Ngũ Hành Thiên

Chương 166: Kinh hồn trong rừng máu




Dịch: Hàn Lâm Nhi

Có giải thưởng lớn thì kiểu gì cũng có kẻ làm.
Khi phủ nha và viện Tùng Gian đều đưa ra giải thưởng thì số lượng nguyên tu tham gia lập tức tăng lên kha khá. Thấy tình hình này, Vương Trinh cũng thầm thở phào một hơi bởi dị biến ngoài thành làm ông cảm thấy vô cùng bất an. Thế nhưng khi nhìn thấy Ngải Huy cũng tới thì ông lại cảm thấy có phần ngoài ý muốn, người này đã lưu lại ấn tượng khá sâu cho ông, song ông lại nhíu mày, tiểu gia hỏa này vẫn còn là học viên mà. Nghĩ vậy nên ông định không đồng ý, nhưng lại nghĩ tới những lời viện trưởng nói về Ngải Huy. Viện trưởng nói Ngải Huy là học viên trưởng thành nhất mà ông ta từng gặp, là người rất hiểu bản thân mình cần gì, là người chưa từng có chút xung động của tuổi thiếu niên. Ông lại nghĩ tới việc hắn từng làm cu-li ở hoang dã, hay là... người này có điểm độc đáo nào đó mà mình không biết? Mà có thì cũng không có gì là lạ cả, những cu-li còn sống đi ra khỏi hoang dã không ai là không hơn người.
Vương Trinh thu lại những ý nghĩ của mình, giờ phút này đối với y thì không có điều gì quan trọng hơn tình báo về rừng rậm biển máu ngoài kia.
Viện trưởng đã cử các phu tử dẫn các học viên bắt đầu kế hoạch quét sạch Huyết thú trong thành. Theo kế hoạch này thì toàn bộ thành Tùng Gian sẽ chia ra làm hai mươi khu vực, mỗi khu vực sẽ có một nhóm phu tử và học viên trông giữ. Hôm nay đã có mấy trận chiến phát sinh làm các phu tử và học viên tử thương không ít. Thế nên viện trưởng đã tới chỗ ông hy vọng có thể thay đổi phương án tác chiến nhưng lại bị ông cương quyết cự tuyệt. Hiện giờ ông chỉ hy vọng dựa vào cường độ chiến đấu thấp này để mọi người có thể thích nghi, mặc dù quá trình này có thể dẫn tới nhiều sinh mạng ra đi song ông không còn lựa chọn khác. Chỉ có vậy thì mọi người mới có thể đối mặt với tình trạng gian nan sau này tốt hơn, hay ít nhất là cũng không xuất hiện tình huống giẫm đạp lên nhau như trước.
Ngải Huy không đeo áo lót bọ ngựa ra ngoài, bởi hắn biết rõ đạo lý tiền tài không thể để lộ ra ngoài. Hắn cũng lĩnh Đồng Tâm Liên và ảnh đậu từ phủ nha rồi ra khỏi thành. Hiện giờ số lượng nguyên tu tham gia kế hoạch này không ít, bọn họ có đi thành tốp năm tốp ba, cũng có đi một mình như Ngải Huy. Những người này ai nấy đều trầm ổn sắc bén, hai mắt lộ tinh quang, thần tình cảnh giác, vừa nhìn đã biết là kẻ có kinh nghiệm phong phú. Hai mắt Ngải Huy cũng sáng lên, đây là lần đầu tiên hắn thấy nhiều người lão luyện như thế. Trước giờ những cảnh vệ phủ nha hay phu tử viện Tùng Gian mà hắn gặp đều là kẻ tay mơ chưa từng tham gia thực chiến.
Người lão luyện thì không giống như thế!
Thế nên, Ngải Huy khá tin tưởng vào lần hành động này. Nhiều người cùng tham gia như vậy, chắc hẳn nhiệm vụ trinh sát này cũng không quá khó khăn. Hơn nữa lại giúp ích được rất nhiều đối với việc phòng thủ thành Tùng Gian, mà việc nhiều người cùng ra ngoài như thế cũng làm sự chú ý của các Huyết thú vào thành giảm đi nhiều.
