đắc ý xoay người đẩy cửa đi ra.
Ngải Huy không về đạo tràng, mà đi tới bờ sông.
Sông Ngân vụ khi đến Ninh Thành, nước sông đã còn rất mỏng manh, nước sông vốn màu bạc giờ trở nên gần như trong suốt. Chuyện này đành chịu, bị bao nhiêu thành thị ở thượng du hút sạch, không cạn khô là may lắm rồi.
Hai bờ sông đều có bến tàu, để mọi người tiện xuống lấy nước và câu bảo.
Thứ người ta lấy nhiều nhất là Hải bảo. Hải bảo có thể dùng để chế tác đủ loại binh khí, dù là công kích hay phòng thủ, nhưng thứ dùng nó để sản xuất nhiều nhất, chính là vân dực. Huyết tinh xuất hiện, khiến Hải bảo trở nên quý giá.
Hai bên bờ sông lít nhít toàn là người, ngày hôm nay là ngày mở cửa ngăn sông.
Ngân Vụ Hải mở ncửa sông vào mùng một, Ninh Thành ở vùng hạ du, nên đến ngày mười bảy mới đến Ninh Thành.
Đây là dịp duy nhất để tìm cơ hội, tuy đã sớm bị vô số người trên thượng du sàng vớt.
Cũng may dòng kim nguyên sắc bén như đao, không giăng lưới được, nếu không dưới hạ du này, một cái cặn cũng chẳng còn.
Đương nhiên, bảo bối nhiều nhất chính là Ngân Vụ Hải, nhưng Ngân Vụ Hải cực sâu, vớt lên được cực khó khăn. Hơn nữa phí vào vớt rất đắt, phải trả bằng thiên huân, hai trăm điểm thiên huân mới được vào vớt một ngày một đêm, vớt được bao nhiêu thì phải xem bản lĩnh. Nhưng người tham gia ít lắm, hai trăm điểm thiên huân, chi phí đó bỏ ra quá lớn.
Ngải Huy không tìm chỗ ngồi, mà rẽ qua đường khác lên núi.
Bậc thang không cao, chỉ chừng hơn năm mươi mét, là đã thấy đủ loại Tam Diệp Đằng Xa to nhỏ đỗ đầy sườn núi.
Ngải Huy đi tới chiếc Tam Diệp Đằng Xa gần nhất: "Chào, lão Cao!"
Lão Cao người cao gầy, có nhúm râu dê nhỏ, đôi mắt lanh lợi, thấy Ngải Huy thì cười: "Ha, ta biết ngươi sắp tới mà, hồi nãy có mấy tên muốn đi, mà ta từ chối, để chờ ngươi đấy."
"Yên tâm, không thiếu tiền xe đâu." Ngải Huy cười đáp.
Lão Cao kỹ thuật tốt, khống chế Tam Diệp Đằng Xa chạy rất vững vàng, Ngải Huy là khách quen của lão.
"Không cần cho thêm tiền đâu." Lão Cao cười hì hì: "Mấy người đó nhìn là biết người mới, làm sao so với ngươi được, đường đường 【 Vương Bất Không Thủ 】, tháng nào ta cũng hy vọng ngươi tới lì xì cho ta. Thời nay hết may rồi, nếu vẫn như trước đây một tháng hai lần mở cửa sông, thì ta sống khỏe."
Theo tập tục nơi này, nếu câu được Hải bảo, đều cho phu xe ít tiền lì xì, ý là gặp may thì cũng có một phần công của nguyên tu Mộc hệ.
Ngải Huy ở vùng này khá là nổi danh trong giới câu bảo, chỉ có dịp mở cửa sông hắn mới xuất hiện, nhưng hầu như lần nào cũng có thu hoạch. Người đi câu bảo đều gọi hắn là 【 Vương Bất Không Thủ 】, ý bảo không có lần nào hắn trở về tay không.
Mấy người gần đó đều tới chào hỏi, họ đều là thương nhân thu mua Hải bảo. Ngải Huy lần nào câu được hải bảo, nếu hắn không cần, thì đều bắn cho họ.
Ngải Huy thản nhiên chào lại. Những thương nhân này tuy không phải thương nhân lớn, nhưng đã làm thương nhân, ai chẳng ít khi mua được ít đồ ly kỳ cổ quái.
Đúng là có mấy người trẻ tuổi lạ mặt, đều liếc mắt nhìn hắn.
Lão Cao hút thuốc xong, vỗ vỗ thân xe: "Vương lão đệ, chuẩn bị đi, sắp tới lúc rồi."
Ngải Huy nhổ cọng cỏ xanh ngậm lên miệng, xách cái rương nhảy lên xe, tai hắn rất thính, đã sớm nghe thấy tiếng nước ầm ầm mơ hồ xa xa.
Lão Cao cũng lên xe, nụ cười vui vẻ biến mất, mặt trở nên nghiêm túc.
Tam Diệp Đằng Xa nhẹ bay lên, như một con Hồ Điệp mềm mại.
Tất cả xe trên sườn núi cũng đều khởi động, tiếng Tam Diệp Thảo trên nóc xe bay phần phật không ngừng vang lên, đàn xe như đàn ong kéo nhau bay về phía bờ sông.
Bay đến sông, liền nhìn thấy từ thượng du, một làn sóng bạc đang dữ dội ầm ầm chồm tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.