Ngự Đạo

Chương 95: Đế đô






Mộc Vĩnh Diệp ở trong cốc đợi hai ngày trời mà cũng không thấy đám người Mạc Ni tới, đương nhiên, có thể bọn họ không thể tới, nên hắn thu dọn phòng ốc một chút, tìm những đồ vật cần thiết, mang theo chỗ ngọc thạch để lại, rồi khóa cửa, đối với sơn cốc nho nhỏ mà chính mình đã ở trong bốn năm, nhớ lại một chút rồi cũng quay đầu bước đi. Truyện "Ngự Đạo "

Hai tháng sau, trên đường lớn, môt đội ngũ xe ngựa dài cả ngàn thước đang di chuyển. Đoàn xe không vội vàng chạy mà chỉ chầm chậm lăn bánh, trên xe ngựa vận chuyển một lượng lớn hàng hóa, bốn phía là rất nhiều chiến binh cưỡi độc giác mã, có thể thấy thực lực đội hộ về cường đại đến đâu.

Khí trời khá là nóng nực, bốn phía quanh xe ngựa bốc lên từng luồng khói bụi. Từ trong chiếc xe thứ mười truyền tới thanh âm của một đứa trẻ, từ dấu vết bánh xe để lại cho thấy chiếc xe này chở nhẹ hơn khá nhiều so với những chiếc xe trong đoàn.

“Lão bá, còn bao lâu nữa?”Trong xe thanh âm của Mộc Vĩnh Diệp nói vọng ra.

Lão bá đánh xe ở bên ngoài lập tức hồi đáp: “Rất nhanh thôi, đại khái xế chiều là có thể đến đế đô”.

“Ân, hy vọng có thể tới kịp”Mộc Vĩnh Diệp nói


“Yên tâm đi, ngày mai mới bắt đầu mà , tới kịp”.

“Ân”Mộc Vĩnh Diệp trả lời một tiếng cũng không nói gì nữa.

Quả nhiên, đến quá buổi trưa , một đội xe ngựa ngừng lại , đã đến đế đô, lão xa phu ngay lập tức nói “Đến rồi, trước mắt chính là cổng thành của đế đô, chúng ta là thương đội nên hàng hóa rất nhiều, không tiện tiến vào, phải ở bên ngoài dỡ hàng hơn nữa lính gác cổng sẽ kiểm tra, còn cậu thì có thể tùy thời tiến vào thành”.

Lúc này, cừa xe mở ra, bản tôn một thân bạch y đi ra, theo sau là chấp niệm diện bộ y phục màu vàng, lưng đeo xích đồng bảo kiếm ra khỏi xe ngựa. Nhìn hai thân thể của Mộc Vĩnh Diệp xa phu không hề lộ ra biểu tình kinh ngạc, giống như hết thảy đều trong dự tính .

“Vị thiếu gia này, hôm này người mới vào thành lần đầu phải không? Hiện nay các nhà trọ trong thành đều đã đầy, có thể thấy sự kiến này lớn ra sao, nhất định sẽ có rất nhiều người tới tham gia, mà cứ ba năm một lần , lần nào cũng thế, nếu không ngươi ở ngoại thành một đêm, ngày mai hãy vào thành đi”Lão xa phu hảo tâm nói.

“Không cần đâu lão bá, ta đã có chỗ nghỉ tốt rồi, không cần lão bá lo lắng đâu”bản tôn nói.

“Được , vậy là tốt rồi”Lão xa phu nói.

Nhìn về tòa thành ở đằng xa, Mộc Vĩnh Diệp không khỏi kích động trong lòng, trong hai tháng nay, Mộc Vĩnh Diệp phải ở trên một chiếc xe ngựa nhỏ thật là ngột ngạt đến chết, may mà hiện tại đã đến nơi.

Đường lớn phi thường rộng rãi, lại dẫn thẳng từ nơi này đến cổng thằng ở đằng xa kia, ở bên cạnh đội xe là một dịch trạm để lưu trữ hàng hóa, Mộc Vĩnh Diệp cũng không dừng lại ở chỗ dịch trạm này lâu làm gì, hai thân ảnh trực tiếp hướng về đế đô đi tới.

Trong đội xe, cũng có những người thuận tiện theo xe tới đế đô, hơn nữa có rất nhiều hài tử chỉ mười mấy tuổi như hắn, thậm chí một số còn có cả phân thân như hắn, nhưng… những đứa trẻ này đều có phụ mẫu hoặc trưởng bối đi theo, chẳng có ai như Mộc Vĩnh Diệp cô đơn lẻ bong tới đế đô.

Tốc độ của chấp niệm quả không sai biệt với nhị cấp đỉnh phong, rất nhanh liền vượt qua cả đội ngũ xe ngựa, hơn nữa nhanh chóng vượt qua cả đám người cũng tiến về phía tòa thành đế đô.


