Ngự Đạo

Chương 41: Ngưng thần quả.








Một khắc sau, tất cả chi hầu đều giơ tay lên, làm ra bộ dáng ném đá về phía Đại Lực.

“Xẹt”Nhưng một khắc này, không có hòn đá nào bay ra hết, mà là các băng tiễn lam sắc xé gió bay về phía Đại Lực.

Nhìn thấy một màn này, Đại Lực triệt để ngây ngốc, nhưng là đại kiếm trong tay vẫn cố gắng khua múa, ngăn cản băng tiễn từ bốn phía bắn đến, nhưng là đấu khí của hắn mới chỉ đạt đến nhị cấp, sao có thể hình thành đấu khí hộ cương bảo vệ toàn thân, bởi vậy sau khi cố gắng ngăn cản được bốn băng tiễn liền bị bắn thành cái sàng. Rốt cuộc, Đại Lực đầy uất ức ngã xuống.


Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Mộc Vĩnh Diệp tràn đầy vui vẻ, cũng may khi đó cứu tiểu hầu tử này, không ngờ đến tiểu hầu tử còn có “bối cảnh” lớn như vậy, có thể gọi nhiều chi hầu đến giúp đỡ mình như vậy.

“Chi chi chi”Tiểu hầu tử rất nhanh nhảy xuống, hai đại hầu tử cũng nhảy theo nó. Nó quay mặt lại về phía Mộc Vĩnh Diệp, làm động tác vẫy vẫy rồi nhảy lên núi. Truyện "Ngự Đạo "

Mộc Vĩnh Diệp thầm nghĩ hẳn là nó muốn mình đi theo nó đi, nó muốn dẫn mình đến đâu đây? Hắn cũng lập tức đi theo không chút đắn đo, rốt cuộc tiểu hầu tử này vừa giúp chính mình, hẳn sẽ không hại mình đi, huống hồ lòng hắn cũng tò mò muốn biết nó muốn dẫn hắn đến đâu.

Bản tôn nhờ vận dụng chân khí nên leo núi vô cùng thoải mái, mà có chi hầu dẫn đường, quá trình leo núi cũng thuận lợi hơn rất nhiều. Khi đến lưng chừng núi, đột nhiên ba chi hầu tiến vào một sơn động, Mộc Vĩnh Diệp cũng vội vàng đi theo sau, trong sơn động âm u khúc khuỷa, cũng may bản tôn thị lực phi phàm, còn có thể nhìn đại khái bên trong.

Đi cũng mất chừng nửa nén hương, đột nhiên, ở phía trước xuất hiện một tia sáng, hấp dẫn chú ý của Mộc Vĩnh Diệp, hắn sải nhanh bước chân, rất nhanh liền đuổi kịp ba con khỉ, cũng chỉ một lát sau đã đến nguồn sáng. Vừa nhìn xuống, hắn khẻ thoải mãi mỉm cười, ra là một tiểu sơn cốc, sơn động lúc trước là cầu nối giữa sơn cốc với thế giới bên ngoài.

Trong sơn cốc, làn sương mờ trôi lơ lửng, làm cho hắn không thể nhìn được toàn bộ cốc, dưới sự dẫn dắt của ba chi hầu, Mộc Vĩnh Diệp đi đến một ao đầm không ngừng tỏa ra hơi nước, xung quanh là những đại thụ rậm tạp, trong tiểu sơn cốc này có rất nhiều chi hầu, đàn chi hầu nhìn thấy ba con khỉ mang Mộc Vĩnh Diệp đến, đại đa đều hưng phấn kêu “chi chi” liên hồi.


Xem ra, địa vị ba con khỉ này trong bầy đàn chi hầu thật không nhỏ, ba con tiếp tục đưa Mộc Vĩnh Diệp đến bên hồ, mà đám khỉ thì bám theo sau ba con khỉ, nên hình thành cảnh tượng cả đàn khì mang Mộc Vĩnh Diệp đến bên hồ.

