Ngũ Hành Thiên

Chương 241: Long chuy




Dịch giả: nhatchimai0000

Long chuy: xương sống rồng
Ngải Huy sóng vai cùng Sư Tuyết Mạn rời khỏi Thành chủ phủ.
Ngải Huy bỗng nhiên dừng lại, nghiêm túc nhìn Sư Tuyết Mạn.
Sư Tuyết Mạn thấy cử chỉ của Ngải Huy khác thường, nàng cũng dừng lại, nghi hoặc nhìn Ngải Huy. Không biết có phải bởi vì Ngải Huy đột phá hay không mà ánh mắt mắt sắc bén như kiếm có thể xuyên thấu lòng người.
Sư Tuyết Mạn bị Ngải Huy nhìn đến nỗi mất cả tự nhiên, trên mặt giả vờ bình tĩnh: "Có vấn đề gì? Tổ bị lật há còn trứng nguyên vẹn, mọi người đều là chiến đấu vì bản thân mình."
"Cảm tạ ngươi." Ngải Huy bỗng nhiên mở miệng.
"A." Sư Tuyết Mạn có phần luống cuống, nàng chưa từng nghe thấy Ngải Huy nói hai chữ "Cảm tạ", nàng cũng không thể ngờ được trong tình huống như vậy lại nghe thấy Ngải Huy nói lời cảm tạ.
Nàng vừa định há mồm nói gì đó, Ngải Huy đã đi vượt qua nàng.
Sư Tuyết Mạn tức thì cảm thấy mình cực kỳ ngu xuẩn, suýt nữa thì đâm cho cái lưng đáng ghét kia một thương.
"Nhưng phải nói trước, cảm tạ thì cảm tạ, tiền của ta thì phải thu cho đủ."
Lời nói không làm cho người vui thích chút chút từ tên gia hỏa đang thả bộ trước mặt yếu ớt truyền đến.
Mặt Sư Tuyết Mạn khôi phục vẻ băng sương thường ngày, lặng lẽ không lên tiếng đi ở phía sau.
Lúc này đêm tối vừa mới trôi qua, ánh bình minh sắp đến, phía chân trời xa ửng sáng. Thời gian đêm đen tối đã qua đi, tiếp qua không bao lâu, ánh mặt trời mới lên liền sẽ dùng ánh sáng và hơi nóng đuổi đi hắc ám, một ngày mới bắt đầu.
Đã đến lúc thay ca, dọc đường tùy ý có thể thấy Nguyên tu tuần tra, trên mặt họ toát ra vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn nhiệt tình chào hỏi với Ngải Huy. Thiếu niên nhìn qua có vẻ hơi gầy yếu này là người được chào đón nhất Tùng Gian thành hiện nay.
Sư Tuyết Mạn quyết định đánh vỡ sự trầm mặc giữa hai người: "Ngươi định bắt đầu như thế nào?"
Nàng biết Ngải Huy không phải loại người lỗ mãng, hắn nhất định có ý nghĩ riêng của mình.
"Trước tiên tới tra xét hố sụt cái đã. Đa số Huyết thú vào thành gần đây cơ bản đều lẻn vào theo hố tử thần, trước tiên phải xác định tình huống cụ thể cái đã. Còn phải tìm công tượng giải thích một chút những chú ý khi đóng kim châm. Chúng ta không có cơ hội lần thứ hai."
Giọng Ngải Huy từ phía trước vang lên, tuy rằng nhìn không thấy mặt nhưng Sư Tuyết Mạn có thể tưởng tượng được thần tình hắn nghiêm túc.
Sư Tuyết Mạn buột miệng đề xuất: "Thêm ta nữa."
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền có phần bối rối, mình làm như vậy có phải là hơi quá tích cực hay không?
"Được." Ngải Huy rất dứt khoát đồng ý.
Sự bối rối lập tức biến mất, khóe miệng Sư Tuyết Mạn hơi hơi nhếch lên.
Tại Thương Binh doanh.
Nghiêm Hải nhìn ba gã Mộc tu nằm hôn mê trên mặt đất, nỗi kính nể hiện rõ trên mặt. Gã ta nhìn hết cả quá trình, Điền Khoan không cần tốn nhiều sức đã giải quyết xong ba gã mộc tu.
