“Không muốn chết thì đứng ở nơi này”Bản tôn lành lạnh nói.
“Thủy Như Trọng, ta lấy phân thận gia chủ lệnh ngươi nhanh chóng sơ tán nhân loại ở đây lui ra ngoài ngàn dặm”Chấp niệm đột nhiên nói với Thủy Như Trọng.
“Dạ”Thủy Như Trọng lập tức nói.
“Mộc Vĩnh Diệp, chuyện gì vậy?”Áo Đình lập tức kêu lên.
“Mang theo bá vương, mau đi, nếu không liền đi không được”Chấp niệm lập tức nói.
Dưới khuyên bảo của bản tôn cùng Thủy Như Trọng, những nhân loại lập tức quyết định cứ rời đi trước đã, rốt cuộc, lúc này, Mộc Vĩnh Diệp cũng không có lý do gì nói láo, hơn nữa trọng yếu là nơi nay đã bị chúng nhân vơ vét một lần, cũng không còn gì để níu kéo, hơn nữa, nếu không xảy ra tình huống gì, trở lại cũng không muộn. Truyện "Ngự Đạo "
Những long kỵ sĩ lập tức chỉ huy cự long, một đám người ùn ùn kéo đi, nhanh chóng biến mất trước mặt ải nhân, dực nhân cùng câu lũ tộc.
Trên quảng trường, chỉ còn lại những thú nhân không ngừng đánh xuống đại địa.
Dực nhân do trước kia chịu ân huệ của Mộc Vĩnh Diệp, nên cũng lập tức rời đi, còn ải nhân cùng câu lũ tộc nhìn một chút quảng trường, rồi nhìn những nhân loại đi xa, cũng có chút thông minh lập tức rời đi, chỉ có một bộ phận nhỏ ải nhân không tin tiếp tục đứng bên quảng trường.
Trên lưng cự long của Áo Đình, bản tôn khoanh chân ngồi, không ngừng tế luyện Vạn Quỷ U Hồn phiên, mà Thủy Như Trọng lại nhìn về phía chấp niệm, trong mắt tràn đầy không thể tin được.
“Vĩnh Diệp, đến cùng là chuyện gì?”Thủy Như Trọng kỳ quái hỏi. Truyện "Ngự Đạo "
“Ta vừa mới phát hiện, dưới nền đất của giáo đình là một ma pháp trận vô cùng lớn, như là phong ấn thứ gì đó, mà rất giống ma pháp trận của chủng loại khác, không phải nhân loại”Chấp niệm khẽ nhíu mày nói.
“Ma pháp trận lớn như vây?”Trong ánh mắt của Áo Đình tràn ngập vui sướng, hiển nhiên, hắn nghĩ đến những bảo vật bên dưới.
“Vậy tại sao phải ly khai? Chẳng lẽ những thú nhân kia…”Thủy Như Trọng có chút chợt hiểu nói.
“Không sai, những thú nhân kia không ngừng xung kích, đã tạo thành một khe rất nhỏ, mà thông qua khe hở này, đại lượng hàn khí xông ra, mà hàn khí kia đang nhanh chóng khoách trương, có lẽ, không được bao lâu, hàn khí sẽ phá trận mà ra”Chấp niệm ngưng trọng nói.
“Hàn khí? Hàn khí có thể thương hại chúng ta sao?”Áo Đình có chút không tin tưởng nói, rốt cuộc trong tư tưởng của hắn, trước nay chưa từng có hàn khí nào thương tổn đến hắn được, dù cho là hàn khí nơi cực bắc.
Chấp niệm liếc Áo Đình một cái, khẽ nhíu mày nói: “Đây không phải là phổ thông hàn khí mà ngươi thấy, mà là huyền hàn chi khí, mà ở phía dưới có thể là một huyệt huyền hàn không lồ, biểu ca dưới tình huống phòng bị còn có thể ngăn cản hàn khí này, nhưng ngươi thì không thể”.
