Ngự Đạo

Chương 50: Khốn tiên thằng






Tiếp theo, đương nhiên là Mộc Vĩnh Diệp kiểm tra đến tử kim hồ lô cùng khốn tiên thằng, hắn lặng lẽ thúc giục pháp lực, trong nháy mắt tử kim hồ lô cùng khốn tiên thằng hiện lên trong bàn tay nhỏ bé của hắn. Đầu tiên đương nhiên là tử kim hồ lô, lần trước tiếp xúc với nó, hắn còn chưa có da thịt, mà hiện tại cảm giác chân thực truyền đến tay hắn, hắn đột nhiên có một cảm giác phi thường quái dị trong đầu, không phải mát lạnh, cũng không phải ấm áp, mà như là cả hai loại cảm giác đều có, phi thường quái dị, nhưng cũng rất thoải mái.

Hắn nhanh chóng mở ra miệng hồ lô, ánh kim quang lại một lần nữa phát ra từ miệng hồ lô, trong nháy mắt chiếu sáng cả gian nhà, cũng may hiện tại là ban ngày, nếu như là ban đêm thì có thể dẫn đến chú ý của mọi người trong trấn nhỏ rồi.

Nhìn đến năm viên cửu chuyển kim đan yên lặng nằm trong hồ lô, Mộc Vĩnh Diệp nhanh chóng đóng hồ lô lại, năm khỏa đan dược này là bảo chứng trọng yếu nhất, nhất định phải giữ gìn cẩn thận, tuy hiện tại chỉ cần dùng một viên là có thể nhục thân thành tiên, nhưng hắn tận lực áp chế xung động xuống, dù sao dùng đan dược thành tiên thì sau này cảnh giới rất khó tăng tiến, mà cửu chuyển kim đan có thể tạo thành công hiệu xoay chuyển càn khôn, bởi thế Mộc Vĩnh Diệp quyết định, sau này không đến mức vạn bất đắc dĩ, sẽ tuyệt không dùng cửu chuyển kim đan. Truyện "Ngự Đạo "


Hai tay hắn tạo ấn, tử kim hồ lô liền biến mất quay về trong nê hoàn cung của Mộc Vĩnh Diệp, mà lúc này, trong tay bản tôn chỉ còn một sợi tơ vàng, chính là khốn tiên thằng. Nhìn về phía khốn tiên thằng, trong lòng hắn vô cùng vui vẻ, hắn vội vã đi tới bên hồ nhỏ làm thử nghiệm, ném một cái, tâm niệm hắn vừa động, khốn tiên thằng ở giữa không trung đột nhiên hóa dài, hơn nữa như có linh tính, nhanh chóng tiến vào trong hồ.

“Oành”Khốn tiên thằng đánh văng lên một lượng nước lớn rồi đột nhiên bay ra từ đáy nước, nhưng là, trên thân của khốn tiên thằng còn kèm theo mười con hàn ngư, dưới tâm niệm của Mộc Vĩnh Diệp, khốn tiên thằng nhanh chóng đưa mười con hàn ngư vào thùng nước ngoài sân, sau khi hoàn thành xong, khốn tiên thằng lại bay trở về bàn tay của bản tôn.

Trên đường bay về, khốn tiên thằng lại khôi phục hình dáng lúc trước, mà ở thân không còn dính chút nước nào, Mộc Vĩnh Diệp phát hiện, khốn tiên thằng thật sự cùng chính mình dung hợp, thành chuyên chúc pháp bảo của mình, bởi vì, ở trong trí nhớ của hắn, khốn tiên thằng cần có chú ngữ phát động, chỉ có niệm chú ngữ mới có thể phát động, nhưng là, lúc này, hắn hoàn toàn có thể dựa vào tâm niệm không chế.

Bản tôn yêu thích nhìn ngắm khốn tiên thằng không thôi, rốt cuộc, mình có vật bảo kê rồi, sau này không cần lo lắng người khác hãm hại nữa, có pháp bảo này, Mộc Vĩnh Diệp tin tưởng, cho dù là thánh cấp cường giả, đứng trước mặt mình cũng không có lực đánh lại.

