Ngũ Hành Thiên

Chương 172: Tấm lưng người khổng lồ




Converter: KtXd
Dịch: tntkxx

"Linh lực" căng đầy cơ hồ như muốn nổ tung cả cơ thể, bị Ngải Huy dồn sức đánh mạnh xuống mặt đất, toàn thân tức thì sảng khoái nói không nên lời.
Rầm!
Đất rung núi chuyển.
Mặt đất cứng rắn dưới thân lập tức hóa thành bột mịn, mặt đất xung quanh tựa như bị địa long độn lên, ầm ầm ép ra bốn phía. Nơi đi qua, chỉ còn một mảnh hỗn độn.
Càng chí mạng chính là đám khói xám đột nhiên bùng nổ ra.
Sóng khí màu xám cuộn lên mang theo tiếng rít làm người ta sởn gai ốc, tựa như một cơn lốc, quét ngang ra bốn phía.
Sóng khí màu xám tựa như lưỡi hái của tử thần, nơi đi qua, đâu đâu cũng là tử vong, mục nát.
Thanh Lang điên cuồng chạy trốn, sóng khí màu xám phía sau tựa như cơn hồng thủy ngập trời, rít gào nghiền ép tới.
Từng quả cầu dây leo lướt qua trong mắt nó, đã có một chút linh trí, Thanh Lang biết rõ bên trong mỗi một quả cầu dây leo do rễ cây bao bọc lại đó là một con Huyết thú giống như nó.
Màu xám tựa như một thứ nấm mốc xấu xí đáng sợ lan tràn trên quả cầu dây leo. Khí tức bên trong quả cầu dây leo càng ngày càng yếu ớt, cho đến biến mất.
Có một con Huyết thú bên trong quả cầu dây leo tựa hồ cảm nhận được nguy hiểm, cố gắng giãy dụa muốn thoát khỏi quả cầu dây leo, lúc sóng khí màu xám gào thét tràn qua, thân thể nó đột nhiên cứng đờ, màu xám chết chóc lan tràn trên thân nó với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Khi một vùng màu đỏ cuối cùng bị màu xám che phủ - Phanh, Huyết thú màu xám nổ thành một đám bụi bặm, vung vãi rơi xuống mặt đất.
Sự sợ hãi trong mắt Thanh Lang càng ngày càng rõ, huyết văn trên toàn thân bắt đầu nứt nẻ, dưới chân nó xuất hiện quang mang màu đỏ, tốc độ đột nhiên gia tăng.
Nếu như nhìn xuống từ bầu trời, giữa biển máu màu đỏ mênh mông, gợn sóng màu xám tử vong đang càng lúc càng lớn.
Toàn bộ sơn cốc màu đỏ không một chỗ nào may mắn tránh khỏi, chỉ để lại một vòng tròn màu xám chết chóc đường kính vượt quá 10km, nhìn thấy mà giật mình.
Ở chính giữa vòng tròn tử vong màu xám, một cột khói màu xám cao vút như mây, ngưng mà không tiêu tan, tựa như một con cự long đang dương nanh múa vuốt.
Điên cuồng chạy trốn đến đỉnh núi, toàn thân Thanh Lang đã máu chảy đầm đìa, máu tươi từ dưới làn da thấm ra, nhìn qua tựa như một con Huyết Lang. Nó thở hổn hển, gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang bò ra từ bùn đất nơi trung tâm sơn cốc đã hóa thành màu xám tro kia.
Sợ hãi! Trong mắt nó chỉ còn sự sợ hãi!
Cột khói giống như rồng xám từ phía sau lưng hắn bốc lên đâm thẳng tầng mây, trở thành cảnh nền cho cái thân ảnh cũng không tính cường tráng kia. Một khắc đó, tại trong mắt Thanh Lang, đó là tử thần vừa mới bò ra từ trong vũng bùn địa ngục, đi tới thế giới này.
Ngải Huy đầu váng mắt hoa, người đầy bụi đất bò lên. Bùn đất dưới chân, không, bây giờ tất cả đều đã biến thành bụi phấn, bụi phấn còn nhỏ hơn cả bột mì.
Hắn vẻ mặt mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh.
