Ngự Đạo

Chương 77: Dạ anh thần bí






Lúc này, Mộc Vĩnh Diệp cuối cùng cũng biết vì sao lại có cả một đoàn giáo sư cùng một đám đệ tử đến xem, hóa ra là vì chuẩn bị cho sự kiện phân tổ này.

“Ưu tiên những tổ ít hơn năm người tiến hành trước, nếu còn thừa sẽ đến những tổ còn lại”Ma pháp sư Sean nói.

“Biểu thúc, qua tổ chúng ta đi”Thủy Vũ đột nhiên kêu lên, dẫn theo Thủy Văn cùng Hỏa Tuyên đi đến bên người Mộc Vĩnh Diệp.

Nhìn đến ba đứa cháu, Mộc Vĩnh Diệp cũng mỉm cười gật đầu, đáp ứng bọn họ, mà một đám lão sư cùng đệ tử những khóa trước cũng lao lên tuyển thành viên, nhưng không một tổ nào tất cả đều lao lên như tổ Thủy Văn, mỗi tổ chỉ một hai người đến thôi, mà những học viên mới đều là thiên chi kiều tử, thực lực cùng thiên phú cao, thêm vào số lượng học viên năm nay ít nên rất nhanh đã sắp xếp tổ xong.

“Biểu thúc, chúng ta còn thiếu một người, mỗi tổ cần ít nhất năm người, mà chúng ta mới chỉ có bốn”Thủy Vũ đột nhiên nói.


“Ta gia nhập tổ các ngươi, thế nào?”Sau lưng Mộc Vĩnh Diệp đột nhiên truyền đến một thanh âm. Truyện "Ngự Đạo "

Mộc Vĩnh Diệp quay đầu lại chỉ thấy Diệp Anh đang mỉm cười nhìn mình, trong mắt hắn lóe lên tia hắc sắc, làm Mộc Vĩnh Diệp không tự giác nhíu nhíu mày. Truyện "Ngự Đạo "

“Được, vậy tổ chúng ta vừa đủ năm người”Thủy Vũ đột nhiên nói.

Mà Mộc Vĩnh Diệp cũng không nói gì thêm, chỉ càng thêm đề phòng Dạ Anh.

“Yên tâm đi, ta không có ác ý”Dạ Anh quái dị cười.

“Được”Mộc Vĩnh Diệp cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười.

Rất nhanh, một trăm hai mươi đệ tử đã được phân tổ hết, không còn lại một ai, nhìn thấy không còn đệ tử nào chưa được phân tổ, Sean mãn ý cười nói: “Tốt rồi, các đệ tử khóa trước mang những đệ tử mới trở về đi, những chuyện còn lại giao cho các ngươi cùng chuyên chức đạo sư hướng dẫn”.

“A?”Mộc Vĩnh Diệp ngoài ý thốt lên.

“Đi thôi, biểu thúc, chúng ta về thôi”Thủy Vũ nói.

“Thế chuyên chức đạo sư của chúng ta đâu?”Mộc Vĩnh Diệp kỳ quái hỏi.


“Ân, cái này sau này biểu thúc sẽ biết”Thủy Vũ có chút lúng túng nói, mà Thủy Văn cùng Thủy Tuyên cũng không nói gì thêm.

“Vậy hiệu trưởng không cần đọc diễn văn cùng điển lẽ khai học sao?”Mộc Vĩnh Diệp kỳ quái hỏi.

“Hiệu trưởng làm gì có thời gian chứ? Cháu từ khi nhập học đến giờ còn chưa thấy mặt hiệu trưởng lần nào, nghe nói hiệu trưởng là đệ tử Thiên Tinh kiếm tông ủy phái sang, đã đạt đến thánh cấp, nhưng là suất ngày khổ tu, căn bản không quản học viện, rồi dần dần biểu thúc sẽ quen thôi”Thủy Vũ nhún nhún vai nói, hiển nhiên hắn đã phi thường quen với học viện quái dị này.

Tiếp theo, do Thủy Vũ dẫn đầu, đi về khu phòng hôm trước nghỉ đêm, trên đường, mọi người tự giới thiệu bản thân, cũng thu hẹp lại khoảng cách không ít.

“Biểu thúc, phòng ốc phía đông đã dọn dẹp tốt, Dạ Anh ngươi ở phòng phía bắc đi, thức ăn tối nay ta đã gọi thực đường đưa đến, nhưng là sau này hoặc tự đến thực đường ăn, hoặc tiêu tiền gọi thực đường mang đến, mà trên đảo cũng có rất nhiều động vật, nếu biểu thúc thích cũng có thể tự săn bắt”Thủy Văn nói.

