Ngự Đạo

Chương 20:






Bất tri bất giác, Mộc Vĩnh Diệp đã được ba tuổi, bản tôn hiện tại đã luyện hóa xong ngụm khí tiên thiên kia, tiếp tục ở trong nê hoàn cung của chấp niệm đả thông kinh mạch.

Ai nói kinh mạch của trẻ con được đả thông sẵn? Mộc Vĩnh Diệp thật sự rất muốn đi tát cho những tác giả tiểu thuyết ở tiền thế một cái, sự thực thì kinh mạch trẻ con mềm mà yếu, chưa hề được đả thông, hiện tại chân khí Mộc Vĩnh Diệp phải tiến từng bước chậm rãi cẩn thận, chỉ sợ làm hỏng kinh mạch, cũng may là chân khí của bản thân là tiên thiên chân khí, ôn hòa hơn nhiều hậu thiên chân khí, nếu không thì thảm rồi, khó trách điển tịch đạo gia từng nói qua nam tử phải quá tám tuổi mới có thể tu luyện, ra là vì điều này.

Chấp niệm hiện tại tu hành rất thuận lợi, trong một năm này, cuối cùng có thể tập trung kim nguyên tố đến huyệt đàn trung. Tiếp theo, những kim nguyên tố này xoay một vòng tròn rồi lại đi khắp thân thể, không ngừng tôi luyện thân thể chấp niệm, rồi lại một lần nữa bị tập trung ở huyệt đàn trung. Mộc Vĩnh Diệp còn kinh ngạc phát hiện, mỗi một vòng vận chuyển, sau khi kim nguyên tố quay trở về đàn trung đều lớn mạnh hơn một phần, có thể là tại toàn bộ kim nguyên tố trong thân thể tiến vào đàn trung làm cho thân thể không còn kim nguyên tố, hấp dẫn kim nguyên tố bên ngoài tiến vào.

Mà, trong lúc này, Mộc Vĩnh Diệp còn phát hiện, đàn trung như một không gian không ngừng lớn mạnh, kim hệ nguyên tố mỗi một lần tiến vào đàn trung đều có cảm giác đàn trung to lớn hơn, dù chỉ một ít nhưng như là không ngừng mở rộng, đương nhiên đây chỉ là cảm giác, thực sự đàn trung không biến lớn chút nào.

Mộc Vĩnh Diệp hiện tại quen thuộc Thủy gia đến không thể quen hơn, gia chủ là Thủy Đông Các, gia chủ phu nhân đến từ Hỏa gia tên gọi Hỏa Vân Nhi, đôi vợ chồng tổng cộng có bốn con, nhưng là cả bốn đều không có ở nhà. Một năm trước Mộc Vĩnh Diệp cũng thấy con cả của bác Thủy Như Bá. Mà con cả của bác Thủy Đông Các cũng đã có con, chỉ là hiện tại không ở nhà, cũng ít liên lạc nên không rõ tình huống hiện tại ra sao.


Nhưng là, nghe nói con út của bác sắp về nhà, bởi thế không khí trong nhà cũng hân hoan dị thường, dù chưa đến mức vui ngập trời nhưng trên mặt ai cũng là nét vui tươi. Con út của bác tên là Thủy Như Quý, là bảo bối trong nhà, tại hai mươi tuổi hình như là đi học viện gì gì đó, đúng lúc đó thì Mộc Vĩnh Diệp không chú tâm nghe mọi người nói chuyện nên không rõ, mấy năm mới về nhà một lần. Chẳng qua, hình như hiện tại tốt nghiệp nên việc đầu tiên là quay về nhà.

Đối với tứ thiếu gia của Thủy gia, Mộc Vĩnh Diệp không có chút cảm giác nào, rốt cuộc cũng có biết gì đâu mà đòi có cảm giác, mấu chốt là, hôm đó, bác hắn Thủy Đông Các đột nhiên tới gặp hắn nói: “Ân, trí tuệ Vĩnh Diệp cũng hơn người thường, bởi thế bác quyết định đặc cách ngày mai sẽ dạy cháu tu luyện như nào, dạy cháu cách bay”.

Mà điều này làm khó hắn rồi, chẳng lẽ nói cho bác tự mình đã tu luyện rồi? Mà còn tu luyện rất tốt? Này không phải dọa chết bác sao, đến lúc đó bác xem mình là quái vật còn dễ chịu, chứ nếu bác đột nhiên tâm huyết trào dâng, dạy mình tu luyện thêm thứ khác vậy chẳng phải làm loạn kế hoạch tu luyện của mình sao?

Chẳng qua, theo lời nói của bác thì trong đó có chứa chút kích động, có lẽ đợi ngày mai rồi nghĩ biện pháp. Bởi thế, một đêm này, Mộc Vĩnh Diệp ở trong cực độ buồn bực, không có tâm tình nào tu luyện, trằn trọc thật lâu mới ngủ được.