Ngải Huy hiểu biết về Huyết thú nhiều hơn người thường rất nhiều, bởi ngay từ khi ở Vạn Sinh Viên hắn đã thầm quan sát chúng, kể cả những biến hóa nhỏ nhất. Ví dụ như con Huyết bọ ngựa lần này, hắn thấy thực lực của nó đã mạnh hơn những Huyết thú lần trước nhiều, ngay cả hình dáng của nó cũng thay đổi. Trước đây Huyết thú đều mang màu đỏ máu chói mắt, thì giờ này bộ giáp Huyết bọ ngựa lại còn trạng thái nửa trong suốt mà thôi, mà lực phòng hộ của nó cũng tăng lên nhiều. Những biến hóa nhỏ này các nguyên tu bình thường sẽ không để ý, nhưng Ngải Huy lại thầm quan sát và ghi nhớ trong lòng. Hắn biết Huyết thú đang không ngừng mạnh lên. Song cho tới tận bây giờ, Huyết thú như thế nào mới được coi là lột xác hoàn toàn, và lột xác hoàn toàn có thể mang lại ích lợi gì thì không ai biết được. Hắn hy vọng mình có thể tìm được quy luật mà chúng lột xác.
Khi Ngải Huy ra khỏi thành, mắt nhìn thấy rừng rậm phía trước nay đã đỏ rực như biển máu thì không khỏi thất thần. Một màu đỏ tươi tà dị mênh mang không có giới hạn, ngay cả bầu trời xanh biếc trước kia cũng nhuộm một màu hồng nhạt, làm cho không khí trở nên quỷ dị khó mà nói được. Phía trước là rừng rậm cao vút, cây cối đan xen lẫn nhau như bức tường màu đỏ máu kín không chút khe hở, như ngăn cản toàn bộ những ánh mắt rình mò của bất kỳ ai, cũng như đang che lấp một bí mật đáng sợ nào đó.
Ngải Huy đứng ngây ra tại chỗ trong mấy phút.
Hắn cảm thấy sởn tóc gáy, cả người lạnh toát. Hắn thật không tưởng tượng ra được lực lượng gì có thể tạo thành những thứ điên cuồng trước mắt được. Giờ phút này cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao thành chủ lại tốn bao công sức như vậy chỉ để nhận được tin tình báo trong rừng rậm này.
Khi Ngải Huy thấy cảnh này, ý nghĩ của hắn cũng không khác thành chủ bao nhiêu, đó là trong rừng rậm nhất định đang xảy ra chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ.
Phải tìm hiểu rõ ràng!
Ngải Huy hít sâu một hơi, làm ấm thân thể lạnh lẽo của mình. Nỗi sợ hãi trong lòng hắn từ từ biến mất, đôi mắt hắn lại trở về vẻ lạnh lùng trong sáng như ánh bình minh trước kia. Hắn tiến về phía trước, dứt khoát đi tới 'bức tường' màu đỏ máu kia.
Ngải Huy rất quen thuộc đường đi lối lại trong này, bởi đây là con đường tới tháp Huyền Kim mà hắn đã đi nhiều lần. Nhưng hiện giờ cảnh tượng hiện ra trước mắt hắn lại xa lạ như vậy. Không biết tháp Huyền Kim thế nào rồi? Ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu hắn một chút rồi lại trở về với khu rừng trước mặt.
Hắn dừng lại ở bìa rừng.
Chỉ thấy phía trước là cỏ dại che chắn kít mít, không chừa lối đi. Những cây cỏ này cao tới hai thước, phiến lá sắc như kiếm, mép lá đỏ rực, lại thêm những gai chi chít lớn nhỏ làm Ngải Huy nghĩ tới răng nanh của hoang thú. Hắn không thể nhận ra trước kia đây là cây gì.
