Ngũ Hành Thiên

Chương 110: Sự lo lắng của Minh Tú




Tuy rằng con chưa trở thành thố hào, à nhầm, thổ hào, nhưng Lý chưởng quỹ vấn rất hào phóng chi ra một khoản tiền đặt cọc cho Ngải Huy. Hào phóng tới mức khiến Ngải Huy nghi ngờ rằng kẻ trước mặt mình không phải là một gian thương, làm hắn vô cùng lo lắng.
Nếu là gian thương thì tại sao lại đồng ý lấy tên Thố Hào?
Minh Tú sư tỷ khi nghe được lo lắng của Ngải Huy thì không khỏi phì cười: "Sư đệ thực là ... thực tế! Nhưng mà sư đệ cho rằng không phải là một gian thương thì quả là lo lắng vô ích. Lý chưởng quỹ làm ăn buôn bán cùng phương thêu nhiều năm, ông ta khôn khéo vô cùng. Ông ta phóng khoáng như vậy là bởi vì chúng ta chia phần thấp hơn ông ta dự đoán."
"Thấp hơn ông ta đoán?" Ngải Huy trừng to mắt, dáng vẻ như muốn lập tức lao đi kéo Lý chưởng quỹ quay lại.
Minh Tú sư tỷ liếc hắn một cái : "Ta sẽ khiến sư đệ chịu thiệt sao?"
Ngải Huy lập tức ngượng ngùng: "Sao có thể chứ ? Ta cũng không phải là loại vô tình vô nghĩa! Sư tỷ chiếu cố ta, ta sao lại không biết? Sư tỷ khẳng định là muốn tốt cho ta."
Giọng Ngải Huy rất chân thành, không chút trái lương tâm nào. Trong khoảng thời gian này Minh Tú sư tỷ chiếu cố hắn rất nhiều, thậm chí còn gạt cả sư nương để chiếu cố hắn. Lòng hắn hiểu rõ hết.
Nếu mình có tỷ tỷ thì nhất định sẽ như Minh Tú sư tỷ vậy.
Kể cả vị sư nương bình thường luôn trừng mắt với hắn nhưng đối với hắn vẫn vô cùng tốt. Sư nương chỉ giận hắn không thể chăm chú vào nghề thêu mà thôi, ngoài miệng thì la hét bản thân thiếu nơ bao nhiêu nhưng tài liệu hắn cần cho tu luyện thì chưa bao giờ thiếu đi một phần nào. Sư phụ cũng là người tốt, tuy rằng tính cách không có nguyên tắc cùng với có chút cổ hủ, bản thân thì chỉ am hiểu lý luận nhưng lại dốt đặc cán mai trong tu luyện.
Dù vậy Ngải Huy luôn cảm thấy sư phụ là sư phụ tốt nhất trần đời, sư nương là sư nương tốt nhất trần đời, sư tỷ là sư tỷ tốt nhất cởi trần à nhầm trần đời.
Họ quan tâm đến hắn, bảo vệ hắn, dùng phương thức tốt nhất họ có thể nghĩ ra để trợ giúp hắn.
Bản thân mình cũng không phải là loại vô tình vô nghĩa!
Ở nơi xa, Đoan Mộc Hoàng Hôn liên tục hắt xì hai cá, vẻ mặt khó hiểu.
Minh Tú nghe ra được sự chân thành của Ngải Huy thì không khỏi mỉm cười, nói: "Tương lại sư đệ tất nhiên rộng lớn. Đối với sư đệ mà nói khoản buôn bán này chẳng qua chỉ là một cái khởi đầu mà thôi. Không phải ta không thể yêu cầu lợi ích lớn hơn cho sư đệ nhưng mà điều đó không cần thiếu. Sư đệ chỉ là cung cấp tơ tằm, nếu chia phần quá lớn thì chắc chắn sẽ khiến sự tích cực của đối phương bị ảnh hưởng. Những việc như chế tác, tiêu thụ, khai thác đều cần đối phương đi làm. Đến lâu dài e rằng sẽ sinh ra mâu thuẫn, hoặc là bọn hắn kiếm người phỏng chế, lúc đó đệ sẽ phải bắt đầu lại từ số không. Sư đệ chỉ chiếm ba thành, đối phương vẫn làm chủ thì hắn sẽ không sinh ra ý nghĩ việc này là hắn kiếm tiền thay sư đệ, khoản buôn bán này là khoản buôn bán của chính hắn. Mà ba thành lợi nhuận đối với bất kỳ việc làm ăn độc quyền nào đều là có thể chấp nhận được, đối phương cũng không đáng vì vậy mà trở mặt với phương thêu. Việc buôn bán liền có thể làm lâu dài."