Tuy mỗi người đều cách nhau một khoảng cách ngắn, nhưng là tâm thần của mọi người đều tập trung đến con phi long của Áo Đình, khi nghe được chấp niệm giải thích, mỗi người đều bất tri bất giác nhíu chặt mày lại, huyền hàn chi khí, trước kia chưa từng nghe đến từ này.
Ngay khi chúng nhân bay xa, những thú nhân trên quảng trường vẫn không ngừng bổ xuống.
“Oanh, oanh”Đại địa càng lúc càng rung động mãnh liệt, mà những thú nhân này cũng càng phách càng hăng say, bạch sắc sương khói đã phai nhạt gần nửa, mọi người đã có thể nhìn thấy vị trí của nhau.
Những thú nhân này nhìn nhau khẽ cười, rồi một lần nữa cùng nhau mãnh liệt bổ xuống.
“ẦM”Một tiếng vang lớn gấp cả trăm lần những tiếng vang trước, mê tung trận trong nháy mắt tiêu tán.
Những thú nhân thấy kết giới tiêu tan liền nhìn nhau cười, nhưng mà bọn họ bỗng phát hiện cả quảng trường chỉ còn lại mấy ải nhân không khỏi tràn đầy nghi hoặc.
Ngay tại lúc này, từ sâu trong đại địa truyền đến thanh âm đổ vỡ.
“Rắc rắc rắc rắc”Rất giống thanh âm vết nứt trên pha lê vậy, thanh âm xuất hiện từ dưới chân thú nhân, vươn dài đến cả phạm vi giáo đình.
Tất cả mọi người cảm giác được có chút không đúng, mà mấy ải nhân lúc này xuất hiện thần sắc hối hận nhanh chóng chạy về phương xa.
Những thú nhân cũng như ý thức đươc gì, trong mắt lộ ra tia kinh khủng, vội vàng lao thân lên trời, mong trốn thật xa nơi này.
“Oanh”Một tiếng vang thông thiên triệt địa vang lên, nguyên những kiến trúc giáo đình trước kia trong nháy mắt bị xung kích thành phấn vụn.
Ba mươi thú nhân vội vàng vận đấu khí thành phòng hộ tráo bảo hộ thân thể.
Chúng nhân ở nơi xa lúc này cũng quay lại nhìn, tiếng vang lớn như vậy, chấn đến nỗi những phi long bay trên trời cũng không tránh được chấn động.
Ở nơi xa, cả giáo đình cùng đại điện đều bị lam sắc hàn khí đánh lên, vô số cung điện bắn lên trời, nháy mắt bị đông cứng, hơn nữa theo hàn khí xông lên, hóa thành phấn vụn, triệt để đông vụn.
Những thú nhân trên quảng trường đã không thấy đâu, không biết là còn sống hay đã chết nữa.
Hàn khí xông thẳng lên trời, vô số áng mây nhanh chóng bị đông kết, hình thành từng cơn mưa đá liên tục, hơn nữa vô số hơi nước trong không khí cũng hóa thành tuyết, không ngừng rơi xuống.
Hàn khí không ngừng khuếch tán ra bốn phía, những nơi hàn khí đi qua, đại địa nhanh chóng bị đóng băng, theo lượng lớn tuyêt rơi xuống, mặt đất nhanh chóng biến thành băng nguyên trắng xóa, hơn nữa, băng nguyên theo hàn khí khuếch tán càng lúc càng mở rộng, nhanh chóng bao trùm cả tòa núi lớn.
Nhìn đến một màn kinh thế hãi tục này, đám người đều mở lớn miệng kinh ngạc, trong mắt tràn đầy không thể tin nổi, cự long cũng cảm nhận được uy hiếp từ phía trước, đôi cánh khổng lồ không ngừng vung lên hạ xuống, tưởng muốn mau chóng rời đi nơi này.
Mà ngay khi hàn khí xuất hiện, bản tôn cũng mở mắt ra, đứng thẳng người, nhãn thần lấp lánh nhìn về phương xa.