Ngự Đạo

Chương 87: Chân nguyên






Đã tìm ra tử phủ rồi, bản tôn lại mất nửa ngày làm quen rồi mới hạ quyết định, trong nhát mắt tất cả chân khí từ bốn phương tám hướng tụ tập lại xung kích tử phủ.

“Oanh”Một tiếng nổ vang lên, như là thế giới sụp đổ từ thân thể hắn truyền ra. Tâm thần hắn chấn kinh, vội vã tra xét khắp nơi, trong nháy mắt, bản tôn đã tìm được một không gian màu tím vô bờ vô bến, lớn đến nỗi hắn không thể tra xét hoàn toàn không gian này.

Mộc Vĩnh Diệp nghĩ mãi không ra vì sao chân khí xung kích nơi này lại sinh ra được một không gian khổng lồ như vậy, cuối cùng chỉ đành cảm thán tạo hóa diệu kỳ.

Chân khí trong quá trình mở mang tử phủ tổn thất hơn phân nửa, nhưng là Mộc Vĩnh Diệp không hối hận, bởi vì, giờ phút này, hắn đã chính thức vượt qua một cửa khó khăn, mở tử phủ, và cũng từ bây giờ hắn mới chân chính trở thành tu chân giả, không còn là cao thủ võ lâm nữa.

Nhưng là, mọi chuyện còn chưa hết, bản tôn cẩn thận quan sát thân thể, vố số chân khí lao về hướng tử phủ, mà ngay khi toàn bộ chân khí tập trung trong tử phủ, bản tôn phát hiện ra một tia hồng sắc vô cùng nhỏ bé trong chân khí, đó chính là chân nguyên.


Bản tôn vội vàng sử dụng chân khí, mang theo một tia theo chân nguyên này rời khỏi tử phủ, tuần hoàn trong kinh mạch, mà lúc này, thông qua tụ linh trận, bản tôn có thể cảm nhận được vô số linh khí không ngừng tiến vào thân thể mình.

Tuy lượng chân khí tiến vào lớn hơn lúc thường cả chục lần, nhưng bản tôn vẫn cảm nhận được chân khí trong người đang ít dần, nhưng là làm cho hắn cao hứng chính là theo lượng chân khí giảm bớt, lượng chân nguyên không ngừng tăng lên.

Bản tôn ngồi ở bên này, chỉnh lý lại năng lượng trong thân thể một lần, cuối cùng sau vô số vòng tuần hoàn, chân khí triệt để biến thành chân nguyên màu hồng, mà số lượng chân nguyên lại nhiều hơn lượng chân khí trước kia một phần trăm, nhưng là bản tôn biết, lượng năng lượng cùng thể tích của chân nguyên gấp cả trăm lần chân khí.

Chân nguyên sau khi tiến hành một vòng tuần hoàn liền chầm chậm quay về tử phủ, sau đó lại từ tử phủ chạy khắp toàn thân, rồi lại quay về tử phủ, cứ như vậy hình thành một vòng tuần hoàn phi thường ổn định.

Bản tôn sau khi hoàn thành hết thảy, cũng không đứng dậy ngay mà cẩn thận quan sát chân nguyên trong thân thể. Cuối cùng, sau một hồi lâu, bản tôn cũng mở mắt, vừa mở mắt ra, một tia tử quang nhàn nhạt bắn ra từ mắt hắn, rồi lại biến mất không thất đâu. Giây phút này, bản tôn kinh ngạc phát hiện bản thân có thể nhìn rõ từng tro bụi trước mắt, thậm chí có thể thấy được quỹ tích của chúng. Truyện "Ngự Đạo "

Cũng vào lúc này, hắn đột nhiên ngửi được một mùi hôi thối khó chịu, vừa nhìn xuống, hắn đã thấy quanh thân mình bám một lớp bùn đen hôi thối, thật không ngờ, bản thân đã tu đạo lâu như vậy mà thân thể vẫn còn quá nhiều tạp chất. Mà ngọc thạch trong phòng do hao hết năng lượng cũng biến thành phấn vụn.

Vừa mở cửa phòng, bản tôn nhanh chóng thi triển pháp thuật súc địa thành thốn, một khắc sau, bản tôn đã đi đến bên bờ biển, hắn nhanh chóng cởi y phục, tắm rửa sạch sẽ. Mà chấp niệm giờ phút này cũng hoàn thành sứ mạng của mình, vội vàng lấy ra thực vật từ trong giới chỉ, ăn điên cuồng.

