Ngũ Hành Thiên

Chương 153: Nguyên bản truyền thừa và hiệp nghị




Dịch: oceankingdom

Trên đường về đạo trường, tiếng cảnh báo đột nhiên vang lên, sau đó từng đội nguyên tu thần sắc khẩn trương bắt đầu đi tuần tra dọc đường, thông báo cho mọi người không cần lo lắng, cố gắng ở trong nhà không nên ra ngoài.
Trong lòng Ngải Huy có dự cảm không rõ, hắn có thể cảm nhận được các nguyên tu khẩn trương, sự khẩn trương trước nay chưa từng có.
Hắn cúi đầu, lặng lẽ không lên tiếng đi xuyên qua đường phố, trở lại Binh Phong đạo trường.
Cô bé quán mì cùng Đoan Mộc Hoàng Hôn đều đã rời đi.
Vẻ mặt Mập mạp hoảng hốt, nhìn thấy Ngải Huy mới thở phào nhẹ nhõm, trấn tĩnh lại: "Bên ngoài thế nào rồi? Sao lại có cảm giác rối loạn?"
"Không biết." Ngải Huy lắc đầu: "Chắc là xảy ra chuyện gì rồi."
"Có cái gì Lâu Lan có thể giúp mọi người không?" Lâu Lan nghiêng đầu hỏi.
Ngải Huy nhìn thấy bộ dáng khả ái của Lâu Lan, nhịn không được cười hà một tiếng: "Tạm thời chưa có, nhưng mà khẳng định sẽ có."
Mập mạp quen thuộc Ngải Huy vô cùng, vừa nhìn cử chỉ Ngải Huy, liền biết ngay không ổn: "Tình huống rất xấu phải không?"
"Tạm thời thì chưa biết." Ngải Huy thản nhiên nói, hắn biết rõ lần này mình khẳng định không cách nào không đếm xỉa đến.
Khen thưởng sẽ không cho không, hơn nữa trên thực tế lực lượng trong thành cũng là có hạn. Thực lực các Phu tử rất mạnh, nhưng mà bọn họ kinh nghiệm chiến đấu quá ít, cũng không phải là nhân viên chiến đấu hợp cách.
Lúc trước hắn đã lo lắng huyết tai chuyển biến xấu, bây giờ xem ra, chỉ e là lời nói đã thành sự thật.
"Ngây ra đó làm gì?" Ngải Huy trừng mập mạp một cái: "Còn không mau đi tu luyện!"
Mập mạp nhìn ra tâm tình Ngải Huy không tốt, rụt cổ lại, xám xịt đi qua một bên tu luyện.
"Ngải Huy không nên lo lắng, Lâu Lan sẽ trợ giúp ngươi!" Lâu Lan cổ vũ Ngải Huy.
Ngải Huy cười cười: "Cảm tạ Lâu Lan."
Cảm Ứng tràng phản ứng chậm chạp, huyết tai chuyển biến xấu hắn không thấy kỳ quái chút nào.
Nếu như huyết tai chuyển biến xấu, vậy thật đúng là không chỗ nào có thể trốn. Dựa vào thực lực của bọn họ, vừa ra khỏi thành, không đi được bao xa cũng chỉ có trở thành thức ăn cho huyết thú. Huống chi trong thành còn có mấy người sư phụ, hắn không cách nào ngồi nhìn lão sư táng thân trong huyết tai.
Trong miệng hắn cay đắng không thể nói ra.
Mình còn quá yếu ớt, chút lực lượng trước mặt huyết tai tựa như con kiến hôi vậy. Ngay cả thủ thành, hắn cũng không nghĩ mình có thể phát huy ra tác dụng gì.
Một tên học viên vừa mới mở ra bốn cung thì có thể phát huy ra tác dụng gì?
Trong lòng Ngải Huy kìm nén khó chịu, lúc ở hoang dã, hắn không vướng bận, ngay cả đối với cái chết, hắn cũng có thể rất lãnh đạm. Nhưng bây giờ lại có rất nhiều ràng buộc, sư phụ sư nương sư tỷ Lâu Lan mập mạp, hắn hi vọng mọi người đều có thể sống sót an lành.
Hắn hít sâu một hơi, nỗ lực bài trừ tạp niệm trong đầu, bắt đầu tu luyện.