Huyết sắc thực vật rậm rạp chi chít đã biến mất không thấy, bốn phía trở thành một mảnh đồng hoang màu xám, toàn bộ thảm thực vật đều biến mất không thấy, chỉ còn lại một tầng vật chất màu xám chồng chất thật dày, tựa như tro tàn sau khi đốt cháy.
Lúc này Ngải Huy mới biết, bản thân mình đang ở trong một sơn cốc.
Đây là kết quả mà vừa rồi mình tạo thành?
Hắn có chút không thể tin được hai mắt của mình, nhưng mà hắn chỉ ngây người một giây, liền tung người lên co giò chạy như điên.
Không thừa dịp Một Nghìn Đồng không có ở đây tranh thủ chạy trốn, chẳng lẽ còn chờ nàng trở về?
Thực lực của Một Nghìn Đồng sâu không lường được, hắn tuyệt đối không muốn gặp lại.
Ngải Huy rất nhanh cảm giác được một ít biến hóa trên thân thể mình, thể hiện trực tiếp nhất chính là tốc độ chạy trốn của hắn nhanh hơn trước đây rất nhiều. Trong rừng rậm an tĩnh vô cùng, làm Ngải Huy ớn lạnh trong lòng.
Cái địa phương quỷ quái này, dù ở lại thêm một giây hắn cũng không muốn.
Sau tích tắc phân biệt phương hướng, hắn liền toàn lực chạy như điên. Một điều làm hắn cảm thấy may mắn là, hắn không hề gặp phải một con Huyết thú nào trên quãng đường băng qua rừng rậm. Nhưng mà vừa nghĩ đến Một Nghìn Đồng có thể tập trung lực lượng Huyết thú lại, hắn liền cảm thấy sởn tóc gáy, càng thêm dốc sức chạy trốn.
Thành chủ và viện trưởng ở trên không Tùng Gian thành nhìn chăm chú vào cột khói xa xa, sắc mặt trắng bệch. Không riêng gì ông ta, các Nguyên tu ở phía sau ai nấy đều sắc mặt trắng bệch, cả Tùng Gian thành chìm trong khủng hoảng.
Tiếng nổ ầm ầm vừa rồi tựa như sét đánh, đất rung núi chuyển, toàn bộ Tùng Gian thành đều cảm nhận được.
"Chẳng lẽ là vị đại sư nào xuất thủ?" Viện trưởng khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, trong mắt hiện lên vẻ trông mong.
Nếu có đại sư xuất thủ, vậy thì bọn họ được cứu rồi. Trong Tùng Gian thành cũng có đại sư, đáng tiếc không phải đại sư loại chiến đấu, mà là đại sư thêu.
Nghĩ tới mấy người trẻ tuổi thân phận tôn quý bên trong thành, có đại sư đến đây cứu viện cũng không phải là chuyện gì kỳ quái.
Vương Trinh trấn định hơn rất nhiều, nhưng vẻ sợ hãi trong mắt vẫn bộc lộ ra sự bất an trong nội tâm: "Nếu như là đại sư đi ngang qua, nhất định sẽ tới. Chúng ta bình tĩnh chờ chốc lát sẽ biết."
Hắn không có lạc quan như viện trưởng.
Trong đầu hắn chỉ toàn là những hình ảnh do trinh sát mang về từ rừng rậm thành ngoài, cho đến tận bây giờ, chỉ có ba gã trinh sát trở về. Mà thành công mang hình ảnh về tới thì chỉ có một vị. Nguyên tu tiếp nhận nhiệm vụ ủy thác, có đến bốn mươi sáu người.
Bốn mươi sáu người, chỉ có ba người sống trở về, a, là bốn người.
Ánh mắt Vương Trinh chú ý tới một thân ảnh từ trong rừng rậm lao ra, nhìn có chút quen mắt. Vương Trinh rất nhanh liền nhận ra, là Ngải Huy, là tiểu gia hỏa kiếm thuật rất xuất sắc kia.
Vương Trinh chú ý tới toàn thân Ngải Huy đều là bùn đất, mặt mày lấm lem, nhìn qua phi thường chật vật, hẳn đã phải chịu không ít cực khổ. Nhưng mà có thể sống sót trở về, vận khí của tiểu tử thật không tệ.
Khi lao ra khỏi rừng rậm nhìn thấy cửa Tùng Gian thành, Ngải Huy thiếu chút nữa đã mừng phát khóc.
