Ngự Đạo

Chương 3: Ác quỷ






"Hắc, Hắc, Hắc Bạch Vô Thường?"Mộc Vĩnh Diệp khủng hoảng lắp bắp cất tiếng, một khắc này, thanh âm của hắn run rẩy không thôi. Truyện "Ngự Đạo " Truyện "Ngự Đạo "

"Hắn là Bạch Vô Thường không sai, nhưng ta là Hắc Vô Thường, không phải là Hắc Hắc Hắc"Hắc Vô Thường buồn bực đáp.

"Ta nói này Hắc Vô Thường, ngươi dứt khoát đổi tên thành Hắc Hắc Hắc Vô Thường đi, ta thấy đi đâu ngươi cũng được gọi bằng cái tên này"Bạch Vô Thường ở bên cạnh cất tiếng đả kích.

"Tốt rồi, đi thôi"Hắc Vô Thường chỉ có thể vô cùng buồn bực nói.

"Đi đâu vậy?"Mộc Vĩnh Diệp lúc này mới phản ứng lại, chính mình đã chết, cũng đã thành quỷ rồi, còn sợ quỷ cái rắm à!

"Đương nhiên là địa phủ"Hắc Vô Thường nói.


"Địa phủ? Địa phủ ở dưới mặt đất sao?"Mộc Vĩnh Diệp hỏi.

"Phụt, lại là vấn đề này, nơi này, gọi là Trái Đất đi, trong lòng nó lớn được bao nhiêu? Có thể bố trí một phủ được sao?"Bạch Vô Thường vừa cười vừa đáp.

"Chẳng lẽ ở hành tinh khác?"Mộc Vĩnh Diệp hỏi.

"Hành tinh khác? Hắc hắc, tiểu tử, ngươi nói là tinh cầu khác sao? Những tinh cầu đó cùng Trái Đất này như nhau thôi, chỉ là mảnh vụn của hồng hoang, mà thực ra những thứ đó không thể gọi là tinh, bởi vì chúng nó còn chưa đủ tư cách, tất cả nơi này, bao gồm cả vô số tinh cầu theo ý nghĩ của ngươi cũng chỉ là một phần của Nhân Gian giới mà thôi"Bạch Vô Thường cười nói.

"Nhân Gian giới?"Mộc Vĩnh Diệp có chút kỳ quái hỏi, bởi vì trong ký ức kia, tu chân giả đều nhận thức vũ trụ này là Nhân Gian giới.

"Thiên địa phân tam giới, Thiên giới, Nhân Gian giới và Minh giới, Địa phủ ở trong Minh giới, ngươi nói xem, như vậy Địa phủ có phải ở hành tinh khác không?"Bạch Vô Thường cười nói.

"Tốt rồi, lên đường thôi, không cần phải dông dài làm gì, có cần dùng "hồn tỏa" không?"Hắc Vô Thường bỗng nói xen vào.

“Không cần, ta tự đi được”Mộc Vĩnh Diệp cam chịu nói, hắn quay đầu nhìn thân thể nát vụn của mình lần cuối, bàn tay hắn nhanh chóng bị Hắc Vô Thường nắm lấy, trước mắt tối đen, một khoảng mênh mông. Bỗng nhìn thấy con đường vô bờ bến, Mộc Vĩnh Diệp không khỏi thất thần thở dài.

"Tiểu tử, đây chính là Hoàng Tuyền lộ trong truyền thuyết nhân gian, đi qua đoạn đường này, sẽ đến Địa phủ"Bạch Vô Thường nói.

"Chính là, tại sao ở đây lại vắng vẻ vậy, không một bóng người nào?"Mộc Vĩnh Diệp hỏi.

"Nói nhảm, trên Hoàng Tuyền lộ này có thể có người sao?"Hắc Vô Thường nói.


"A, kỳ thực có rất nhiều quỷ hồn trên con đường này, chỉ là ngươi không thấy mà thôi"Bạch Vô Thường nói.