Những nguyên tu khác đều bay qua cỏ dại, còn Ngải Huy lại không như thế, bởi hắn biết Huyết thú rất mẫn cảm với nguyên lực, thế nên hành động của họ chỉ làm kinh động tới huyết thú mà thôi. Đương nhiên là các nguyên tu đại nhân có thực lực mạnh mẽ cũng phải có thủ đoạn riêng nên hắn cũng không lo lắng. Hắn người nhỏ lời nhẹ, dù có lên tiếng nhắc nhở cũng chẳng có tác dụng gì, hơn nữa hắn lại không phải kẻ lắm chuyện.
Ngải Huy tìm một hốc kín đáo cởi áo khoác ra, chỉ để lại lớp áo lót bọ ngựa bên trong. Hắn dùng Long Tích Hỏa cẩn thận vén cỏ dại ra hai bên rồi lẻn vào trong. Chỉ thấy bên trong cỏ dại còn dầy hơn hắn nghĩ, đi tới hơn mười mét mà khung cảnh xung quanh vẫn chỉ toàn là cỏ dại đỏ rực. Những cây cỏ này cực kỳ cứng rắn, đẩy ra rất mất công. Song khi hắn thử dùng Long Tích Hỏa cắt một đoạn ngắn thì thấy nơi phiến lá chảy ra chất lỏng đỏ tươi như máu, hương vị ngọt ngào quen thuộc kia lan tỏa bốn phía, mà mùi hương còn nồng đậm hơn trước kia nữa, nửa phiến lá còn lại thì màu nhạt dần, mấy phút sau đã biến thành màu xám khô quắt lại, đụng nhẹ đã tan ra thành tro. Hắn cực kỳ cẩn thận không dám để mình dính chút chất lỏng nào. Chợt hắn nghĩ tới Chu Tiểu Hi, cảm thấy thật đáng tiếc, không nhịn được than nhẹ một tiếng. Một vị nguyên tu mạnh mẽ như vậy, là tinh nhuệ của mười ba bộ mà có thể chết không rõ ràng như thế. Hắn chậm rãi bước trong đám cỏ rậm rạp, mãi thêm khoảng trăm mét nữa thì cỏ dại mới dần thưa đi. Hắn từ từ nhớ lại khung cảnh trước đây, biết rằng mình sắp đi vào rừng rậm.
Ngải Huy cẩn thận suy nghĩ, rồi bóp nát một hạt Đồng Tâm Liên.
Không có bất cứ phản ứng nào!
Trong mắt hắn hiện lên vẻ lo lắng, quả nhiên, Đồng Tâm Liên bị ngăn cách. Một trong những suy đoán của phủ nha đã được nghiệm chứng, may mà phủ nha đã tính trước nên đã chuẩn bị thêm ảnh đậu cho họ. So với ảnh đậu của đạo trường thì những hạt ảnh đậu mà phủ nha cung cấp này là ảnh đậu quân dụng, hạt đậu thu hình nhỏ gọn mà hình ảnh thu được lại cực kỳ rõ ràng. Hắn chuẩn bị ảnh đậu sẵn sàng, chậm rãi bước tới trước. Tới giờ đường đi của hắn vẫn thuận lợi, mặc dù chưa thu thập được gì song cũng chưa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Theo những cỏ dại thưa đi thì rừng rậm cũng hiện ra trước mặt hắn.
Ngải Huy ngây ra như phỗng.
Khắp nơi là những cây đại thụ cao hơn năm mươi mét, thân cây to lớn tới mức mấy vòng tay ôm mới hết, trên thân là đầy rẫy những cục u xấu xí, vô số những sợi như dây leo quấn quanh thân. Trên đỉnh đầu là vô số tán cây tầng tầng lớp lớp, che kín bầu trời không để lại một chút hở. Từng sợi rễ cây rủ xuống như rễ đa, một đầu cắm thẳng xuống đất.
Phía trước đột nhiên truyền tới một tiếng hét thảm.
Ngải Huy giật mình.
Hắn cẩn thận tránh khỏi những rễ cây kia, mau chóng bước tới.
Chỉ thấy một vị nguyên tu bị vô số rễ cây quấn lấy, những sợi tơ nhỏ như kim trên rễ cây đang đâm thẳng vào da của nguyên tu.
