Ngự Đạo

Chương 38: Thấy chết không cứu.








“Không biết, nhưng tuyệt đối không phải địa hành long”Đại Cổ lập tức nói.

“Chi chi, chi chi, chi chi”Tần suất của tiếng kêu phi thường dị thường, hấp dẫn chú ý của Mộc Vĩnh Diệp.

“Ta muốn đi xem xem”Mộc Vĩnh Diệp lập tức nhảy xuống xe ngựa nói.

Nhìn thấy Mộc Vĩnh Diệp đột nhiên nhảy xuống xe ngựa, Đại Lực nhanh chóng đánh ánh mắt với Đại Cổ, Đại Cổ vội vã nhảy xuống xe đi theo Mộc Vĩnh Diệp còn Đại Lực ngồi trên xe chờ hai người.


Khi Mộc Vĩnh Diệp đi đến bên kia, tiếng kêu càng thêm dồn dập, “chi chi chi chi chi chi”Mộc Vĩnh Diệp vội vàng tiến về phía thanh âm. Đột nhiên một mùi hôi thối phi thường kinh tởm ập đến, mà Đại Cổ cũng phải thả chậm bước chân cố gắng đi theo Mộc Vĩnh Diệp.

Lại đi được một lát, cuối cùng Mộc Vĩnh Diệp nhìn thấy nguồn thanh âm, nhưng là, nhìn thấy cảnh tượng này, hắn không khỏi trợn tròn mắt, sao lại có chuyện như này chứ?

“Chi hầu, ma thú nhị cấp, còn trong kỳ ấu niên”Đại Cổ có chút chán ghét nói.

Mà lúc này Mộc Vĩnh Diệp mới hồi phục tinh thần, chích tiểu hầu tử trước mắt này sa vào “đầm lầy” không thể nào thoát ra được, mà ra không được nên chỉ có thể không ngừng kêu cứu, đôi mắt nó tràn đầy đáng thương nhìn về phía Mộc Vĩnh Diệp cùng Đại Cổ.

Nhưng là Đại Cổ một bộ vô tâm thờ ơ, thậm chí còn có chút chán ghét con vật trước mặt. Vì sao ư? Vì kia không phải đầm lầy, đầm lầy này màu vàng, hơn nữa còn tỏa ra mùi hôi thối như vậy, nhìn như nào cũng thấy đây là một bãi phân to thì đúng hơn. Truyện "Ngự Đạo "

“Đại Cổ, cứu nó đi, cứ như vậy, nó sẽ bị ngộp chết mất”Mộc Vĩnh Diệp lập tức nói, rốt cuộc con khỉ kia bị hãm ở trung ương, bản thân mình với không đến.

“Một con chi hầu mà thôi, không cần lo cho nó, thối chết người rồi”Đại Cổ có chút ghê tởm lùi lại hai bước.

Nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của hắn, Mộc Vĩnh Diệp không khỏi thở dài, hôm nay cuối cùng cũng biết được cái gì gọi là thấy chết không cứu. Mà tiểu hầu thông minh hiểu được Đại Cổ sẽ không cứu nó, liền chuyển ánh mắt mong mỏi về phía Mộc Vĩnh Diệp, chờ mong hắn cứu nó.

“Chi chi chi”Nó nhìn về phía Mộc Vĩnh Diệp kêu lên mấy tiếng.

Thấy Đại Cổ không nguyện ý cứu tiểu hầu, Mộc Vĩnh Diệp biết bản thân phải ra tay rồi, nhưng là “đầm bùn” lớn như vậy, hắn cũng không nguyện ý đụng vào.


“Đây là cái gì?”Mộc Vĩnh Diệp muốn xác định lại một lần nữa lên hỏi.

“Nhất định là địa hành long lưu lại, con khỉ này cũng quá xui xẻo đi, vừa vặn ở phía dưới, bởi thế mới như vậy, không cần lo cho nó, chúng ta đi thôi”Đại Cổ lên tiếng thúc giục.

“Đợi chút”Mộc Vĩnh Diệp vừa nói vừa bắt đầu tìm tòi bốn phía xung quanh, sau một lúc lâu, hắn đột nhiên phát hiện một cây nhỏ mảnh dài, liền nâng kiếm lên chặt.