Vừa mới mở ra song thủ cung, hắn còn chưa có nghiên cứu song thủ cung được rõ ràng. Bất kể lúc nào, đề cao mình mới là quan trọng nhất, thực lực mới là chỗ dựa lớn nhất của mình, bất luận là làm cái gì.
Bắt đầu tu luyện, Ngải Huy rất nhanh liền chìm đắm tại trong tu luyện, vô cùng chuyên chú.
Thời gian yên lặng trôi qua, khi trời tối, có một vị học viên vội vã chạy tới thông báo cho Ngải Huy lập tức về học viện.
Ngải Huy không chần chừ, lập tức đi ngay.
Khi hắn chạy tới học viện, bị gọi vào phòng viện trưởng.
Viện trưởng nhìn qua giống như già đi hơn mười tuổi, thái dương cũng hơi nhiễm trắng, nhìn thấy Ngải Huy không khỏi lộ ra vẻ tươi cười: "Bạn học Ngải Huy, ngươi cho ta một cái kinh hỉ thật lớn a. Lời vô dụng cũng không cần nói nhiều, lần này gọi ngươi tới, là có hai chuyện. Chuyện thứ nhất là khen thưởng, bạn học Đoan Mộc hẳn đã nói qua cho ngươi. Có công tất thưởng, cá nhân ngươi nghĩ sao? Cứ việc nói. Không cần biết là truyền thừa, hay nguyên thực, hoặc là trang bị, đều có thể đề cập. Đương nhiên, nếu như phía viện không cung cấp được, vậy thì đành chịu thôi."
Ngải Huy không chút do dự nói: "Viện trưởng, ta hi vọng có thể học tập 【 Bắc Đẩu 】."
"【 Bắc Đẩu 】?" Viện trưởng toát ra vẻ ngoài ý muốn: "Là lão sư của ngươi dặn ngươi sao, đúng là lão sư của ngươi rất để tâm cho ngươi a. 【 Bắc Đẩu 】 là truyền thừa tốt nhất của Tùng Gian viện chúng ta, tuy rằng không phải tuyệt học, nhưng mà có chỗ độc đáo riêng của nó. Bất quá nó có yêu cầu rất cao đối với người tu luyện, cần phải có bảy cường cung. Nga, ta thực sự là hồ đồ rồi. Lão Vương dám để cho ngươi yêu cầu【 Bắc Đẩu 】 vậy khẳng định là đã thử qua thể chất của ngươi, hắn thích nhất tìm tòi những thứ này."
Viện trưởng tự lắc đầu, trong thần sắc có chút cảm khái thổn thức, như là nghĩ đến chuyện cũ gì đó.
Hắn đi tới trước giá sách, bàn tay ấn trên giá sách, giá sách bỗng nhiên sáng lên từng đạo quang văn phức tạp. Quang văn lưu chuyển, Ngải Huy nhìn thấy hoa cả mắt, một lát sau, trên giá sách sáng lên từng đốm sáng, chằng chịt. Đốm sáng lớn cỡ nắm tay, màu sắc không giống nhau.
Viện trưởng lấy xuống một đoàn tinh vân màu đen, tựa như một đám vụ khí màu đen, chớp động vô số điểm sáng thật nhỏ, trông rất đẹp mắt.
Thẳng đến lúc này Ngải Huy mới bừng tỉnh hiểu ra, mỗi một cái đốm sáng thì ra chính là một bộ truyền thừa a.
Ánh mắt hắn nhìn vào đám tinh vân kia, lẽ nào đây là 【 Bắc Đẩu 】? Thứ này lấy vào tay thế nào?
Ngải Huy tràn đầy hiếu kỳ và mong đợi, ai da nông dân chưa thấy qua việc đời là khẩn trương như vậy... Đúng rồi, viện trưởng, ngươi không thể khuyến mại mua một tặng một sao?
Viện trưởng chú ý thấy Ngải Huy khẩn trương và mong đợi, không khỏi bật cười khanh khách, ông ta không khỏi nhớ tới lúc mình còn trẻ tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy truyền thừa thì cũng là vẻ mặt đầy mong đợi và khẩn trương như thế. Hồi ức về thời trẻ của mình giúp viện trưởng bớt đi không ít sự lo lắng trong lòng.
"Đặt tay ở phía trên." Viện trưởng nói với Ngải Huy.
Ngải Huy cẩn thận đưa bàn tay đặt ở trên tinh vân.
"Vận chuyển nguyên lực." Viện trưởng nói tiếp.
