Ngũ Hành Thiên

Chương 219: Huyết cầm vào thành




Dịch giả: Tiểu Băng

Cảnh hoan hô trên đường là một trong rất ít thứ có thể làm cho lòng người phấn chấn ở Tùng Gian thành lúc này.
Khi Ngải Huy ngăn cản Huyết thú, Huyết thú cũng đã tràn vào những con đường khác, tỏa đi khắp nơi Tùng Gian thành. Những trận chiến đẫm máu cùng lúc xảy ra ở khắp các ngõ ngách, dù là Nguyên tu hay Huyết thú, thương vong cũng đều đang kịch liệt gia tăng.
May là, Huyết thú tràn tới chỗ Ngải Huy là nhiều nhất, Ngải Huy chính là người ngăn phần lớn lượng Huyết thú. Huyết tinh với lợi ích to lớn đã làm giảm mạnh sự sợ hãi của Nguyên tu đối với Huyết thú.
Lúc ban đầu, số lượng thương vong cực kỳ thảm trọng, sau khi trả giá bằng rất nhiều sinh mạng, mọi người đã bắt đầu học được cách chiến đấu. Mọi người sợ Huyết văn thú không phải vì chúng cường đại, mà vì chúng đại diện cho nhiều thứ họ không biết, ví dụ như Huyết độc, hay sức mạnh kinh người khác thường của chúng, hay sự kỳ dị trên thân thể chúng.
Nhưng dần dần theo thời gian, qua những trận chiến đấu không ngừng, những điều không biết đã dần giảm xuống, sự thần bí trên người Huyết thú từ từ mất dần, sự sợ hãi Huyết văn thú cũng nhanh chóng giảm bớt.
Hoang thú cũng rất mạnh, nhưng mọi người không sợ chúng nhiều như thế.
Các Nguyên tu từ bốn phương tám hướng vọt tới, chia cắt đàn Huyết thú, chuyển sang hình thức vây công, như đang săn bắn hoang thú trong nơi hoang dã. Không ngừng có người ngã xuống, nhưng không ai lùi bước, ai cũng chém giết đến đỏ cả mắt.
Lùi? Còn lùi được đi đâu? Có đường đâu mà lùi!
Ngoài chiến đấu và tử vong, không còn lựa chọn nào khác. Muốn sống sót chỉ có một lựa chọn, là giết chết Huyết thú.
Trong Phủ thành chủ bầu không khí nghiêm nghị, tiếng gầm rống, tiếng la hét, tiếng vũ khí va chạm vọng đến từ xa không hề làm Vương Trinh mất bình tĩnh, ông chăm chú nhìn toán tinh nhuệ trước mặt.
Không sai, đang đứng trước mặt ông chính là lực lượng tinh nhuệ nhất của cả Tùng Gian thành, các phu tử may mắn còn sống sót qua huyết hỏa ma lệ, những lão binh kinh nghiệm phong phú của các đoàn săn bắn, đã từng là tinh nhuệ xuất ngũ của mười ba bộ.
Đứng bên cạnh ông là viện trưởng.
Tùng Gian thành không có tuyệt thế cường giả có thể bằng vào lực bản thân ngăn cơn sóng dữ, đây đã là lực lượng tinh hoa nhất của họ. Trong mắt Vương Trinh, lực lượng này yếu đến đáng thương. Quãng thời gian Lê Minh huyết chiến, chí ít họ còn có Diệp Bạch Y, chí ít còn có bốn mươi hai danh Thảo Sát tinh nhuệ.
Ông ta chỉ là một phụ binh, một phụ binh xuất ngũ bây giờ lại phải trở thành thủ lĩnh.
Vương Trinh cười khổ trong lòng.
Ông ta không ngờ phải đưa họ ra chiến đấu nhanh như vậy, nhưng tình thế nguy cấp, ông ta cần phải quyết định.
Ông có thể động viên toàn thành, biến Tùng Gian thành thành một cái máy xay thịt, để đám học viên và dân chúng thực lực yếu tiêu hao thể lực Huyết thú, đến lúc mấu chốt mới để lực lượng tinh nhuệ tham gia, ngay cả bản thân ông cũng không do dự xông vào.
Đã từng ra chiến trường, ông biết trong những trận huyết chiến thế này, nhân từ là vô dụng, dù đối với người khác hay đối với bản thân.
Trên chiến trường, kẻ nào sợ chết, kẻ đó sẽ luôn là người chết trước.
"Nhiệm vụ của chúng ta là trám lại cửa thành. Hiện giờ Huyết thú chính diện đã bị đội Viện Giáp số 1 thu hút, chúng ta dọc theo mặt trong thành tường, đánh cắt vào từ mặt bên. Thổ tu và mộc tu chuẩn bị sẵn sàng tu bổ cửa thành, nếu không tu bổ được, vậy thì bít kín luôn. Ta mặc kệ các người dùng cách gì, chúng ta có rất ít thời gian."