Rất nhanh liền có một vị Nguyên tu ra khỏi thành tiếp ứng hắn: "Thành công không? Ảnh đậu đâu?"
"Ảnh đậu?" Ngải Huy cười khổ: "Chỉ mong chạy thoát, không ghi lại được."
Đồ Một Nghìn Đồng đáng hận!
Nếu không phải vì nữ nhân chết tiệt kia, mình có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi. Lúc đó mình chỉ quan tâm tới việc liều mạng với Một Nghìn Đồng, nào còn tâm trí đi nghĩ tới chuyện ảnh đậu? Ngải Huy nghĩ đến tình cảnh lúc đó, cảm thấy mình có thể nhặt về một cái mạng nhỏ đã là một chuyện không dễ dàng gì, sự tiếc nuối về ảnh đậu lập tức phai nhạt rất nhiều.
Trên mặt Nguyên tu thất vọng thấy rõ, gã hướng về phía thành chủ trên không trung lắc lắc đầu, nhưng vẫn làm hết phận sự mà dò hỏi tình huống trong rừng rậm, nội dung nhận được không khác mấy so với mấy vị trinh sát còn sống đi ra kia.
Nguyên tu đại nhân còn đưa khen thưởng đã chuẩn bị sẵn cho Ngải Huy, những lúc thế này chính là lúc cần phải " bỏ thiên kim mua mã cốt".
Khen thưởng dị thường phong phú, Ngải Huy nhìn thấy vật tư khen thưởng, khuôn mặt vốn có chút uể oải tức thì sáng lên, trên cơ bản đều là thứ hiện tại bọn hắn thiếu nhất.
Vương Trinh kinh nghiệm phong phú, biết rõ tổn thất càng thảm trong, khen thưởng lại càng phải phong phú. Bằng không lần sau còn ai dám đến nữa?
Khi Ngải Huy trở lại Binh Phong đạo trường, liền được đám người Sư Tuyết Mạn hoan hô. Bắt đầu từ khi Ngải Huy ly khai, bọn họ vẫn luôn nơm nớp lo sợ, tuy rằng còn chưa qua hết một ngày, nhưng mọi người đã cảm thấy một ngày dài tựa một năm.
Lúc này nhìn thấy Ngải Huy bình yên vô sự, tảng đá lơ lửng trong lòng mọi người cuối cùng cũng đặt xuống. Đám người Sư Tuyết Mạn và Đoan Mộc Hoàng Hôn bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện, bất tri bất giác Ngải Huy đã trở thành trụ cột của mọi người.
Mập mạp đang khổ luyện vừa nhìn thấy, cũng định tiếp cận lại đây, liền bị Ngải Huy trừng mắt lên quát: "Tiếp tục luyện! Không thể dừng!"
Mặt Mập mạp tức thì tiu nghỉu.
"Tình huống bên ngoài thế nào? Vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Đoan Mộc Hoàng Hôn nhịn không được hỏi, vừa hiếu kỳ cũng vừa lo lắng.
Vấn đề của gã lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, vừa rồi động tĩnh ngoài thành thật lớn, mọi người đều bị dọa sợ.
Sư Tuyết Mạn chú ý thấy người Ngải Huy đầy bụi đất, tuy rằng không có vết thương, nhưng có thể nhìn ra hắn có chút mệt mỏi rã rời, liền quan tâm nói: "Trước tiên ngươi đi nghỉ ngơi đi, chờ nghỉ ngơi xong rồi nói tiếp."
Đoan Mộc Hoàng Hôn tức thì có chút xấu hổ, cũng phụ họa theo.
Tinh thần Ngải Huy xác thực có chút tiêu hao, hơn nửa ngày trải qua đủ thứ chuyện biến hóa phức tạp, mấy lần vật lộn tại ranh giới sinh tử, sự thả lỏng sau khi chết hụt cũng khiến sự mệt mỏi vọt tới như thủy triều, mi mắt nặng trĩu chỉ chực xụp xuống.
Hắn quay qua nói mấy câu xã giao với mọi người rồi trở lại gian phòng, nằm xuống liền ngủ.
Trên không sơn cốc.
Hồng y thiếu nữ vội vã đuổi tới nhìn cả sơn cốc một màu xám dưới chân, sắc mặt tái mét, móng tay hung hăng bấm vào trong thịt mà hoàn toàn không cảm giác.
