Ngự Đạo

Chương 35: Xuất phát








“Năm mươi kim tệ”Nữ tử kia báo giá.

“Cái gì? Những năm mươi kim tệ?”Mộc Vĩnh Diệp không khỏi ngây dại, một thanh kiếm mới có tám mươi ngân tệ, đưa một người còn cần năm mươi kim tệ, trấn lột à?

“Lạc Nhật sơn mạch tuy chỉ cách nơi này mấy quận, nhưng là đường sơn đạo”Nữ tử giải thích.

“Nhưng sao lại đắt vậy?”Mộc Vĩnh Diệp gian nan hỏi

“Đương nhiên, chúng ta sẽ điều tam cấp chiến sĩ từ trong thành đến, hắn đưa ngươi đi, như vậy rất an toàn mà cũng tiện nghi”Nữ tử nói.

“Điều từ trong thành tới? Trên trấn không có dong binh sao? Năm mươi kim tệ quá cao rồi”Mộc Vĩnh Diệp hỏi.


“Trên trấn cũng có, nhưng là thực lực không đủ”Nữ tử nói.

“Bao nhiêu cấp vậy?”Mộc Vĩnh Diệp hỏi.

“Một cấp”.

Toát mồ hôi, “Chỉ có một cấp sao?”Mộc Vĩnh Diệp không tin vào tai mình hỏi lại.

“Còn có hai người nhị cấp nữa, mà giá cả cũng khá tiện nghi, chỉ sáu kim tệ thôi, nhưng bọn họ cần chuyển vài thứ, trên đường không thể chiếu cố bé được”Nữ tử nói.

“Cháu không cần ai chiếu cố, sáu kim tệ, rồi, chọn bọn họ đi, tiếp tục đăng ký đi”Mộc Vĩnh Diệp lập tức cười nói.

“Bọn họ chỉ là phụ thêm cháu vào, không cần đăng ký, xế chiều xuất phát, giao tiền trước đi”Nữ tử nói.

“Đợi xế chiều bọn họ đến cháu sẽ giao”Mộc Vĩnh Diệp nói.

“Tùy tiện”Nữ tử nói xong lại gục xuống bàn ngủ vùi.

Nhìn vào vị nữ tử ham ngủ này, Mộc Vĩnh Diệp không biết phải nói sao nữa, hắn chỉ có thể ngồi trên ghế đợi hai vị chiến sĩ nhị cấp mà thôi. Chờ đợi rồi chờ đợi, cuối cùng Mộc Vĩnh Diệp cũng biết ngủ thần là như nào, trong dong binh công hội, đến giữa trưa cũng không có nổi người thứ hai tiến vào, mà nữ tử kia, sau khi nói chuyện cùng Mộc Vĩnh Diệp liền ngủ vùi, đến giờ vẫn không tỉnh, thật là không phải là người mà.

Cho đến khi đói, Mộc Vĩnh Diệp mới lấy ra chút lương khô, ăn qua bữa trưa, ngay khi Mộc Vĩnh Diệp vừa ăn xong, một chiếc xe ngựa dừng lại ở ngoài cửa công hội, xe cũng được độc giác mã kéo nhưng phần thân xe vẫn là chiếc xe hai bánh phổ thong, ngồi trên là hai đại hán hoàng y, có bảy phần giống nhau.

“Nơi này là ai quản sự? Ai muốn đi cùng chúng ta?”Một đại hán tiến vào kêu lên.

Tiếng kêu này đánh thức nữ tử kia, nữ từ từ từ đánh giá đại hán vừa đến rồi nhìn về phía Mộc Vĩnh Diệp nói: “Chính là hắn!”.


“Cái gì? Là tiểu hài sao?”Đại hán kia bất mãn nói.

“Không phải nói trước rồi sao? Sáu kim tệ, công hội lấy một, các ngươi được năm, chỉ cần dẫn đến Tụ Tinh thành là được”Nữ tử kia nói.