Ngải Huy cẩn thận vận chuyển nguyên lực, hắn chỉ cảm thấy hoa mắt, giống như bị kéo vào trong hư không vô tận. Xung quanh hắn, tất cả đều là ngôi sao, ngôi sao dày đặc chi chít như biển rộng vậy.
Bỗng nhiên, ngôi sao trên khắp bầu trời bắt đầu xoay tròn.
Ngôi sao khắp trời biến thành từng cái vòng sáng, chỉ một hồi, Ngải Huy liền mê thất trong đống vòng sáng dày đặc vô cùng vòng. Không biết qua bao lâu, trong vòng sáng đầy trời bay ra bảy ngôi sao, tựa như một cái muôi. Cái muôi này vừa xoay tròn vừa phóng lớn lên trong mắt Ngải Huy, giống như đang bay về phía Ngải Huy.
Không biết qua bao lâu, thân thể Ngải Huy đột nhiên chấn động, hắn thoáng cái tỉnh táo lại.
"Cảm giác thế nào?" Viện trưởng mỉm cười hỏi.
Ngải Huy chần chừ nói: "Rất khó hình dung, cảm giác trong đầu mình giống như có thêm một vài thứ, nhưng mà cũng không thể nói rõ ràng là thứ gì. Viện trưởng, đây là 【 Bắc Đẩu 】 sao?"
"Không sai." Viện trưởng gật đầu rất khẳng định: "Đây không những là 【 Bắc Đẩu 】, hơn nữa còn là【 Bắc Đẩu 】nguyên bản."
"Viện trưởng, cái gì gọi là【 Bắc Đẩu 】nguyên bản ?" Ngải Huy nghe không hiểu.
Viện trưởng kiên trì giải thích: "Nguyên bản【 Bắc Đẩu 】 chính là nguyên vật của người sáng tạo môn truyền thừa này lưu lại. Dựa theo quy định, truyền thụ cho học viên truyền thừa cũng được, chiêu thức cũng được, đều là bản sao. Nguyên bản ngoại trừ có nội dung truyền thừa, còn sẽ có một ít thể ngộ của người sáng tạo, cho nên cực kỳ trân quý. Về sau ngươi sẽ biết, mỗi lần trải qua một lần sao chép, đều sẽ tổn hại nội dung nhất định. Chiêu thức truyền thừa ngươi có thể mua được tại trên thị trường đều là phiên bản không biết đã sao chép qua bao nhiêu lần. Cho nên, có phải có cảm giác kiếm lớn rồi không?"
Viện trưởng nhìn thấy Ngải Huy mở lớn miệng trợn mắt há mồm thì cảm thấy rất thú vị.
"Kiếm là kiếm lớn rồi." Ngải Huy cất đi vẻ mặt dân quê của mình, hắn nhìn viện trưởng một cái, yếu ớt nói: "Nhưng sao ta có chút chột dạ? Thiên hạ không có bữa cơm ăn không phải trả tiền..."
"Kinh hỉ lớn như vậy cũng không đập ngươi choáng váng, tâm tính không tệ, lão Vương thu được đệ tử tốt a." Viện trưởng cười tủm tỉm: "Không sai, chính là chuyện thứ hai ta muốn nói."
Sắc mặt Ngải Huy cũng trở nên nghiêm túc, vô công không thụ lộc, đổi một góc độ khác, chính là lấy tiền của người thay người giải trừ tai vạ. Với bản lĩnh của mình, thay viện trưởng trừ tai là không có khả năng. Rất có khả năng, chính là chuyện mà viện trưởng không tiện làm.
Viện trưởng trầm mặc một hồi, chậm rãi mở miệng: "Từ giờ trở đi, ngươi cùng đám người Sư Tuyết Mạn cùng hoạt động. Ngươi cùng Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân đều từng kề vai chiến đấu, cùng bọn họ hẳn đều là khá quen thuộc rồi. Thực lực đoàn đội này của các ngươi tương đối mạnh, sẽ giao cho các ngươi một ít nhiệm vụ."
Ngải Huy an tĩnh chờ đợi câu tiếp.
"Ngươi có kinh nghiệm thực chiến phong phú nhất. Ta đã xem qua tư liệu, ngươi lăn lộn trong hoang dã ba năm, cu-li có thể sống sót ra khỏi hoang dã, điều này rất khó khăn. Toàn bộ Tùng Gian viện, đại khái chỉ có ngươi kinh nghiệm thực chiến phong phú nhất. Thủ lĩnh đội bọn họ là Sư Tuyết Mạn, ta nhúng tay không được. Ta sẽ chọn một ít học viên xuất sắc cho ngươi, ngươi đảm nhiệm đội trưởng, Đoan Mộc Hoàng Hôn là đội phó. Đội ngũ các ngươi cùng hoạt động với đội Sư Tuyết Mạn."