Còn về bản tôn, tất nhiên chẳng cần nói, hai chân chỉ cần nhún nhẹ một cái, tốc độ so với chấp niệm có khi còn nhanh hơn nhiều.

Chỉ trong thời gian hai nén nhang, Mộc Vĩnh Diệp đã đi tới cổng thành, ở chỗ này có vô số người ra vào, vô số kiểu trang phục khác nhau, cũng không ai quản người thuộc loại người nào mà chẳng ai quan tâm người khác nhìn mình ra sao, dường như ở đế đô mọi người đều rất cởi mở.

Tại cổng thành có mấy gã lính canh mà như chẳng có việc gì làm vậy, mỗi ngày vô số người ra vào thành thế này, kiểu người kỳ quái gì cũng có, hơn nữa còn là cả đại đội người kỳ quái, căn bản là chẳng thể kiểm tra nổi, nên bọn họ cũng bỏ mặc, lười quản, chẳng thèm tra xét, vả lại đế đô cũng chẳng phải nơi ngoại nhân có thể giương oai, kể cả người có “tâm hoài bất quỹ” cũng không thể đủ thực lực làm ra phá hoại lớn được. Truyện "Ngự Đạo "

Trước kia tại Sâm Mộc trấn, Mộc Vĩnh Diệp nghe nói vô số dong binh đến đế đô, bởi thế hắn cũng biết bên trong đế đô rất lớn, muốn tìm chỗ ở trong đó, không có người dẫn đường thì không thể tìm nổi.

Chấp niệm vác theo kiếm đi tới một chỗ đứng nhìn hay tên gác thành bên cạnh, kêu lên: “Xin lỗi, làm phiền một chút”.

“Ân? Không kiểm tra ngươi, ngươi vào đi”Tên lính gác mặt không biểu tình nói.

“Không phải, ta muốn hỏi về một người”Chấp niệm lên tiếng.

“Hỏi về một người ư? Đế đô lớn như vậy, ta làm sao biết người ngươi muốn tìm là ai?”Môn vệ lười nhác liếc mắt lên tiếng.

“Hắn gọi là Thủy Như Bá, là một trong các hầu tước của đế đô ngươi, chắc rằng ngươi cũng biết chứ”chấp niệm nói.

“Hầu tước đại nhân?”Tên lính canh lập tức lên tiếng. Hơn nữa bắt đầu đánh giá Mộc Vĩnh Diệp .

“Ngươi là người trong gia tộc của hầu tước đại nhân?”Một tên lính canh khác lập tức trả lời.

“Cũng không kém là mấy, có thể tính là thân thích”chấp niệm nói.


“Nga, ra thế, ta lập tức mang ngươi đến đó”tên gác cổng lập tức nhiệt tình hẳn. Hơn nữa nhanh chóng giao lại công việc của mình cho môn tên khác. Tên gác cổng kia nghe đến tìm Thủy Như Bá lập tức kinh ngạc, hơn nữa ánh mắt nhìn Mộc Vĩnh Diệp nhiệt tình hơn nhiều.

Tiếp đó, hắn dẫn Mộc Vĩnh Diệp đi vào trong thành, vào thành rồi, Mộc Vĩnh Diệp mới phát giác sự hưng thịnh của đế đô như nào, so với những thành khác náo nhiệt gấp cả chục lần không chừng, không biết là vì mai là lễ hội, hay vốn đã như vậy.

“Ngươi biết Thủy Như Thúc tướng quân sao?”Tên gác cổng hỏi thăm dò, hy vọng không bị lừa, nếu không đến Thủy phủ, mà không phải thì chính mình chẳng gánh nổi.

“Thủy lão tam nhà ta, ta biết, chẳng qua là chưa gặp mặt, chỉ gặp được Thủy Như Bá và Thủy Như Quý thôi”chấp niệm trả lời, hiển nhiên cũng rõ tên lính gác cổng nghĩ gì.

“Nga, vậy thì tốt”Tên gác cổng khẽ thở phào.

“Sao thế, ngươi biết Thủy Như Thúc sao?”Chấp niệm tùy tiện hỏi.

“Nga, Thủy tướng quân không phải người ta có thể quen biết, chẳng qua, trước kia trong quân đội của Thủy tướng quân một thời gian, tướng quân chiến đấu rất lợi hại”Tên canh cổng tự đắc trả lời.

“Nga, vậy sao? Những người đứng cùng ngươi lúc nãy cũng thế?”Chấp niệm hiểu phần nào, khó trách mới nhắc tới Thủy Như Bá, bọn họ lập tức thay đổi thái độ.

“Bọn họ? Đều là từ trong quân đội của tướng quân trước kia đi ra”Tên gác cổng tự đắc nói. Hiển nhiên Thủy Như Thúc có địa vị phi thường cao trong lòng bọn họ



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.