Điền Khoan ném một gã mộc tu tới dưới chân Nghiêm Hải, nghiêm khắc hạ lệnh.
"Dạy ngươi Nhiếp Hồn quyết, đã học được chưa? Thử xem sao."
Nghiêm Hải cúi đầu nghe theo: "Vâng!"
Huyết văn mà gã ta ngưng kết không giống của đại nhân, đại nhân nói điều này là bởi vì khác biệt thể chất, con đường gã đi không giống đại nhân. Đối với【 vô ảnh 】của đại nhân Nghiêm Hải cực kỳ thèm muốn nhưng đại nhân chỉ truyền thụ mấy thủ đoạn rồi không dạy nữa mà trọng điểm truyền thụ cho gã một môn tên là 《 huyết dẫn Nhiếp Hồn quyết 》.
Nhiếp Hồn quyết dị thường thâm thúy khó hiểu, dù Điền Khoan đại nhân tỉ mỉ giảng giải, gã ta vẫn rất gian nan mới nhập môn được.
Nghiêm Hải không thích Nhiếp Hồn quyết gì gì đó chút nào, nhưng gã không dám phạm mệnh lệnh của Điền Khoan đại nhân.
Một giọt máu đỏ tươi từ mi tâm (giữa trán) gã chậm rãi thấm ra, nó rời thân thể Nghiêm Hải, hóa thành một đoàn huyết vụ. Huyết vụ chui vào trong mi tâm của mộc tu đang hôn mê.
Thân thể Mộc tu co quắp rung động, bàn tay Điền Khoan hư ép, thân thể mộc tu giống như bị một bàn tay vô hình giam cầm, không chút động đậy.
Trán Nghiêm Hải toát ra mồ hôi hột, đối với gã, Nhiếp Hồn quyết thực sự quá mức trắc trở.
Bụp!
Đầu Mộc tu nổ tung như trái dưa hấu.
Mắt Nghiêm Hải mở trừng trừng nhìn một màn này, tức thì trong lòng gợn lên, nhịn không được quay sang bên nôn ói dữ dội. Gã gặp sinh tử nhiều rồi, chẳng phải tay mới, nhưng cảnh tượng máu tanh như thế vẫn cứ khiến gã khó mà tiếp thu.
"Làm lại."
Giọng Điền Khoan bình thản, lại ném một vị Mộc tu hôn mê tới.
Nghiêm Hải còn đang nôn ói, Điền Khoan cũng không thúc giục.
Một lát sau, sắc mặt Nghiêm Hải tái nhợt, gã đứng lên đối diện vị mộc tu thứ hai. Huyết vụ lại lần nữa chui vào mi tâm của mộc tu, lần này biểu hiện của Nghiêm Hải tốt hơn trước không ít, Mộc tu giãy dụa, nhưng không kịch liệt như lần trước.
Bỗng nhiên, khóe miệng mộc tu trào ra máu tươi, sắc mặt nhanh chóng biến thành xám xịt, nhiệt độ thân thể cấp tốc giảm xuống, cho đến khi lạnh như băng, toàn bộ sự sống đã biến mất.
"Tên cuối cùng, nếu như thất bại, ngươi chết cùng hắn đi."
Giọng Điền Khoan vẫn bình thản trước sau như một, nhưng sát cơ trong lời nói lại khiến Nghiêm Hải rùng mình, gã ta biết rõ sự kiên nhẫn của đại nhân đã đến giới hạn. Sắc mặt tái nhợt che giấu hết sự kinh hoảng của gã, nếu không, lúc này nhất định mặt gã trắng như tờ giấy.
Gã biết rõ nếu mình không đạt được yêu cầu của đại nhân, ảnh hưởng đến kế hoạch của đại nhân thì ngoại trừ chết ra sẽ không có lựa chọn thứ hai.
Cơ hội cuối cùng.
Gã ta hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, cố gắng hồi phục tâm tình. Tròn năm phút sau, gã mới mở mắt ra.
Huyết vụ quỷ dị mà rót vào mi tâm vị Mộc tu cuối cùng, thân thể mộc tu kịch liệt kháng cự.