Bản tôn dùng tay vuốt vuốt mái tóc dài sau lưng, dùng khốn tiên thằng làm dây buộc tóc, buộc đám tóc đó lại cùng một chỗ, tạo hình đuôi ngựa, phiêu dật hờ hững mà tự nhiên.

“Chúc mừng bản tôn”Chấp niệm ở một bên cũng đình chỉ luyện kiếm, cùng một dạng với bản tôn, đều phi thường kích động.

“Cùng vui cùng vui, khốn tiên thằng chính là vật bảo vệ chúng ta trên con đường tu luyện, y như một vị tiên nhân làm bảo tiêu vậy, dù cho tiên nhân cũng có thể trói, đối phó với người khác không phải đơn giản sao? Sau này chúng ta cũng không cần che che lấp lấp nữa, một người song thể, không cần phải che dấu nữa, cả không gian giới chỉ cũng không phải che dấu nữa”Bản tôn tự tin nói. Truyện "Ngự Đạo "


“Không sai, người tu luyện nên tùy tâm mà làm, không bị ngoại giới ảnh hưởng, nếu như tính cách trường kỳ bị áp chế, sẽ dễ dàng xuất hiện tâm ma, chẳng qua ta bản tính đê điều hạ thấp, nếu không có nguy hiểm sẽ không khoe khoang”Chấp niệm cười nói. Truyện "Ngự Đạo "

“Thời gian cũng đến rồi, cũng nên đến Sâm Mộc tửu lâu đưa hàn ngư rồi, đã ba ngày không đưa, hàng tồn lần trước họ dùng hẳn đã hết đi, đưa mười con cá này đến cũng kiếm đủ kim tệ rồi, sau này chúng ta không cần làm ngư phu nữa”Bản tôn cười nói.

“Hôm nay khó có được tâm tình tốt như vậy, ngươi chắc hẳn muốn đàn một khúc đàn chúc mừng, vậy để ta đưa cá cho”Chấp niệm nói.

Bản tôn cười cười không nói, lấy ra Phủ Phong, ngồi bên hồ nhỏ, từ từ gảy đàn, mà chấp niệm ôm lấy thùng nước đi ra ngoài cốc. Con ngựa con khi xưa cũng đã bị hắn bán với giá gấp đôi từ một năm trước, làm cho Mộc Vĩnh Diệp kiếm được một bút tiền nho nhỏ.

Hai canh giờ sau, chấp niệm ôm thùng cá đến bên trấn nhỏ, trấn nhỏ vẫn náo nhiệt như trước, rất nhiều chiến sĩ cùng ma pháp sư lựa chọn nghỉ ngơi lại trên trấn, tửu lâu cũng trở thành nơi mọi người tụ tập.

Trong một tửu lâu lớn nhất trấn, tên là Sâm Mộc tửu lâu, đại đa cao giai ma pháp sư cùng chiến sĩ đều tụ tập ở đây, ở chỗ này có thể thu được vô số tin tực, mà dong binh công hội ở ngay sát vách Sâm Mộc tửu lâu, vì vậy sinh ý ở nơi đây không ngừng khuếch trương, cuối cùng lão bản tiểu trấn làm tốt quan hệ với dong binh công hội, đánh sập bức tường ngăn hai bên, nối liền đôi bên liền làm tửu lâu càng thêm náo nhiệt, hiện tại Sâm Mộc tửu lâu cùng dong binh công hội trở thành một chỉnh thể.


Lúc này, Mộc Vĩnh Diệp tiến vào cửa Sâm Mộc tửu lâu, vốn rất nhiều dong binh nên phi thường náo nhiệt, cũng không ai chú ý đến một hài tử mười tuổi ôm một thùng gỗ tiến vào.

Nhưng là một vị trưởng quầy rất nhanh đã nhìn thấy chấp niệm, lập tức tiến đến chào hỏi.

“Tiểu tổ tông của ta a, ngươi mà đến chậm mấy ngày nữa thì chúng ta chết mất”Vị chưởng quầy lập tức đỡ lấy thùng gỗ trong tay chấp niệm.

“Ngươi là nhớ đám hàn ngư này đi? Như cũ đi, cho ta một hũ băng điểm”Mộc Vĩnh Diệp trực tiếp nói.

Vị chưởng quầy đưa lại thùng gỗ cho một tiểu nhị rồi lập tức cười nói: “Rất nhanh là có”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.