“Hiện tại trời cũng đã tối, các ngươi cũng tự tìm phòng nghỉ đi, mọi chuyện để ngày mai làm”Hỏa Tuyên nói.

“Được rồi”Mộc Vĩnh Diệp cất tiếng đáp ứng, đi về phòng ốc phía đông, mà những người khác cũng tự về phòng của mình.

Trong phòng của Mộc Vĩnh Diệp, cũng không khác gian phòng ở Vong Ưu cốc là bao, cũng có ba gian, một gian khách cùng hai buồng trong, nhờ sự giống nhau này, Mộc Vĩnh Diệp rất nhanh đã thích ứng với gian phòng này.

Ngày thứ hai, trời vừa sáng, trong sân viện Mộc Vĩnh Diệp vang lên tiếng đàn, mà khu phòng năm người ở nằm trong góc hẻo lánh trên đảo, nên tiếng đàn chỉ vang vọng trong năm phòng.

Khi tiếng đàn vang lên, Thủy Văn, Thủy Vũ cùng Hỏa Tuyền liền chìm đắm trong thanh âm du dương này, Thủy Vũ cùng Hỏa Tuyên vốn chuẩn bị tu luyện, mà Thủy Văn đã minh tưởng suốt đêm, nhưng thanh âm vừa vang lên, cả ba chìm đắm trong tiếng đàn, không gây ra một chút tiếng động nhỏ nào, như sợ không cẩn thận làm ảnh hưởng tiếng đàn vậy.

Mà trong phòng phía bắc, Dạ Anh cũng ngừng minh tưởng, hắc khi thành tầng dày bao phủ lấy thân thể hắn, trong chốc lát tiếng đàn vang lên, hắn mở ra hai mắt, ánh mắt không ngừng lóe lên tia hắc quang, còn có một tia hồng quang rất nhỏ, đầy kinh ngạc lắng nghe tiếng đàn bên ngoài.


Trái với đám người Thủy Văn, Thủy Vũ không chút động tĩnh, Dạ Anh đột nhiên đứng lên, đi khỏi phòng nhỏ, chầm chậm tiến về phía nơi phát ra tiếng đàn.

Khi Dạ Anh đi đến gần gian phòng của Mộc Vĩnh Diệp, hắn đột nhiên nhìn thấy hai Mộc Vĩnh Diệp, một đang ngồi trên bãi cát, trên gối là một cái đàn cổ quái, hay tay không ngừng đạn tấu, mà dây đàn chấn động phát ra âm thanh vang vong, thậm chí thanh âm còn át cả tiếng biển bên cạnh.

Một Mộc Vĩnh Diệp khác trong tay cầm đoản kiếm, đứng trong biển không ngừng múa kiếm chiêu, mà nước biển đã ngập đến ngực hắn.

Đánh xong khúc đàn, bản tôn thu cầm đứng dậy, đối với Dạ Anh đằng sau người, hắn đã sớm phát hiện ra, chỉ là không có nói ra mà thôi.

“Ân, ngươi luyện tập kiếm pháp gì vậy? Theo ta được biết, ngũ hành nhất tộc các ngươi không phải là luyện Phối Sáo kiếm pháp sao, ta thấy không giống a”Dạ Anh nhìn về phía chấp niệm ở phương xa, đột nhiên nói.

“Hử? Ngũ hành nhất tộc? Phối Sáo kiếm pháp?”Bản tôn kinh ngạc nhìn về phía Dạ Anh.

Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của bản tôn, Dạ Anh nhanh chóng phát hiện ra mình lỡ lời, liền cười nói: “A, là ta nhìn lầm”. Vừa nói hết câu, hắn đã quay đầu rời đi.

Nhìn thân ảnh Dạ Anh rời đi, Mộc Vĩnh Diệp đoán được hắn không phải là nhìn lầm, ngũ hành nhất tộc rõ ràng là chỉ năm nhà Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, mà bộ kiếm pháp kia, chính mình trước kia không nghe nói, trong điển tịch phụ thân lưu lại cũng không có, mà cậu cũng chưa hề nói gì với mình, Mộc Vĩnh Diệp có thể khẳng định, cậu hẳn không biết bộ Phối Sáo kiếm pháp đi, nhưng là Dạ Anh sao lại biết đến chứ? Hắn đến cùng là ai?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.