“Rẹt!”Mộc Vĩnh Diệp đặt kiếm xuống đất, nhanh chóng cầm lấy gốc đoạn cây nhỏ, chầm chậm tiến lên, mà Đại Cổ cũng đầy kinh ngạc nhìn hắn, không ngờ tiểu hài tử này khỏe như thế.

Mộc Vĩnh Diệp đưa cây về phía trung tâm đầm lầy, dần dần hạ xuống.

“Ba”Đầm bùn bắn đi tứ tán, Đại Cổ vội vã lùi lại phía sau, như là rất sợ bị thứ này dính lên người vậy. Đỉnh cây vừa vặn hạ xuống bên người tiểu hầu tử, tiểu hầu tử cũng hiểu Mộc Vĩnh Diệp định làm gì, hay tay nó nhanh chóng nắm chặt lấy đỉnh cây, Mộc Vĩnh Diệp nắm lên thân cây, liều mạng kéo về phía sau, cũng may điều này không cần khí lực quá lớn, Mộc Vĩnh Diệp còn làm được. Truyện "Ngự Đạo "

Chỉ một lát, tiểu hầu tử đã được kéo ra, nó vui mừng không ngừng giũ đi lớp “bùn” trên mình, làm “bùn” bắn ra khắp bốn phía, thấy vậy, Mộc Vĩnh Diệp sợ đến mức vội vã trốn đằng sau cây cổ thụ, mà Đại Cổ đã sớm lùi lại một khoảng rất xa, đến khi chắc chắn chỗ “bùn” kia không bắn đến mới dừng lại.

Tiểu hầu tử sau khi được tự do, nhìn về phía Mộc Vĩnh Diệp tránh sau cây đại thụ, “chi chi” hai tiếng rồi lập tức chạy về phía thâm sơn.

“Tốt rồi, lên đường thôi”Đại Cổ lập tức nhíu mày nói.

Nhìn thấy tiểu hầu tử đã đi xa, Mộc Vĩnh Diệp rất muốn cùng nó chạy mất, nhưng là, hiển nhiên đây không thể thành sự thực được, Đại Cổ rất cảnh giác canh chừng mình, tuyệt không lộ ra tia sơ hở nào.


“Đi thôi”Mộc Vĩnh Diệp đành cam chịu quay về toa xe, mà Đại Cổ, Đại Lực tiếp tục đánh xe.

Lại đi tiếp một ngày, Đại Lực phát hiện, chính mình hình như đi nhầm đường, dấu chân địa hành long cho thấy nó đi theo hướng này, mà chính mình lại cứ thế đâm vào, theo không kịp địa hành long là may, nếu như gặp địa hành long, vậy mạng nhỏ chấm dứt rồi. Tuy hắn rõ tốc độ xe ngựa không thể bằng tốc độ địa hành long, nhưng là cũng không thể đảm bảo địa hành long không nghỉ ngơi, nếu nó giữa đường dừng lại, chính mình lại đâm đầu vào, vậy chẳng phải đẹp rồi sao. Bởi thế, sau khi ăn trưa xong, hai người vừa nhìn thấy Mộc Vĩnh Diệp đi lên xe ngựa liền trò chuyện.

“Ca, cứ như vậy không phải biện pháp, nếu như gặp địa hành long, vậy chúng ta nhất định phải chết, đệ nghĩ tốt nhất là bỏ nhiệm vụ lần này đi, chúng ta chạy thôi”Đại Cổ nói.

“Tốc độ của chúng ta không nhanh bằng địa hành long, hẳn sẽ không sao đâu”.

“Nhỡ đâu…”.

“Lúc đó lại trốn đi, dù sao xác suất gặp địa hành long là phi thường nhỏ”.

“Ân, chẳng qua, nhỡ may gặp địa hành long, chúng ta vội vã chạy trốn, sao để ý đến tiểu hài tử kia được, như vậy chẳng phải uổng phí công sức mấy ngày nay sao?”.

“Không sai, cũng cách không nhiều nữa, đến đây là được rồi, dù cho đệ tử đại gia tộc thì sao, cũng tuyệt không thể phát hiện được, giờ chúng ta cầm lấy giới chỉ, lúc đó gặp địa hành long sẽ chạy trốn dễ dàng hơn”Đại Lực đáp.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.