Ngự Đạo

Chương 48: Hàn ngư






Vừa tiến vào nê hoàn cung của chấp niệm, bản tôn đã nhìn thấy được thành quả của ngưng thần quả, trong nê hoàn cung có một tia ánh sáng tím nhỏ tựa thực chất, tuy tia sáng này rất nhỏ nhưng là trước kia tuyệt không tồn tại trong nê hoàn cung, mà Mộc Vĩnh Diệp cũng không biết, trước đây chưa từng có ai có tinh thần lực màu tím, ít nhất là ở thế giới này, chưa từng có ai có tinh thần lực màu tím.

Bản tôn lập tức rời khỏi nê hoàn cung, mà nhờ chung một tư tưởng nên chấp niệm cũng nhìn thấy những gì trong nê hoàn cung của mình.

"Chúc mừng chúc mừng"Bản tôn vui vẻ cho chấp niệm cười nói.

"Cùng vui, cùng vui"Chấp niệm cũng rất phối hợp nói.


"Sau này, hẳn là tu luyện kiếm làm chủ đạo, tinh thần lực phụ theo, tạm thời không cần nhìn đến ma pháp, chỉ tu tinh thần lực thôi, cũng không cần để ý đến ma pháp nguyên tố"Bản tôn nói.

"Cho dù như vậy, tốc độ tu luyện cũng chậm hơn rất nhiều"Chấp niệm nói.

"Ừ, ban ngày luyện đấu khí, ban đêm tu luyện tinh thần lực, như vậy sẽ giảm thiểu thời gian lãng phí, ít nhất đỡ hơn đồng thời tu luyện ma pháp, mà tinh thần lực cùng đấu khí tích tụ ở hai chỗ khác nhau, hẳn sẽ không có xung đột gì đi"Bản tôn nói.

"Mà tài, lữ, pháp, địa đã có địa, tốc độ tu luyện của bản tôn hẳn sẽ rất nhanh đi"Chấp niệm nói.

"Không sai, nhưng còn cần một thời gian ngắn nữa, lấy về xích đồng kiếm mới có lực tự bảo nhất định được"Bản tôn cười nói.

Rồi bản tôn cùng chấp niệm cùng chia nhau lương khô, dù sao điều kiện hiện tại không được tốt, hết thảy phải đê điều, đợi cho qua một thời gian nữa rồi chậm rãi cải thiện chất lượng cuộc sống đi, cứ như vậy lại một ngày trôi qua.

Sáng hôm sau, sau khi bản tôn hoàn thành công việc thổ nạp mỗi ngày, liền bắt đầu xem xét khắp sơn cốc, sơn cốc này ngoại trừ cửa cốc ra còn lại bốn phía là núi, ở giữa là một hồ nhỏ, không biết là nguồn nước từ đâu tới, nhưng làn nước trong veo, rừng rậm xung quanh cũng có động vật sống, nhưng chủ yếu là tiểu động vật, không có chút lực uy hiếp nào đối với Mộc Vĩnh Diệp.


Linh khí trong sơn tốc phi thường sung túc, nhưng đối với bản tôn, mọi thứ phải đặt an toàn lên hàng đầu, mượn linh khí nơi này cũng có thể xung kích kinh mạch toàn thân, nhưng có dược tài phụ trợ sẽ an toàn hơn rất nhiều. Dù sao hắn không được như những tu giả tông phái, vừa gặp vấn đề là có trưởng bối giúp đỡ, hiện tại hắn chỉ có một mình, không có trưởng bối hộ pháp, vạn nhất xảy ra chuyện, vậy thì xong rồi, nên chỉ có thể chuẩn bị nhiều hơn, đề phòng bất cứ tình huống nào.

Mấy ngày tiếp theo, Mộc Vĩnh Diệp dùng để chế dược, cũng may, hắn đã hiểu rõ dược tính ở thế giới này, bởi thế, chỉ cần đưa dược tài lên miệng nhấm một chút là có thể biết được dược tính của dược tài, mà nếu còn không hiểu được thì đành ủy khuất con ngựa nhỏ mới mua về vậy. Truyện "Ngự Đạo "

Một tháng sau, chấp niệm cưỡi ngựa đi vào thành lấy xích đồng bảo kiếm, đối với kiểu dáng của xích đồng bảo kiếm, Mộc Vĩnh Diệp vô cùng vừa ý, tuy hiện tại nặng chút, nhưng theo tu vi không ngừng tăng lên, hẳn sẽ vừa tay, mà đối với Mộc Vĩnh Diệp, cầm kiếm nặng không phải một phương pháp rèn luyện sao?

Lần này vào trong thành, Mộc Vĩnh Diệp mua thêm rất nhiều vật phẩm cần dùng cho sinh hoạt, thậm chí cả cửa cũng mua một cái, trải qua lần mua này, trong giới chỉ của hắn chỉ còn lại ba mươi kim tệ, làm hắn lại bước chân vào hàng ngũ người nghèo. Truyện "Ngự Đạo "

Khi đến chạng vạng tối, chấp niệm chạy về Vong Ưu cốc, bản tôn đang nằm bên hồ nhỏ, trong tay nắm cần câu, nhàn hạ câu cá trong hồ, đối với những việc chấp niệm gặp trong thành, bản tôn cơ bản biết hết, bởi thế không có gì kinh hỉ ngoài ý muốn cả.

Chấp niệm nhìn bản tôn câu cá cũng không đến bên cạnh mà đi tới phòng lớn nhất trong năm phòng, phòng này gồm một sảnh đón khách, cùng hai buồng trong, hắn liền lấy cửa mới mua lắp vào, nhờ tu luyện đấu khí, một mình chấp niệm cũng có thể nắm được cánh cửa này, nên việc ráp cửa chỉ cần mình chấp niệm làm là đủ.

Sau khi ráp xong cửa, bản tôn ở bên hồ nhỏ vừa vặn giơ cần câu lên, một con cá trắng bị kéo theo lưỡi câu.

"Ha ha, tối nay có canh uống rồi"Bản tôn cười nói.


"Là hàn ngư, nhất cấp ma thú, rất được hoan nghênh trên thị trường"Chấp niệm cũng cười nói.

"Tuy phẩm cấp không cao, nhưng phi thường khó bắt, thêm vào thịt mềm vị ngon, bán ra thị trường là một kim tệ một cân, một con này cũng phải ba kim tệ, sau này có nguồn thu ổn định rồi"Bản tôn vui vẻ nói.

"Không nghĩ tới, ở trên thế giới này lại không có cần câu".

"Cái cần câu này làm mất không ít sức lực của ta, chẳng qua có thể nhờ nó kiếm tiền, lại có thể nhân lúc câu cá rèn luyện cảnh giới tâm thần, quả là đồ vật tốt".

Tiếp theo, bản tôn cùng chấp niệm cùng xử lý hàn ngư nấu canh. Ăn uống no đủ xong, hai người liền bắt tay sắp xếp đồ đạc, sau khi trải nền đất, chấp niệm lại dùng thảm sàn đặt lên trên, rồi lấy ra một giường lớn đặt ở buồng trong làm phòng ngủ, mà một buồng khác thì chỉ trải nền thôi, hắn cũng đặt một ghế tựa dài, một bộ bàn ghế uống trà đặt tại phòng khách.

Sau khi hoàn thành xong, hai người mệt mỏi toàn thân rã rời, cả hai vừa leo lên giường lớn là ngủ tít, cẳn bản không quản đến tu luyện chỗ tốt lớn như nào, tất cả bỏ mặc, ngủ là trên hết



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.