Sang ngày thứ hai, trước sau như một, Mộc Vĩnh Diệp dậy rất sớm, sau khi ăn xong điểm tâm, hắn đi tới tiểu viện của Thủy Đông Các.

“Vĩnh Diệp, cháu chuẩn bị tốt chưa?”Thủy Đông Các hỏi.

“Rồi ạ, chỉ là hôm nay bác không bận sao?”Mộc Vĩnh Diệp lập tức nói, hiển nhiên không muốn đi.

“Không bận, hôm nay để dạy cháu tu hành, bác đã gạt qua hết công việc mọi ngày”Thủy Đông Các nói.

“Vậy làm sao được ạ?”Mộc Vĩnh Diệp nỗ lực lần cuối.

“Đi nào, không nên dong dài nữa”Thủy Đông Các nắm lấy tay Mộc Vĩnh Diệp, kéo hắn ra ngoài sân làm Mộc Vĩnh Diệp không biết phải nói gì cho tốt.


Cũng không lâu sau, Mộc Vĩnh Diệp bị ôm đến trong một sơn cốc nhỏ, đây là lần đầu tiên Mộc Vĩnh Diệp ra khỏi nhà, tiếp xúc cùng bên ngoài, có điều sơn cốc này phi thường u tĩnh, bên trong cốc có vài phòng, bên cạnh là một hồ nhỏ, làn hơi nước trôi nổi giữa không trung làm cả cốc mờ mờ ảo ảo.

Trong sơn cốc, trừ vợ bác đứng bên hồ nhỏ ra, không còn ai khác, đương nhiên không tính những loài động vật nhỏ như tôm cua cá…

Nhưng là, Mộc Vĩnh Diệp vừa vào bên trong, liền bị một con thú hấp dẫn, đó là một con ngựa đen tuyền. Hai bên con ngựa có một đôi cánh đen cực lớn, đôi cánh mở ra, không ngờ có thể kéo theo cả thân thể nó nhè nhẹ bay lên.

Con ngựa nhìn thấy Thủy Đông Các đi về hướng sơn cốc liền hí dài một tiến, bay đến, không ngừng dùng đầu cọ xát Thủy Đông Các. Khi nó bay đến trước mặt Mộc Vĩnh Diệp, hắn đầy tò mò nhìn chăm chú không nháy mắt lấy một cái, đây là con gì? Thiên mã sao?

“Tiểu Hắc, đi sang một bên chơi đi”Thủy Đông Các vỗ vỗ cánh thiên mã nói. Mà thiên mã cũng rất thông minh, lập tức bay lên không trung.

“Hai người thật là, sao bây giờ mới tới”Vợ bác trách móc chồng.

“Không phải bây giờ đã tới rồi sao?”Bác hắn cười đáp.

“Thôi được rồi, vậy thì bắt đầu đi, Vĩnh Diệp từ lâu trước đã muốn tu luyện cùng tôi rồi”.

“Cháu hiện tại một điểm cũng không muốn”Mộc Vĩnh Diệp chỉ có thể ai oán trong lòng.


“Đúng nha, chẳng qua hiện tại bác sẽ giảng giải chút sự tình ngũ gia chúng ta cho cháu nghe”Bác hắn nói.

“Ngũ gia chúng ta?”Mộc Vĩnh Diệp nghi hoặc hỏi.

“Không sai, là Kim gia, Mộc gia, Thủy gia, Hỏa gia, cùng Thổ gia, năm nhà chúng ta đều có tổ huấn lưu lại, năm nhà vận khí chung một cành, một vinh tất cả vinh, một tổn tất cả tổn, cả công pháp cũng công khai với nhau”Bác hắn nói.

“Bác gái là thuộc về Hỏa gia, bác là người Thủy gia, mà cháu là Mộc gia, Thủy Hỏa hai nhà đầu đinh thịnh vượng, mà Mộc gia chỉ còn lại mình cháu, còn về Kim gia cùng Thổ gia đã không còn tồn tại ở thế giới này nữa”Bác hắn đầy tiếc nuối nói.

“Đã không còn? Chẵng nhẽ là chết sạch ạ?”Mộc Vĩnh Diệp nói.

“Chết? Ai nói là chết? Bọn họ là tới địa phương khác, giống như cha mẹ cháu”Bác hắn trừng lớn mắt nói.

“Vậy bọn họ đã đi tới đâu ạ?”Mộc Vĩnh Diệp nói.

“Điều này, cháu đừng hỏi nữa, trước hết cứ tu luyện cường đại, sau đó bác sẽ nói cho cháu biết, nói không chừng không cần bác nói cháu cũng sẽ biết”Bác hắn không nói có lẽ vì lo lắng tiết lộ quá nhiều, hắn sẽ vươn tầm nhìn ra quá xa, không chú trọng trước mắt, như vậy cái được không bằng mất



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.