“Chi chi chi”Một con hầu tử lớn vừa chỉ về hồ nước vừa kêu lên.

Phía trên hồ là vụ màn hơi dày đặc, Mộc Vĩnh Diệp chỉ có thể nhìn thấy năm thước xung quanh, căn bản không nhìn thấy trong hồ là gì, chỉ thấy đại hầu tử nhày xuống hồ bơi về phía trung ương, mà những hầu tử khác nhìn về phía Mộc Vĩnh Diệp, như muốn Mộc Vĩnh Diệp đi cùng.

Nhưng là, lúc này Mộc Vĩnh Diệp vô cùng buồn bực, các người nhìn ta không kém các người là bao, nhưng ta mới sáu tuổi, sáu tuổi a. Dù cho trong lòng hắn rất không thích xuống nước, nhưng là hiếu kỳ làm cho hắn áo quần bơi theo đại hầu tử, tuy hắn mới chỉ sáu tuổi, nhưng nhờ ký ức tiền thế, bơi lội còn không làm khó được hắn.

Bơi rồi bơi, hồ này cũng không lớn, chỉ một nén hương đã đến trung tâm hồ, ở trung tâm là một đảo nhỏ, Mộc Vĩnh Diệp theo đại hầu tử đi lên đảo.

Mặc vào y phục, hắn liền nhìn đến một thân cây ở trung tâm đảo, cả cây chỉ có một quả màu lục cỡ nắm tay người lớn. Nhìn thấy quả này, lại xem xét lá cây, đôi mắt Mộc Vĩnh Diệp không khỏi sáng rực lên, hắn đã đọc được thông tin về quả này trong thư phòng của bác. Trái cây này thật ra rất nổi tiếng.

Quả này, tuy chính mình hiện tại không dùng, nhưng nó tuyệt đối là bảo bối của ma pháp sư. Quả này có tên là “ngưng thần quả”, chuyên môn ngưng luyện tinh thần lực, tuy không trực tiếp tăng ma lực của ma pháp sư, nhưng sau khi hấp thu quả này, tinh thần lực của ma pháp sư sẽ tăng lên, phương diện khống chế ma pháp sẽ chính xác hơn nhiều.


Tuy nó chỉ là một bảo bối phụ trợ, nhưng giá trị còn trân quý hơn cả bát cấp tinh hạch, mà còn hiếm hơn bát cấp tinh hạch rất nhiều lần, hơn nữa một quả ngưng thần này phải khi cây trưởng thành mới mọc ra một quả, mà sau này muốn mọc nữa là rất khó. Bởi thế, tại các trường đấu giá hội, chỉ cần ngưng thần quả xuất hiện, nhất định sẽ dẫn đến một tràng đấu tranh giữa các ma pháp sư.

“Đây là cho ta?”Mộc Vĩnh Diệp nhìn về phía đại hầu tử không ngừng ra dấu, hiển nhiên không quá tin tưởng vào miếng bánh từ trên trời rơi xuống này.

Dưới ánh mắt Mộc Vĩnh Diệp, đại hầu tử lập tức gật đầu, hiển nhiên là đồng ý.

Nếu như đại hầu tử đã đồng ý, hắn cũng không khách khí nữa, lập tức hái lấy. Hai tay vừa chạm vào ngưng thần quả, một tia mát lạnh đã truyền vào trong thân thể, làm cho hắn sảng khoái không thôi, quả nhiên là đồ vật tốt. Lập tức hắn đưa nó vào trong không gian giới chỉ rồi mới quay người lại, mà đại hầu tử vừa nhìn thấy trái cây biến mất không khỏi sửng sốt, đến khi nó nhìn thấy gương mặt tươi cười của Mộc Vĩnh Diệp mới an tâm lại.

Tiếp theo, Mộc Vĩnh Diệp lưu lại sơn cốc một lát, ăn một ít trái cây tiểu chi hầu mang đến rồi cáo từ rời đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.