Ngự Đạo

Chương 66: So đấu






“A? Là như vậy sao?”Chấp niệm kinh ngạc hỏi. Truyện "Ngự Đạo "

“Ân, chính là như vậy, ta cũng đã nói cho hai tiểu tử nhà ta, còn có một tiểu tử Hỏa gia nữa, bọn họ rất nhanh sẽ đến, lúc đó làm quen lẫn nhau, bọn họ ở vào học viện rồi, có gì tiện chiếu cố ngươi”Thủy Như Bá nói, hiển nhiên hắn muốn ba tiểu tử kia chiếu cố Mộc Vĩnh Diệp.

Tuy không cần ai chiếu cố, nhưng chấp niệm vẫn nói: “Đa tạ biểu ca”.

“Cha, cha gọi con sao?”Ở đại sảnh đột nhiên truyền đến một tiếng gào của thiếu niên, hơn nữa thiếu niên này nhanh chóng bước vào.

Thiếu niên mới bước vào nhìn qua ước chừng mười tám tuổi, mặc y phục lam sắc, mang theo khí chất nho nhã của Thủy gia, lại thêm vào khí tức bưu hãn đầy quái dị, sau lưng là một đại kiếm lam sắc, trên mặt hắn mang theo vẻ nghi hoặc tiến vào. Mới tiến vào, hắn nhìn về phía Mộc Vĩnh Diệp rồi lại nhìn sang Thủy Như Bá, sửng sốt nói: “Cha, đây là con tư sinh của cha sao?”.

“Hỗn trướng, đây là biểu thúc của ngươi”Thủy Như Bá tức đến hai mắt trừng lớn: “Không có tôn ti trật tự gì cả”.


Nghe thấy câu này của thiếu niên, Mộc Vĩnh Diệp cũng không khỏi rét run, Thủy gia sao lại có nhân vật như này chứ.

“Biểu thúc? Là hắn sao?”Thiếu niên một bộ như gặp quỷ nói.

“Phải, đây chính là truyền nhân duy nhất của Mộc gia, cũng là gia chủ Mộc gia”Thủy Như Bá nói.

Vừa nghe đến Mộc gia, tròng mắt thiếu niên đột nhiên sáng ngời, rồi khi hắn nhìn đến vóc dáng nhỏ bé của Mộc Vĩnh Diệp, đôi mắt không khỏi ảm đạm, nói: “À, thật đáng tiếc!”. Truyện "Ngự Đạo "

“Đáng tiếc cái gì chứ?”Chấp niệm kỳ quái nói.

“Hắn chỉ biết gây họa mà thôi, thủy hệ ma pháp thì không tu luyện, lại đi tu luyện đấu khí thủy hệ, suốt ngày lêu lổng đánh nhau”Thủy Như Bá đầy trách cứ nói, nhưng nhìn vào đôi mắt hiền từ của ông có thể thấy ông rất vừa ý với đứa con này.

“Sao có thể gọi là đánh nhau chứ? Đấy là so tài, so tu vi đấu khí, con chính là đệ nhất thiên tài Thủy gia, trừ nhị thúc không tính, hai mươi bốn tuổi đã đạt đấu khí tam cấp, chẳng qua, con nghe nói trong năm nhà, thiên phú Mộc gia cao nhất, chỉ là hắn còn bé quá, cho nên mới nói đáng tiếc”Thiếu niên đầy tự đắc nói.

“Đáng tiếc cái gì, chờ biểu thúc bằng tuổi ngươi hiện tại, khẳng định mạnh hơn ngươi”Đôi mắt Thủy Như Bá khẽ trừng, hiển nhiên ông rất không vừa lòng với chuyện con mình tự phụ.

“Ài, vậy muốn đợi bao lâu chứ, nếu là hiện tại thì thật tốt, con có thể so đấu cùng biểu thúc rồi”Thiếu niên đầy tiếc nuối nói.

“Không sao, chúng ta có thể thử”Chấp niệm lập tức cười nói.

Từ tình hình trước mắt mà nói, Mộc Vĩnh Diệp hiểu được nếu không lấy ra được thực lực, rất khó làm vị chất tử này tin phục, tuy chính mình chỉ là đấu khí nhị cấp, nhưng cũng đã đến đỉnh phong, thêm vào Lâm Phong kiếm pháp, hắn tin bản thân sẽ không thua.


“Biểu thúc người?”Thiếu niên không thể tin nổi nói: “Hay là thôi đi, nếu chẳng may đả thương người, vậy cha ta tìm ta gây phiền toái rồi”.

“Cái gì mà tìm ngươi gây phiền toái, biểu thúc ngươi mới mười tuổi đã là đấu khí nhị cấp, ngươi bằng tuổi đó thì như nào?”Thủy Như Bá nói.

“Mười tuổi? Nhị cấp? Chẳng lẽ hắn muốn tham gia trắc thí ngày mai sao?”Thiếu niên kinh ngạc thốt lên.

“Bằng không biểu thúc ngươi đến đế đô làm gì?”Thủy Như Bá hỏi lại.