Ngải Huy trầm mặc không nói như trước.
"Nếu như, ta nói chính là nếu như. Nếu như tình huống đến lúc nguy hiểm nhất, ta hi vọng bất kể như thế nào, ngươi phải đảm bảo an toàn cho hai người Sư Tuyết Mạn và Đoan Mộc Hoàng Hôn. Ngươi hiểu ý ta không?"
Ánh mắt Viện trưởng nhìn thẳng Ngải Huy.
Ngải Huy không có lảng tránh ánh mắt của viện trưởng, bình thản nói: "Nghĩa là những người khác đều có thể hi sinh, Sư Tuyết Mạn và Đoan Mộc Hoàng Hôn không thể chết được."
"Không sai!"
Ngải Huy nói ra một câu nói hắn khó nói ra miệng nhất, hắn tiêu tan toàn bộ cố kỵ: "Khả năng tình huống sẽ không tệ đến như vậy, chúng ta sẽ có tiếp viện, chúng ta khẳng định là nhóm thành thị đầu tiên được tiếp viện."
"Bởi vì bọn họ?" Ngải Huy hỏi.
"Đúng vậy." Viện trưởng gật đầu: "Nhân sinh không bình đẳng, luôn có mấy người càng thêm tôn quý. Tuy rằng ta không muốn nói ra những lời này, nhưng mà đây là hiện thực. Nếu như nhân viên tiếp viện xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tất cả chúng ta đều chạy trời không khỏi nắng. Ngươi kinh nghiệm phong phú, tính cách thành thục lãnh tĩnh, còn có kiếm thuật xuất sắc, cực kì có tiềm lực. Tuy rằng ta cũng biết, không nhất thiết có tác dụng, nhưng ta vẫn là nguyện ý đặt cược một lần trên người ngươi. Nói không chừng ngươi có thể cho ta một chút kinh hỉ a?"
"Ta tiếp nhận nhiệm vụ."
Ngoài viện trưởng dự liệu, Ngải Huy trả lời rất dứt khoát, toàn bộ lí do thoái thác cũng không có tác dụng.
Quả nhiên trưởng thành sớm a, viện trưởng biết rõ mình chọn đúng người rồi, có chút hài lòng.
"Nhưng mà ta có hai cái điều kiện."
Viện trưởng nhìn thấy Ngải Huy không có chút nào luống cuống đặt điều kiện với mình, thật có chút giật mình, nhưng rất nhanh lộ ra vẻ tán thưởng: "Nói đi, chỉ cần ta có thể làm được."
"Điều kiện đầu tiên, ta là đội trưởng, ngoại trừ Đoan Mộc Hoàng Hôn ra, những người khác do ta chọn. Kể cả Đoan Mộc Hoàng Hôn, trong đội ngũ của ta mọi người cần phải phục tùng mệnh lệnh của ta vô điều kiện."
"Điều này ta đồng ý." Viện trưởng rất dứt khoát đáp ứng.
"Điều kiện thứ hai, khi tiếp viện đến, ta cần mấy cái danh ngạch ở nhóm đầu tiên đi."
Viện trưởng thất kinh, ông ta không khỏi lần nữa nhìn kỹ Ngải Huy, ánh mắt thiếu niên sâu thẳm như biển, không thấy gợn sóng.
Viện trưởng không lập tức đáp ứng: "Ngươi muốn mấy cái?"
"Ta, lão sư Vương Thủ Xuyên của ta, sư nương Hàn Ngọc Cầm, sư tỷ Minh Tú, lão hữu Tiền Đại của ta, còn có sa ngẫu Lâu Lan nữa."
Viện trưởng thở dài nhẹ nhõm: "Ba người Ngọc phường thêu ngươi không cần lo lắng, đều có danh ngạch, kể cả chính ngươi cũng không có vấn đề gì. Cũng chỉ là thêm hai cái danh ngạch khác. Được, ta đồng ý với ngươi."
Ngải Huy cũng thở phào nhẹ nhõm: "Quyết định vậy."
Một già một trẻ, bỗng nhiên nhìn nhau cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.