Vương Trinh nói rất nhanh, không chút dây dưa dài dòng, chỉ khi nói đến đội Viện Giáp số 1 thì hơi dừng lại nửa giây. Biểu hiện của Đội Viện Giáp số 1 thực sự vượt xa mong muốn của ông. Ông phải thừa nhận, cảnh Ngải Huy một mình ngăn trở Huyết thú trên đường khiến ông không thể tin được mắt mình.
Nếu không có Ngải Huy...
Nếu không có Ngải Huy, thú triều sẽ san bằng tất cả mọi thứ, cả Tùng Gian thành sẽ biến thành chỗ vui chơi để đám súc vật màu đỏ này thu gặt sinh mạng.
Đã trải qua Lê Minh huyết chiến, Vương Trinh biết điều đáng sợ nhất của thú triều chính là khí thế điên cuồng, nghiền áp tất cả. Chống lại Thú triều khó nhất chính là lúc cản lại lớp xung kích đầu tiên, đó là lúc tử thương thảm trọng nhất.
Thế mà, Ngải Huy ngăn cản được rồi.
Vương Trinh không biết Ngải Huy làm điều đó như thế nào, nhưng ông biết Ngải Huy đã làm được.
Cái thời Lê Minh huyết chiến, Diệp Bạch Y đột nhiên bùng phát, giống như chiến thần, chẳng lẽ Ngải Huy chính là Diệp Bạch Y của Tùng Gian thành?
Ý nghĩ buồn cười này không ngờ lại quanh quẩn trong đầu ông một hồi mới biến mất.
Lúc trò chuyện với viện trưởng, ông đã buột miệng ‘không chừng có kỳ tích phát sinh!’, nhưng ông biết, ký thác hy vọng lên kỳ tích là chuyện nực cười và ngu xuẩn, hi vọng là phải do máu xương và chiến đấu tạo ra.
Ông đảo mắt qua mọi người, trầm giọng: "Chúng ta phải trám được cửa thành trong thời gian ngắn nhất, hiện giờ chưa có Huyết thú biết bay tràn vào thành. Chúng ta phải thừa dịp trước khi Huyết thú biết bay chưa đến..."
Nhưng ngay lúc này, ông đã nhìn thấy Huyết điểu ở xa xa trong không trung, ông khẽ biến sắc, nhưng mau lẹ khôi phục lại như thường: "Hừm, chúng nó đã tới rồi. Bây giờ việc chúng ta phải làm là bít cửa thành thật nhanh thừa dịp số lượng của chúng còn chưa nhiều. Ta và viện trưởng sẽ dẫn đội, chỉ có thể thành công không được phép thất bại, dù phải trả bất cứ giá nào. Xuất phát!"
Tổ chức phòng thủ Tùng Gian thành luôn luôn rất hoàn chỉnh, nhất là phòng không, đây chính là nguyênnhân giúp họ thủ vững đến bây giờ.
Sự kiện bị Huyết dơi lẻn vào lần trước làm Phủ thành chủ hạ quyết tâm cải tạo lại hoàn toàn hệ thống phòng không. Vương Trinh đã bố trí rất kĩ, Tùng Gian thành không còn xuất hiện một con Huyết cầm nào.
Nhưng bây giờ trong thành đã xuất hiện Huyết cầm...
So với Huyết văn thú ở trên mặt đất, Huyết cầm biết bay có sức uy hiếp lớn hơn. Chúng linh hoạt hơn, có thể tấn công từ nhiều góc độ. Dù có Vân dực, ở trên trời muốn chiến thắng Huyết thú biết bay cũng chỉ có cao thủ mới làm được. Đối với Nguyên tu bình thường, Vân dực chỉ là một loại kỹ năng, nhưng đối với Huyết thú biết bay, đó là bản năng chúng có được trải qua hàng tỉ năm tiến hóa.
Càng tệ hơn là phòng ngự bảo hộ đối không của Tùng Gian thành là nhằm vào công kích đến từ bầu trời bên ngoài, chứ phòng ngự đối với công kích ở bên trong thành lại khá yếu.
Vương Trinh đầy lo lắng, nhưng ông ta không còn thời gian. Thời gian càng kéo dài, khả năng bít lại cửa thành càng thấp. Nếu cửa thành không bít lại được, mọi người chỉ còn chờ chết.
Ông ta nghiến răng, không nhìn lên trời nữa, dẫn mọi người luồn lách chạy về phía cửa thành.
Tùng Gian thành đã biến thành một chiến trường lớn.
Đội Viện Giáp số 1, và đám người lão Trương đã vùi đầu vào chiến đấu. Có Ngải Huy, họ không cần phải lo né tránh và phòng ngự, chỉ cần dốc toàn lực vào công kích.
Quần thú bắt đầu trở nên thưa thớt, Huyết thú ở phía sau cũng đã giảm bớt cuồng nhiệt, thấy đường trước mặt không thông, lập tức chuyển sang đường khác.