Tuy Điền Khoan nói rất bình thản, nhưng trên thực tế nội tâm vô cùng coi trọng việc này, kế hoạch của y cần có đủ thời gian. Nếu như không thể khống chế một vị mộc tu, vậy thì kế hoạch của y căn bản không có khả năng thực thi. Mở Thương Binh doanh ra, chỉ có thể khiến Tùng Gian thành hỗn loạn hơn, sai khác nhiều với mục tiêu của y.
Chỉ cần cho y đủ thời gian, y có thể dễ dàng xóa bỏ sự chênh lệch đó.
Đáng tiếc y vô pháp tu luyện Nhiếp Hồn quyết, chỉ có thể đặt hi vọng trên người Nghiêm Hải.
Thân thể Nghiêm Hải không ngừng rung động, sắc mặt gã ta càng ngày càng tái nhợt, mồ hôi toát ra đầm đìa. Nhưng trên mặt đất sức kháng cự của vị mộc tu từ từ giảm dần.
Một lát sau, vị mộc tu bỗng nhiên mở mắt ra.
Con mắt hắn đỏ đậm, ánh mắt trống không.
Con mắt chuyển động vài vòng, màu đỏ đậm từ từ biến mất, con mắt trống không cũng dần dần khôi phục bình thường, ngoại trừ nhìn qua hơi ảm đạm còn thì không có bất cứ khác lạ gì.
Vị Mộc tu nằm trên mặt đất, lăn lông lốc đứng lên, hành lễ với Điền Khoan: "Đại nhân!"
"Làm không tệ."
Mặt Điền Khoan lộ ra vẻ vui mừng.
Nguyên tu tuần tra hành động giống như thường ngày, họ dừng lại cách Thương Binh doanh hai mươi mét. Thương Binh doanh là địa điểm mọi người không thích tới nhất, mọi người tình nguyện chém giết huyết thú chứ không nguyện nhìn thấy bộ dáng thân nhân bạn tốt của mình chờ chết.
Tuyệt vọng, sợ hãi, chết lặng, sụp đổ, nơi đó là địa ngục lục sắc.
Dù cho là Nguyên tu tuần tra cũng không thích tới gần cái lục sắc địa ngục này.
Nguyên tu ở xa xa lớn tiếng hỏi: "Tình huống bên trong thế nào?"
Một lát sau, trên trường cao bị dây leo che phủ hé ra một cái lỗ trống, một cái đầu thò ra: "Vẫn như cũ, có muốn vào tham quan cái không?"
Nguyên tu tuần tra nghe vậy vội vàng lắc đầu: "Chúng ta rất bận. Đi đây."
Bọn họ chẳng muốn nán lại chút nào, nhìn thấy Tôn Khả quen thuộc, bọn họ liền xoay người. Trong ba người, Tôn Khả là người được đồng cảm nhất, chính tay giết chết thân nhân của mình, chuyện tàn khốc như thế, nghĩ tới cũng đã cảm thấy đáng sợ.
Phía sau Tôn Khả, thân ảnh luôn luôn nhìn chăm chú vào bọn họ biến mất.
"Bọn họ đi rồi." Tôn Khả nói.
Nếu như nghe kĩ, có thể nghe thấy âm thanh Tôn Khả hàm hồ trầm thấp hơn một ít so với lúc thông thường. Nhưng trong thời kì hỗn loạn này, một chút biến hóa như vậy chả khiến ai chú ý. Mệt mỏi rã rời, mệt nhọc, mất ngủ, dày vò, sĩ khí thấp, có ai được như bình thường.
Thủy chung lãnh đạm, Điền Khoan toát ra chút điên cuồng và phấn khích, y đi tới phía trước cửa sổ, nhìn kỹ từng đôi mắt màu đỏ tươi ở phía dưới, âm thanh thể hiện ra vẻ mong đợi khó nhận thấy: "Kế hoạch của chúng ta có thể bắt đầu rồi."
Sát biên giới hố sụt, ba bóng người bị ánh nắng sáng sớm chiếu thành cái bóng kéo dài.
"Khí trời không tệ." Sư Tuyết Mạn nheo mắt hưởng thụ, trong những ngày huyết tai, khí trời tốt như vậy thực hiếm thấy.