Mà Mộc Vĩnh Diệp hoàn toàn ngây ngốc, nàng nói lúc nào? Sao chính mình không biết nhỉ, từ đầu đến cuối nàng đều ngủ, chẳng lẽ là báo mộng sao?

“Được rồi, ta không chiếu cố tiểu hài”Đại hán kia nói.

“Ta không cần chiếu cố, dẫn ta đi là được”Mộc Vĩnh Diệp nói.

“Tốt rồi, giao tiền đi”Nữ tử kia nói.

Mộc Vĩnh Diệp đành chịu, lấy ra sáu kim tệ từ trong không gian giới chỉ, một khắc này, ánh mắt đại hán sang rực lên, nhìn chăm chăm giới chỉ trên tay Mộc Vĩnh Diệp.

Nữ tử kia sau khi nhận lấy kim tệ, đưa năm kim tệ cho đại hán rồi nói: “Tốt rồi, các người đi thôi”.

“Đúng rồi, còn có thể hỏi một vấn đề không?”Mộc Vĩnh Diệp cuối cùng nhịn không được hỏi.

“Cái gì?”Nữ tử kỳ quái nói.

“Ngươi làm như nào thông tri bọn họ?”Mộc Vĩnh Diệp kỳ quái nói. Truyện "Ngự Đạo "

“Dong binh công hội chúng ta ở mỗi phân hội đều có một truyền tin bản, có thể truyền tin tới các phân hội khác, chỉ cần đưa tin vào truyền tin bản, phân hội khác sẽ nhận được, ta chỉ cần đem tin tức của ngươi đưa vào truyền tin bản, phân hội trong thành sẽ nhận được rồi truyền đến bọn họ”Nữ tử vừa nói vừa chỉ về phía bảng vuông thanh sắc. Truyện "Ngự Đạo "

Bảng này rất giống màn hình ở tiền thế, chia thành nhiều ô vuông, mỗi một ô vuông đều chứa tin tức các loại nhiệm vụ, mà muốn xem chỉ cần chạm vào ô vuông, lúc trước nữ tử hẳn truyền tin tức lên tổng hội đi, không ngờ thế giới này còn có đồ vật kỹ thuật cao như vậy, trước kia còn không phát hiện a, hiện tại đã thành gia chủ Mộc gia rồi, sau này nhất định phải tìm hiểu rõ.


“Được rồi, đi thôi”Mộc Vĩnh Diệp nói.

“Tốt rồi, đi thôi”Đại hán kia cũng nói.

Sau đó, Mộc Vĩnh Diệp cùng đại hán đi tới xe ngựa. Truyện "Ngự Đạo "

“Ngươi vào xe ngựa đi, hai chúng ta đánh xa”Đại hán kia nói.

“Ân”Mộc Vĩnh Diệp lập tức tiến vào xe ngựa.

“Ngươi không được đụng vào đồ trong xe đâu”Một đại hán khác nói.

“Đã biết, yên tâm đi, ta sẽ không động vào chúng đâu”Mộc Vĩnh Diệp vừa chui vào trong xe vừa nói.

“Đi, giá”Hai đại hán ngồi hai bên xe ngựa đột nhiên đánh xe.

Chiếc xe chậm rãi rời khỏi trấn nhỏ, mà Mộc Vĩnh Diệp sau khi lên xe, nhìn thấy trong xe có để một rương lớn, cùng với các vật phẩm sinh hoạt hang ngày của hai đại hán.

Mộc Vĩnh Diệp cũng không có hứng thú với mấy thứ này, quá nhàm chán liền đổi thành bản tôn ở ngoài, chấp niệm ở trong, định khoanh chân đả tọa nhưng là xe ngựa lúc lại khẽ vấp, căn bản không thể tĩnh tâm được, bởi thế bản tôn chỉ có thể một lần nữa tiến vào nê hoàn cung chấp niệm tu luyện, mà chấp niệm ngồi bên ngoài xem xét cảnh sắc.

Xe ngựa tuy chạy nhanh chút, nhưng là còn kém cường giả nhiều, chỉ là hơn người thường chạy bộ mà thôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.