Tất cả tâm huyết của nàng đều tan thành tro bụi.
Ngoại trừ Thanh Lang bị cưỡng chế gián đoạn Huyết luyện, toàn bộ Huyết thú tố chất xuất sắc nàng tìm kiếm được ở phụ cận đều ở trong sơn cốc này.
Huyết luyện cũng không phải mới bắt đầu ngày một ngày hai, lúc đó vì cân nhắc đến tính bí mật và an toàn, nàng mới chọn sơn cốc này làm nơi huyết luyện. Nàng là người kỹ tính, cũng không thích quá nhiều Huyết thú, tiêu chuẩn chọn lựa rất cao, việc tìm kiếm Huyết thú tốn hao rất nhiều sức lực của nàng.
Thế nhưng là bây giờ, cái gì cũng không còn.
Nàng dần dần từ trong phẫn nộ tỉnh táo lại, thực lực tên gia hỏa kia như thế nào nàng rất rõ ràng. Nghĩ thế nào, hắn cũng không có năng lực gây ra động tĩnh cỡ này.
Cột khói màu xám ở trước mắt đang dương nanh múa vuốt tại không trung, ngưng mà không tiêu tan, tản ra mùi vị nàng không thích.
Không chỉ cột khói, toàn bộ sơn cốc đều có một loại khí tức khiến nàng chán ghét từ trong bản năng.
Nàng đáp xuống, cúi người tỉ mỉ xem xét tro tàn màu xám dưới chân.
Không phải đốt cháy, nàng thầm phán đoán.
Không biết vì sao, những tro tàn màu xám này luôn khiến nàng mơ hồ có chút quen thuộc, nhưng nhiều hơn là sự chán ghét. So với cảm giác quen thuộc, cảm giác chán ghét mãnh liệt hơn nhiều.
Mặt đất của cả sơn cốc tựa như bị cày qua một lần, sắc mặt nàng trầm trọng đi đến trước cột khói, nàng nhớ rất rõ ràng, đây là nơi tên gia hỏa kia Huyết luyện.
Nàng bỗng nhiên dừng lại, nàng chú ý tới dị trạng dưới chân. Nàng lại lần nữa khom lưng, đưa tay nắm lên một nắm bùn đất, sắc mặt liền biến đổi.
Không có đất cát, không có đá vụn, không có kết thành cục, bùn đất trên tay mịn tựa như bột mì.
Nghĩ lại dao động đáng sợ vừa rồi, xem ra một kích kia là tấn công vào mặt đất.
Nàng không cách nào tưởng tượng có công kích dạng gì có thể hình thành cảnh tượng trước mắt. Bùn đất trong sơn cốc cũng không dày, chỉ có một tầng mỏng manh, trong lòng đất là nham thạch cứng rắn.
Trong lòng nàng chợt nảy ra một ý, bỗng nhiên ống tay áo màu đỏ vung lên.
Vù!
Bên trong sơn cốc cuồng phong gào thét, cuồng phong cuốn bột phấn bùn đất và tro tàn màu xám lên không trung.
Mặt Hồng y thiếu nữ không biểu tình, tiếp tục vung vẫy ống tay áo, tầng tầng tro bụi không ngừng rời mặt đất. Nguyên trạng dưới nền đất hiện ra tại trước mắt nàng.
Dưới nền đất bảy mét, tầng đá hoa cương cứng rắn hiện ra một cái hố sâu bất quy tắc khổng lồ.
Chính giữa hố sâu có một rãnh nông dài đến chín mét, trên đó có từng vết ngấn sâu.
Đó là dấu cột sống lưng, bên cạnh có vết lõm sâu cạn không giống nhau, đó là cơ bắp sau lưng, chúng nó rất rõ ràng, dù cho là thâm nhập dưới nền đất bảy mét, dù cho là trên đá hoa cương cứng rắn.
Hồng y thiếu nữ ngây ra như phỗng, nàng nghĩ là nắm đấm, là chân, là sát chiêu kinh thế hãi tục gì đó.
Vậy mà lại là lưng...
Có chiêu thức lưng nào có thể cường hãn đến tình trạng này?
Vô số nghi vấn xoay quanh trong đầu nàng, cuối cùng hóa thành một câu hỏi.
Hắn rốt cuộc là ai?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.