Ngự Đạo

Chương 9: Trộm






Lại một tháng nữa trôi qua, nhưng Địa Tạng Vương cùng Đế Thính vẫn không đến, chẳng lẽ bọn họ thật sự quên mình rồi sao? Cách nghĩ này hiển nhiên không hiện thực chút nào, tuy không rõ vì sao bọn họ vẫn chưa tìm hắn, nhưng hắn biết bản thân không tránh được lần này, như vậy tốt hơn là nghĩ biện pháp ứng phó đi, nhưng là Mộc Vĩnh Diệp cũng biết, lấy tốc độ bản thân, dù cho trốn đi xa cũng không tránh được Địa Tạng Vương bấm quẻ tính toán. Hắn bắt đầu đi lòng vòng quanh đại điện, bỗng nhìn thấy mấy cái cửa đằng sau điện, lòng đầy tò mò mở ra một cánh cửa, vừa tiến vào, hắn liền bị cảnh tượng bên trong dọa cho ngây ngốc. Truyện "Ngự Đạo " Truyện "Ngự Đạo "

Bên trong cũng không phải là một gian phòng, mà là một không gian rộng lớn, đúng hơn là một vũ trụ, vô số vì sao sáng lấp lánh ở phía trên, mà ở cửa vào, treo lơ lửng cả trăm phiến ngọc giản. Mộc Vĩnh Diệp vừa liền, liền biết đây là ngọc giản dùng để ghi chép trong giới tiên nhân, bên trong chứa đựng vô số tri thức tu chân, chỉ cần có nguyên thần liền có thể đọc được, nhưng là lúc này Mộc Vĩnh Diệp chỉ là hồn thể, lấy đâu ra nguyên thần? Nhưng là, Mộc Vĩnh Diệp cũng có phương pháp của riêng hắn, không có nguyên thần, vậy để hồn thể tiến vào đi. Truyện "Ngự Đạo "

Mộc Vĩnh Hồn nhanh chóng tách chấp niệm cùng bản tôn ra, có hai hồn thể, tốc độ đọc cũng nhanh hơn. Hai hồn thể phân biệt chui vào trong hai ngọc giản khác nhau, quả nhiên, vừa tiến vào, vô số tri thức tiến vào não hải của hắn, hai ngọc giản này, một chứa tri thức luyện đan, một chức trận pháp, lấy tu vi hiện tại của Mộc Vĩnh Diệp đại đa là xem không hiểu, nhưng cũng không sao, ghi nhớ tất cả lại, hy vọng sau này có thời gian tham ngộ.


Sau khi ghi nhớ tất cả, Mộc Vĩnh Diệp vội vàng lục lọi những tri thức đó xem có cách phá giải cấm chế trên người không, nhưng là hắn nhanh chóng thất vọng rồi, những tri thức kia căn bản không có chút liên hệ nào đến cấm chế của Địa Tạng Vương, dù sao đó là cấm chế độc hữu của Địa Tạng Vương, vậy cần gì phải ghi lại cho người khác biết đây?

Hồn thể Mộc Vĩnh Diệp lại lui khỏi hai ngọc giản, tiếp tục tiến vào hai ngọc giản khác.

“Ngươi làm cái gì đây?”Một thanh âm giận dữ vang lên làm cho Mộc Vĩnh Diệp giật nảy mình.

Thanh âm đó là của Đế Thính, hắn đã trở về, vừa vặn nhìn thấy Mộc Vĩnh Diệp tiến ra khỏi ngọc giản, những ngọc giản này kể cả chính mình cũng không có tư cách xem, tên tiểu tử này lá gan thật lớn, đương nhiên cũng có một phần xuất phát từ đố kị, nhưng là nghĩ đến kết cục của tiểu tử này sau khi lấy được Thái Cực đồ, tâm tình Đế Thính lại thoải mái hơn không ít, đố kỵ trong lòng cũng hóa thành đôi mắt bình tĩnh.

“Sao bây giờ ngươi mới tới vậy?”Mộc Vĩnh Diệp lập tức hợp thể lại rồi nói.

“Hừ, còn chưa được nửa ngày, làm gì mà lâu chứ?”Đế Thính nói.


“Nửa ngày? Ta đợi rất lâu rồi mà?”Mộc Vĩnh Diệp nói đầy quái dị.

“Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, ngươi chưa nghe câu này sao? Đần độn!”Đế Thính nói.

“A!”Mộc Vĩnh Diệp kêu lên đầy quái dị, không ngờ còn có điều này.

“Chủ nhân đã dụ được Huyền Đô đi ra, ta sẽ mang ngươi đi, ngươi chỉ có một giờ để lấy Thái Cực đồ, ta đợi ngươi ở bên ngoài”Đế Thính nói.

“Rồi!”Một Vĩnh Diệp đáp lại.

Tiếp theo, Đế Thính nắm lấy hắn, áp lại thành một hình cầu nhỏ, cầm trong tay bay khỏi đại điện của Địa Tạng Vương, rời khỏi địa ngục.


Cũng không lâu sau, Đế Thính dừng trước một hòn đảo không lồ lơ lửng giữa không trung, phía trên hòn đảo là vô số tiên cầm, thần thú không ngừng bay múa, bên trong còn có một cung điện rộng lớn, xung quanh đảo lớn là vô số đảo nhỏ, cũng lơ lửng giữa không trung, mà những hòn đảo nhỏ này như hợp thành một đồ án âm dương, không ngừng xoay tròn quanh đảo lớn.

Nắm tay của Đế Thính buông lỏng ra, Mộc Vĩnh Diệp hoàn toàn khôi phục bản thể, nhìn đến quang cảnh hùng vĩ trước mắt, hắn không khỏi ngây ngốc sững sờ, hiển nhiên có liên quan đến chuyện đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tiên cảnh.

“Nơi này là phụ cung của Bát Cảnh cung, hòn đảo lớn nhất ở trung tâm chính là cung điện của Huyền Đô, Thái Cực đồ hẳn ở bên trong, nhanh đi lấy đi, lấy xong mau chóng chạy đến đây”Đế Thính căn dặn.

Tiếp theo, không chờ Mộc Vĩnh Diệp phân bua, hắn đã bị ném về phía hòn đảo lớn nhất ở trung tâm. Mà Mộc Vĩnh Diệp cũng vô cùng buồn bực, muốn nói mấy câu mà Đế Thính không cho hắn cơ hội lên tiếng, cũng chỉ có thể không cam lòng quay đầu lại nói khẽ một câu: “Thái Cực đồ trông như nào vậy?”. Bởi vì, ở chỗ này, Mộc Vĩnh Diệp căn bản không dám kêu la, đi ăn trộm phải có giác ngộ của kẻ ăn trộm, nhưng căn bản không biết bộ dáng của Thái Cực đồ, vậy phải làm sao đây?

Ngay khi Mộc Vĩnh Diệp buồn bực nhất, Huyền Đô cung đã xuất hiện trước mặt hắn, càng làm cho hắn kinh hãi hơn chính là không có trận pháp nào ngăn cản, mà kiểm tra thân thể một lượt, không ngờ tia “số mệnh” trong người đã mất đi một phần tư, xem ra trận pháp của Thái Thanh ngự vật trận cao cấp hơn nhiều Đại Âm Dương Cách Tuyệt trận của Địa Tạng Vương, cái quý của trận này là ở vô hình, cả bản thân Mộc Vĩnh Diệp đi xuyên qua trận cũng không biết đến cùng là mình xuyên qua trận lúc nào ?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.