Hành động này làm hấp dẫn chú ý của mọi người. Thủy Văn cùng Hỏa Tuyên vội vàng chạy đến bên người chấp niệm, nhìn chấp niệm đang cắn nuốt điên cuồng mới hớn hở cười.

“Biểu thúc, người cuối cùng cũng ra”Thủy Văn vui vẻ nói.

Mà câu này làm cho chấp niệm suýt nghẹn thức ăn mà chết, phải uống vội mấy ngụm nước mớ nuốt xuống được, cái gì là đi ra chứ? Ta ngồi trong phòng giam sao, ài điệt tử này thật là không thể dạy dỗ mà.


“Ân, gần nhất ta đột phá, vừa đột phá xong không ngờ lại đói như vậy”Chấp niệm nói.

“Đương nhiên là phải đói rồi, biểu thúc đã một tháng chưa ăn gì rồi”Hỏa Tuyên nói.

“Lâu như vậy sao?”Chấp niệm kinh ngạc hỏi.

“Đương nhiên rồi, chúng ta đều vội muốn chết mà”Thủy Văn nói.

“Thủy Vũ về rồi sao?”Chấp niệm hỏi. Truyện "Ngự Đạo "

“A, hắn về nhà một lần, hiện tại còn chưa quay lại”Thủy Văn nói.

“Nếu đã về nhà thì cũng không quá lo”Chấp niệm lại tiếp tục ăn.

Lúc này, bản tôn ở trong biển căn bản đã tắm rửa sạch sẽ, nhưng còn chưa chịu lên bờ mà vẫn tiếp tục nghịch nước biển, mà tiểu tinh linh Địch Nhi bay đến đỉnh đầu bản tôn, không ngừng vỗ đôi cánh nhỏ bay múa.

“Lão gia, lão gia a, làm sao lại lâu vậy chứ, Địch Nhi đợi chờ lâu thật lâu a”Tiểu tinh linh giận dỗi nói.

“Lão gia, người cũng biết mà, không có lão gia, Địch nhi không có đồ ăn, Địch nhi thật đáng thương mà, ô ô”.


“Lão gia, Địch Nhi muốn ăn ma hạch, mà phải hơn thất cấp cơ”Tiểu tinh linh ngữ khí rất chi là dọa người nói.

“Được, để lão gia tìm cho”Bản tôn bị tiểu tinh linh quấy chỉ đành nói.

“Vẫn là lão gia tốt nhất mà, Địch Nhi lại có ma hạch ăn”Tiểu tinh linh vừa bay múa vừa vui thích vỗ tay nói.

Mà lúc này xung quanh họ không có ai, chứ nếu để người khác biết được cuộc đối thoại giữa hai bọn họ thì nhất định sẽ nghĩ bọn họ nằm mơ, như vậy cũng có thể sao?

Nhưng là sự tình rất nhanh đã phát sinh, khốn tiên thằng trên đầu bản tôn nhanh chóng xuyên vào đáy biến, trong nháy mắt biến dài vô cùng, trong biển sâu, khốn tiên thằng không ngừng xuyên qua xuyên lại, cuối cùng đan thành một cái lưới không lồ, mà theo kim thằng dài ra, chiếc lưới cũng biến lớn lên.

Tấm lưới đi xuống đáy biển rồi, bản tôn chỉ huy tấm lưới bao lấy ma thú, hấp thu tinh khí của ma thú rồi mang theo ma hạch mang về cho bản tôn. Mà giờ phút này, chấp niệm cũng đã ăn no, liền lệnh hai vị điệt tử nấu canh, còn bản thân chạy ra bờ biển.

Chấp niệm đi đến bên bản tôn thu hết số ma hạch vào không gian giới chỉ, chỉ để lại một viên ma hạch lớn nhất cho tiểu tinh linh, mà khốn tiên thằng lại quay trở về trên tóc bản tôn.

Về phần bản tôn, hắn đã đạt đến tích cốc, chỉ cần có linh khí thiên địa thì không cần thực vật, nhưng là yêu thích với mỹ thực vẫn khiến hắn thỉnh thoảng thưởng thức chút.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.