Song một màn kế tiếp làm Ngải Huy biến sắc, cảm thấy lạnh từ đầu đến chân.
Những sợi rễ cây kia trở nên trong suốt, từng dòng chất lỏng đỏ tươi như máu chuyển động bên trong đang không ngừng rót vào cơ thể nguyên tu. Nguyên tu ngừng kêu thét, gương mặt kinh hoảng của gã chùng xuống, ánh mắt gã hơi mê ly, bộ dáng như đang hưởng thụ và say sưa, thân thể gã như một quả khí cầu bị thổi căng, làn da trong suốt tới mức có thể thấy rõ cả huyết quản.
Cây đại thụ phát ra những âm thanh ầm ầm.
Ngải Huy sởn tóc gáy quay lại thì thấy cả thân cây lớn đang lay động. Từng sợi rễ cây cũng trở nên trong suốt giống như mạch máu con người, bên trong hiện rõ cả chất lỏng màu đỏ máu. Ngay cả những cục u trên thân cây cũng như sống lại tựa như những gương mặt vặn vẹo đáng sợ.
Ngải Huy cứ nghĩ rằng mình đã trải qua những chuyện đáng sợ nhất ở hoang dã, thế nhưng lúc này hắn mới hiểu mình đã sai ở điểm nào.
Tay hắn nắm ảnh đậu chặt chẽ thể hiện sự sợ hãi của hắn bây giờ. Hắn cố gắng hít thật sâu, nỗ lực khống chế bản thân, cố gắng làm mình tỉnh táo lại. Hắn không muốn nhìn nguyên tu kia nữa, bởi hắn biết không thể cứu tên kia được nữa. Hơn nữa do tính nhạy cảm nên hắn còn phát hiện được vị nguyên tu này đang biến hóa.
Dã thú lây nhiễm huyết độc sẽ biến thành Huyết thú, vậy nếu là người thì sao? Người lây huyết độc liệu có biến thành....
Huyết nhân!
Ngải Huy cảm thấy lạnh run cả người.
Quái vật như thế còn gọi là người nữa ư? Huyết thú khi hoàn thành lột xác sẽ không mất linh trí mà chỉ trở nên mạnh mẽ và nhạy bén hơn. Còn nếu là Huyết nhân thì sao? Huyết nhân sẽ biến thành cái gì?
Nỗi sợ hãi trong lòng Ngải Huy dần tăng lên, Huyết thú đã đáng sợ như thế, chỉ một con đã làm bọn họ mệt mỏi rã rời. Vậy nếu là huyết nhân... có trí tuệ của nhân loại và thân thể của huyết thú....
Ngải Huy bỗng nghĩ tới huyết độc - Thần Chi Huyết. Lẽ nào bọn họ định sáng tạo ra loại người mới ư?
Không, điều đó không có khả năng!
Không ai có thể làm được!
Ngải Huy cảm thấy lạnh sống lưng, trong mắt hắn hiện lên nét tàn nhẫn. Hắn lấy một thanh tiểu kiếm, dùng hết sức lực toàn thân ném ra.
Phập!
Cái đầu vị nguyên tu kia nổ tung, chất lỏng đỏ tươi như suối phun ra. Chất lỏng này phun tới bất kỳ đâu, kể cả thân cây hay phiến lá đều bị hấp thu trong chớp mắt.
Những rễ cây đang quấn chặt lấy thân thể gã buông ra, bỏ lại thân thể trắng bệch không còn chút huyết sắc rơi mạnh xuống đất.
Thần tình Ngải Huy hơi thả lỏng.
"Ngươi nói đi, ngươi đã giết một thuộc hạ của ta rồi, ngươi bồi thường bằng cái gì bây giờ?"
Một âm thanh yếu ớt chợt vang lên bên tai Ngải Huy, mùi hương nhàn nhạt chui vào mũi hắn và cả hơi thở âm ấm phả vào gáy hắn nữa.
Đôi mắt Ngải Huy co lại, lông tơ của hắn dựng thẳng lên như mèo xù lông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.