Ngải Huy vừa nghe vừa liên tục gật đầu. Nói tới kiến thức buôn bán hắn đương nhiên không thể bằng với Minh Tú sư tỷ đã quản lý phương thêu nhiều năm.
"Tuy chiếm lợi ít nhưng tích lũy lâu dài, cộng với việc mở rộng khuếch trương, tiền lời không những sẽ không nhỏ mà trái lại sẽ càng lớn. Sư đệ càng có thể dành nhiều thời gian và tâm tư cho tu luyện. Có tiền lời ổn đính, sư đệ về sau liền có thể cảm thụ được chỗ tốt đối với tu luyện."
Nghe Minh Tú sư tỷ ân cần giao huấn xong trong lòng Ngải Huy cảm động, thành thành thật thật nói: "Sư đệ nhớ kỹ!"
Vào lúc này, Ngải Huy không có một chút vẻ kiệt ngạo hay quật cường nào, hắn tựa như một chú sư tử thu lại nanh vuốt sắc bén của mình, ngoan ngoãn như một con mèo lớn.
Nhìn Ngải sư đệ cáo từ rời đi, Minh Tú cũng không giữ hắn lại. Mỗi một vị học viên vào lúc mở ra tân cung đều sẽ hưng phấn vô cùng, sốt ruột đi thử tân cung mình mới mở ra.
Ánh mắt nàng chuyển sang mảnh công xưởng phế tích đang chuẩn bị tìm người quét tước sạch sẽ mà bỗng nhiên dừng lại.
Nàng phát hiện bản thân đã bỏ qua một cái vấn đề trọng yếu. Vì sao sư đệ mở ra tân cung lại xảy ra nổ tung?
Mở ra tân cung luôn có vài phản ứng khác nhau, nhưng rất ít nghe thấy có người mở ra tân cung lại xảy ra nổ tung.
Nổ tung ....
"Nổ tung?" Lý Duy nghe Minh Tú miêu tả, sửng sốt một hồi, sau đó lại trầm ngâm: "Hắn đồng thời mở ra song thủ cung, trong quá trình này lại phát sinh nổ tung?"
"Đúng, công xưởng hoàn toàn bị san thành bình địa." Minh Tú có chút lo lắng: "Sư đệ tu luyện như vậy sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Nàng khi nghĩ đến vấn đề này, sau khi suy nghĩ một hồi thì quyết định tới hỏi Lý Duy đại ca. Trong nghề thêu tạo nghệ của là sư phụ không có lời nào để nói, nhưng đối với cơ sở tu luyện thì nàng không am hiểu. Mà sư bá tuy rằng am hiểu cơ sở tu luyện nhưng chỉ am hiệu lý luận, đối với việc ngoài ý muốn trong quá trình tu luyện thì lại không có quá nhiều biện pháp.
So ra Lý Duy đại ca có kinh nghiệm phong phú hơn nhiều.
Lý Duy xác thực kinh nghiệm phong phú, trước tiên hắn an ủi Minh Tú: "A Tú không cần lo lắng, mở ra tân cung dẫn đến nổ tung tuy không nhiều những vẫn là từng có."
Minh Tú nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nàng lo lắng nhất là việc tu luyện của sư đệ xảy ra sự cố. Không chỉ một lần mở ra song thủ cung mà lại còn gây ra một vụ nổ.