"Sao lại như vậy chứ? Ta đều đã chết, sao còn không nhìn thấy? Các ngươi có thể nhìn thấy không?"Mộc Vĩnh Diệp tò mò hỏi.

"Đương nhiên, Hoàng Tuyền lộ này chỉ có một đường, nhưng là lại do vô số không gian trùng điệp lên nhau mà thành, bởi thế, mỗi một hồn phách chết đi sẽ đi trên một không gian riêng biệt, vì vậy ngươi không nhìn thấy được, chỉ có những quỷ tiên như chúng ta, mới có thể nhìn thấy"Bạch Vô Thường nói.

"Các ngươi đến bắt ta, như vậy những hồn phách khác thì sao?"Mộc Vĩnh Diệp lại hỏi.

"Đần độn, ai nói Hắc Bạch Vô Thường chỉ có hai người chúng ta? Như vậy không phải mệt chết sao?"Hắc Vô Thường lại nói xen vào.

"A!"Mộc Vĩnh Diệp không khỏi có chút sửng sốt.

"Tiểu tử, lát nữa đến Địa phủ rồi, nhìn đức hạnh một đời của ngươi, hẳn không có vấn đề gì, chắc sẽ đến Chuyển Sinh trì, đầu thai làm người thôi"Bạch Vô Thường nói.

"Chuyển thế? Có thể giữ lại ký ức không?"Mộc Vĩnh Diệp lo lắng hỏi, rốt cuộc không dễ dàng lấy được công pháp tu chân, cuối cùng lại bị lấy đi ký ức, vậy chẳng phải bao cố gắng trước kia đều thành công cốc sao?

"Đương nhiên không thể, sau khi uống Mạnh Bà thang, ký ức sẽ bị phong ấn, trừ khi ngươi lại chết!"Bạch Vô Thường nói.

"A!"Một Vĩnh Diệp trợn tròn mắt nhìn hắn.

"Vậy có cần trải qua mười tám tầng địa ngục không?"Mộc Vĩnh Diệp cố gắng gìn giữ một tia hy vọng cuối cùng.

"Đó là nơi dành cho hạng người cùng hung cực ác, tội ác càng nặng, chịu phạt càng nặng"Hắc Vô Thường nói.


"Nếu là tội ác vượt qua mười tám tầng địa ngục thì sao?"Mộc Vĩnh Diệp hỏi.

"Đấy là ác quỷ rồi, Địa Tạng Vương Bồ Tát sẽ đích thân siêu độ chúng"Bạch Vô Thường nói. Truyện "Ngự Đạo "

Đúng lúc ấy, một tiếng cười âm trầm khủng bố vang lên, "kiệt kiệt kiệt".

Mộc Vĩnh Diệp đột nhiên thấy hồng quỷ lao đến, quỷ thân vô cùng lớn, ít nhất lớn gấp Mộc Vĩnh Diệp cả nghìn lần.

"Không tốt, là ác quỷ vạn năm"Bạch Vô Thường kinh ngạc kêu lên.

"Hắn làm sao có thể trốn khỏi Ác Quỷ trì được chứ?"Hắc Vô Thường cũng kinh ngạc không kém.

Quỷ ảnh nhìn đến ba người Mộc Vĩnh Diệp, nhanh chóng mở miệng lớn, định một ngụm nuốt cả ba.

"Chạy mau"Hắc Vô Thường kêu lên, bản thân nhanh chóng nắm lấy tay Bạch Vô Thường, nháy mắt đã tránh thoát cái miệng to lớn kia. Nhưng là , Mộc Vĩnh Diệp của chúng ta sao có thể tránh thoát đây?

"Ta sao lại xui xẻo vậy chứ?"Đây là ý niệm cuối cùng của Mộc Vĩnh Diệp trước khi bị ác quỷ nuốt



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.