Áp lực giảm đi, tần suất kiếm thai nhảy lên cũng bắt đầu chậm lại.
Động tác của Ngải Huy cũng chậm lại, đã nhìn ra được kiếm chiêu bằng mắt thường.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, tình hình chiến đấu không nguy cấp như đã nghĩ.
Không ai biết, lúc này, Ngải Huy lại có cảm giác kỳ kỳ.
Tất cả đầu óc hắn đều dồn vào thân kiếm, nhưng thay đổi của thân thể đương nhiên vẫn ảnh hưởng tới tâm thần hắn. Nguyên lực trong cơ thể không ngừng tiêu hao, tình trạng cơ thể lơ mơ như say cũng không ngừng giảm bớt. Nhất là kiếm thai điên cuồng nhảy lên, đã làm tiêu hao rất nhiều nguyên lực bên trong Thiên cung.
Nguyên lực trong cơ thể Ngải Huy đã gần cạn tới đáy.
Dù kiếm chiêu của hắn không phức tạp, tiêu hao rất ít nguyên lực, nhưng cũng không chịu nổi bởi số lượng Huyết thú hắn đánh giết thực sự quá nhiều, nói cả con đường máu chảy thành sông để hình dung cũng không khoa trương chút nào.
Nhưng trái ngược với việc nguyên lực trong cơ thể khô kiệt, tinh thần của Ngải Huy lại không ngừng tăng lên.
Để khống chế thân thể, Ngải Huy ép mình phải chuyên tâm vào kiếm, tập trung cao độ. Nếu không phải bị bức đến tuyệt cảnh, Ngải Huy sẽ không nghĩ ra được cách nào, cũng không làm được đến mức này.
Chuyên chú đến vong ngã, giúp Ngải Huy tiến vào một trạng thái đặc biệt.
Trong kiếm điển của thời đại tu chân, có một cái danh từ dành riêng cho tình huống này, gọi là Nhập vi.
Chính là nắm bắt được từng mỗi thay đổi cực nhỏ của kiếm. Cũng là một chiêu Tà Thiết bình thường nhất, nhưng bây giờ Ngải Huy lại nhìn thấy chi tiết hơn cả trăm lần trước đây. Sự rung động của thân kiếm, lưu chuyển của nguyên lực, lưu động của không khí, thay đổi khi cắt vào trong da thịt...
Rất nhiều chi tiết trước đây không nhìn thấy được, bây giờ đều hiện ra vô cùng sinh động.
Cơn lũ Huyết thú cuồn cuộn không ngừng làm Ngải Huy không ngừng chiến đấu, liên tục duy trì chiến đấu cường độ cao, càng làm tăng độ cảm thụ của Ngải Huy. Nếu chi tiết ẩn chứa trong một chiêu kiếm là một nhánh sông nhỏ, thì kiếm chiêu liên tục không ngừng ẩn chứa số nhánh sông đủ lập thành biển rộng.
Nắm vững đến từng chi tiết giúp Ngải Huy dần chỉnh sửa kiếm thuật của mình. Kiếm thuật của hắn đang lặng lẽ thay đổi.
Những thay đổi này cực kỳ nhỏ, không ai ở đây nhìn ra được, ngay cả bản thân Ngải Huy cũng không nhận thấy.
Bước ngoặt đầu tiên của kiếm thuật Ngải Huy đã vô tình xuất hiện như vậy.
Uy lực kiếm chiêu lặng lẽ tăng lên, khí thế của hắn cũng không ngừng lên cao.
Khí tức giết chóc trên người hắn càng thêm nồng nặc, càng thêm lãnh khốc.
Nhưng lúc Ngải Huy mơ hồ cảm thấy sắp đột phá thì Huyết thú thưa thớt hẳn đi, cường độ chiến đấu của hắn từ từ hạ xuống, khí thế của hắn cũng hạ xuống theo.
Muốn đột phá cái gì, tinh thần cũng đều phải hăng hái.
Ngải Huy cảm thấy, giống như gió bão sắp chuẩn bị thành hình, khí trời lại đột nhiên biến đổi, mây gió bắt đầu tản ra.
Bỗng có một đội viên của lão Trương la to: "Không hay, Huyết điểu!"
Lão Trương giật mình, quay sang nhìn, thấy Huyết cầm giữa bầu trời, thì biến sắc.
Mấy tên Nguyên tu ở hơi gần đó không kịp chạy trốn, đều bị Huyết cầm xuyên thủng. Tốc độ những Huyết cầm này cực nhanh, như những mũi tên màu đỏ.
Ở Tùng Gian thành, số lượng Nguyên tu lơ lửng trong không trung không nhiều, đám người lão Trương vô cùng dễ thấy, Huyết cầm lập tức chú ý tới họ, khí thế rào rạt bay tới ào ào.
Mặt lão Trương trắng bệch.
Trốn trong chỗ tối, hai mắt Điền Khoan sáng ngời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.