Bề ngoài Lý Duy tuy vẫn vân đạm phong khinh, tựa như đây là một chuyện vô cùng bình thường, nhưng thực sự trong lòng lại vô cùng khiếp sợ.
Bình thương mà nói, cảnh giới càng cao khi đột phá sẽ gây ra động tĩnh càng lớn. Có vài nguyên tu tại thời điểm đột phá gây ra sấm vang chớp giật thậm chí dẫn tới bạo phong, khiến triều tịch chảy ngược.
Học viên Cảm Ứng tràng mở ra tân cung ít khi gây ra động tĩnh là bởi vì nguyên lực trong cơ thể họ thực sự quá ít, ít đến khó mà tạo ra dị tượng.
Tại điểm này Ngải Huy lại không giống người khác. Trong cơ thể hắn có nguyên lực cầu, có được nguyên lực viễn siêu cực hạn mà hắn có thể sử dụng. Nhìn từ điểm này thì khả năng Ngải Huy gây ra dị trạng là rất lớn.
Tuy không biết làm cách nào mà Ngải Huy gây ra nổ tung nhưng Lý Duy lại cảm thấy vô cùng hứng thú đối với việc Ngải Huy thu hoạch được gì.
Lý Duy từng nghe qua một cái thuyết pháp rằng khi đột phá cảnh giới mà sinh ra dị tượng thì tu luyện giả có khả năng rất lớn sẽ có thu hoạch đặc biệt. Nhưng mà, điều này không áp dụng đối với tu luyện cơ sở mà là phạm trù tu luyện cao cấp.
Ngải Huy chẳng qua chỉ mở ra song cung vậy mà lại gây ra nổ tung vậy thì đối với song thủ cung của hắn sẽ sinh ra hiệu quả gì?
Liệu có phải mình nghĩ quá nhiều ? Cái thuyết pháp này dù sao cũng chỉ là thuyết pháp lưu truyền giữa nhưng nguyên tu thực lực hùng hậu, rốt cuộc có thể áp dụng trên người học viên hay không? Điều ấy thì không biết được.
Lý Duy tự giễu, mình thực sự là nghĩ quá nhiều. Nhưng mà tên kia thực sự là hạt mầm tốt a! Lúc nào đều có thể nảy sinh việc không tầm thường, không phải hạt mầm tốt thì là cái gì?
Ngay cả trong việc ăn mì cũng là một hạt mầm không tầm thường.
Nhớ tới bộ dáng lần trước Ngải Huy ăn mì, Lý Duy cười nói: "Thực ra muốn biết hắn có chuyện gì hay không thì có một cái biện pháp rất là đơn giản."
Minh Tú lập tức bị lời nói của Lý Duy hấp dẫn: "Biện pháp gì?"
"Mời hắn đi ăn mì." Lý Duy nhìn dáng vẻ không tin của Minh Tú mà bình thản nói: "Lần trước ta mời hắn mì, hắn ngồi đối diện ta nhìn ta bằng ánh mắt đặc biệt chân thành tha thiết, mở miệng ra là Lý Duy đại ca làm ta cũng thầm nghĩ hắn là một đứa nhỏ tốt. Cho đến khi tính tiền ta nhìn thấy hóa đơn liền trợn tròn mắt. Ngươi biết bao nhiêu tô không? Mười tô! Một mình hắn ăn chín tô! Lúc đó ta liền minh bạch vì sao ánh mắt của hắn lại chân thành tha thiết như vậy. Thôi kệ, lúc đó hẳn là hắn thật sự chân thành tha thiết, ăn mì nhiều như vậy sao không chân thành tha thiết được? Cho nên nếu ngươi muốn biết hắn có chuyện gì hay không thì dẫn hắn đi ăn mì, ít hơn năm tô vậy khẳng định có chuyện không tốt rồi...."
Đôi lời comment: Đánh giá tâm trạng qua lượng thức ăn, bố Lý Duy hẳn là cao thủ nắm bắt tâm trạng nữ nhân, không biết Ngải Huy có đúng với nữ nhân không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.