“A, như đã không tin, chúng ta so đấu đi, ngay trong viện”Chấp niệm vừa nói vừa đi ra đại sảnh.

“Hắc hắc, cha, người cứ yên tâm, con sẽ cẩn thận, không làm bị thương biểu thúc đâu, mà con cũng muốn thấy Mộc gia hơn người ở chỗ nào”Thiếu niên lập tức đi ra theo.

Mà Thủy Như Bá cũng chỉ có thể nói với bản tôn Mộc Vĩnh Diệp: “Được rồi, ngươi đã quyết tâm như thế vậy thì so đấu đi, chẳng qua nên cẩn thận, hai người cùng lên, nếu không nhị cấp đấu tam cấp quá không công bằng”.

“A, được rồi, ta sẽ cẩn thận, nếu như phân thân kia không được, ta sẽ lên”Bản tôn cười nói.

Bên ngoài là một sân lớn, bốn phía là đại thụ cùng cây cỏ. Chấp niệm cùng thiếu niên đứng hai bên một khối đất trống, cả hai đều nắm kiếm, đánh giá đối phương.

Chỉ cần tiến vào trạng thái chiến đấu, tinh thần chấp niệm vô cùng chăm chú, toàn thân đầu nhập trận đấu, huống hồ lần này đối thủ của hắn mạnh hơn một bậc, vì vậy càng phải chuyên chú mới được.

Còn về thiếu niên, đối với tiểu hài trước mặt, mặc dù bối phận là biểu thúc của mình, nhưng tâm lý hắn không nguyện ý thừa nhận, chỉ là một tiểu hài mà thôi, tuy thiên phú cao đấy, mười tuổi đã đạt đến nhị cấp, nhưng nhị thúc của mình cũng là thiên tài như thế, bởi vậy hắn cũng không quá kinh ngạc, mà đối với việc thực lực đối phương mới chỉ nhị cấp, trong mắt hắn cũng có chút xem thường, đấu khí cao hơn một cấp, thực lực mạnh hơn gấp mười, bởi thế ngay khi đáp ứng so đấu hắn đã cảm thấy hối hận, đáng nhẽ không nên đáp ứng mới phải, hiện giờ thắng cũng không vinh quang, bởi thế hắn đầy buồn bực nhìn về phía Mộc Vĩnh Diệp.

“Bắt đầu đi, ta là trưởng bối, nhường ngươi công trước”Chấp niệm đột nhiên nói.


Lời này làm thiếu niên không thể tiếp thu được, hắn bảo chính mình công kích trước, hơn nữa còn từ miệng một tiểu hài nói ra, làm trong lòng hắn nổi lên một cỗ lửa giận.

“Được”Thiếu niên lập tức nói, hiện tại hắn cũng không muốn nhiều lời, sớm giải quyết tiểu hài trước mặt, không cần dây dưa thêm mất mặt.

Hắn nâng kiếm, mang theo một bóng kiếm lam sắc, mãnh liệt bổ về phía chấp niệm, tốc độ một kiếm này vô cùng nhanh, trong lòng thiếu niên tràn đầy tin tưởng, một kiếm này, khẳng định tiểu hài tử trước mặt không thể tránh được, dù là chiến sĩ tam cấp, muốn tránh được một kiếm nhanh hết cỡ của mình cũng khó khăn, khẳng định tiểu hài tử này sẽ nâng kiếm đón đỡ, như vậy mình chỉ cần dùng lực đẩy ngã nó, là đã kết thúc chiến đấu.

Nhưng là, sự tình diễn biến thường không như mong muốn, chỉ thấy tiểu hài tử trước mắt bước ra hai bước phi thường khó chịu, trong nhát mắt, như kỳ tích né qua một kiếm, hơn nữa đoản kiếm trong tay chẻ xuống thân kiếm đang chém về phía mình. Truyện "Ngự Đạo "

Thiếu niên thấy một kiếm bổ trượt, vội chuyển hướng tiếp tục bổ về phía chấp niệm. Mà một kiếm của chấp niệm cũng đột ngột chuyển hướng, đầy quỷ dị chém xuống cổ tay của thiếu niên.

Hết thảy nói thì nhiều, nhưng chỉ diễn ra trong nháy mắt, hết thảy quá nhanh, làm cho tâm tình mọi người đột nhiên khẩn trương, không kịp ứng cứu, thiếu niên bị dọa run người.

Mắt thấy bảo kiếm của chấp niệm sắp chém về phía cổ tay mình, thiếu niên đầy chua xót phát hiện mình căn bản không thể làm gì, đại đa khí lực đã tập trung vào một kiếm kia, hiện tại căn bản không kịp né tránh.

Ngay khi xích đồng bảo kiếm chuẩn bị chạm vào cổ tay của thiếu niên, xích đồng kiếm đột nhiên chuyển hướng, lưng kiếm đập vào cổ tay thiếu niên.

“Keng”Một chém này của chấp niệm làm đại kiếm trong tay thiếu niên bất ổn, nhanh chóng rơi xuống đất, mà chấp niệm cũng thuận tay kê xích đồng bảo kiếm lên yết hầu của thiếu niên



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.