Lâu Lan nghiêm mặt hỏi Ngải Huy: "Ngải Huy, nghĩ ra tên cho kiếm chưa?"
"Tên kiếm hả?" Ngải Huy đánh giá hố sụt, miệng nói: "Gọi là kiếm của Lâu Lan là xong."
Lâu Lan nghiêm túc suy nghĩ: "Hình như không được oai phong."
"Vậy thì gọi là kiếm của Ngải Huy." Ngải Huy thuận miệng đáp, ánh mắt hắn tỉ mỉ đảo qua từng chỗ tối tăm trong hố, địa hình của hố sụt có không ít biến đổi so với lúc bọn họ đi vào lần trước.
Không ngừng có huyết thú lẻn vào gây ảnh hưởng rất lớn tới địa hình của hố sụt. Bên trong thành xuất hiện mấy cái hố sụt nhỏ, sa trùng đã đào rỗng rất nhiều nơi dưới nền đất Tùng Gian thành.
"Ngươi quá sơ sài." Sư Tuyết Mạn rất bất mãn với thái độ của Ngải Huy: "Lâu Lan vất vả chế tạo ra thanh kiếm như thế, sao ngươi có thể có thái độ như vậy?"
Lâu Lan có tấm lòng tốt, Sư Tuyết Mạn hận không thể mang Lâu Lan về nhà. Nếu mình có Sa ngẫu như Lâu Lan, nhất định sẽ đối đãi thực tốt. Nhưng thái độ của Ngải Huy hoàn toàn hời hợt, khiến trong lòng Sư Tuyết Mạn bốc hỏa.
"Cũng phải." Ngải Huy dừng lại, nghiêm túc suy tư một hồi: "Xà là tiểu long, dùng xương sống của nó để chế tạo, vậy thì gọi là 【 Long Chuy 】 đi!"
Mắt Lâu Lan sáng ngời: "Tên này rất được."
Sư Tuyết Mạn bĩu môi, không thèm nói gì. Trong mắt nàng, cái tên ấy đã là siêu trình độ của Ngải Huy rồi.
"Chúng ta đi xuống để xem tình huống bên trong như thế nào đã" Ngải Huy trầm giọng nói đâu vào đấy: "Lâu Lan, chú ý ghi lại địa hình xung quanh, nhớ nhắc chúng ta vị trí của tiếp điểm. Chúng ta phải tìm được một con đường đi được, ta tìm công tượng giải thích, thể tích của kim châm rất lớn, độ dài quá năm thước, đường kính ước chừng nửa thước. Thứ lớn như thế gă[k nơi quá nhỏ hẹp sẽ phiền phức rồi. Tuy rằng Kim châm được chế tạo bằng kim loại nhưng rất yếu đuối, hư hao một chút xíu đều có thể mất hiệu lực."
Lâu Lan là Sa ngẫu, với nó mà nói thì trong lòng đất như cá gặp nước. Người bình thường trong đất sẽ dễ bị mất phương hướng, nhưng đối với Lâu Lan thì hoàn toàn không thành vấn đề, nó có thể nhanh chóng nhận biết vị trí của bọn họ.
"Không thành vấn đề, Ngải Huy." Lâu Lan vui vẻ đáp.
"Nếu như gặp nguy hiểm, khi ta nói rút thì cần phải rút. Để ta đoạn hậu." Ngải Huy chuyển mắt nhìn Sư Tuyết Mạn, tiếp theo bổ sung một câu: "Ta chắc chắn sống sót trở về."
"Không thành vấn đề." Sư Tuyết Mạn gật đầu, về phương diện này năng lực của Ngải Huy xác thực vượt nàng rất nhiều, năng lực này sinh tồn của tên này không ai có thể bằng.
"Đi!"
Ngải Huy là người thứ nhất nhảy xuống, Hố sụt đen kịt thâm trầm tựa như miệng quái vật há ra, thôn phệ hắn. Con mắt sáng ngời tựa như ngôi sao trong bóng tối, trong suốt kiên định.
Lâu Lan và Sư Tuyết Mạn theo sát Ngải Huy, cùng nhảy vào hố sụt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.