Ngự Đạo

Chương 12: Đa tạ phu nhân






“Tét!”Giật nảy cả người, Mộc Vĩnh Diệp cuối cùng cũng tỉnh lại, một lần nữa có được cảm giác, mà thanh âm gian tan vừa rồi vang lên từ… thân thể của hắn.

“Chuyện gì vậy!”Lập tức hắn cảm thấy vô cùng đau đớn.

Nhưng là, đổi lại là một tràng “oa, oa, oa!”Mộc Vĩnh Diệp không khỏi sửng sốt, tại sao mình lại phát ra âm thanh của con nít chứ? Mà hắn vô cùng kinh ngạc phát hiện ra, mí mắt của mình căn bản không thể mở ra, trời ạ, không phải bẩm sinh bị mù chứ? Tiếp theo, Mộc Vĩnh Diệp nghe được một hồi xì xồ, căn bản hắn nghe không hiểu được một câu nào cả.

“Khóc rồi, a ha, khóc rồi, cũng không phải câm a”Nam tử kích động kêu lên.

“Tốt rồi, tốt rồi, sao lại đánh đứa bé mạnh như vậy chứ? Dễ thương như vậy mà cũng đánh được, thật là”Nữ tử ở bên cạnh ngữ khí đầy trách móc nói.

“Ha ha, ha ha, vừa rồi là có chút kích động, phu nhân, mau đến xem con của chúng ta này”Nam tử vội giải thích.


“Cháu trai của ta đâu rồi”Lúc này truyền đến một thanh âm Mộc Vĩnh Diệt nghe không hiểu.

“Mẫu tử bình an là tốt”Lại vang lên một thanh âm nữ tính nữa.

“Ân, đều nhờ Phùng muội”Một nữ tử nói. Truyện "Ngự Đạo "

“Đây hoàn toàn phúc khí của tiểu thiếu gia, đâu liên quan gì đến tiểu tỳ”Một thanh âm phụ nữ trung niên vang lên đáp lời.

“Ân, không cần khiêm tốn, đi xuống lĩnh năm trăm kim tệ tiền thưởng đi”Vị nữ kia nói.

“Đa tạ phu nhân”Vị phụ nữ trung niên vô cùng kích động, rất nhanh rời khỏi. Truyện "Ngự Đạo "

Tuy không nghe hiểu được gì, nhưng Mộc Vĩnh Diệt cũng có thể đại khái đoán ra được tình cảnh xung quanh, dù sao hồn thể của hắn đã tương đối ngưng thực, dư sức tra xét thân thể hiện tại.

Vừa kiểm tra, Mộc Vĩnh Diệt không khỏi kích động ngây người, không ngờ chính mình chuyển thế đầu thai, hơn nữa còn không mất đi ký ức kiếp trước, giờ phút này, hắn không khỏi kích động cười như điên, như muốn giải tỏa buồn bực đè nén trong lòng, nhưng là, thanh âm phát ra lại là “oa, oa, oa!”.

“Xem này, con ta cười thật tươi, phu nhân, mau nhìn con cười này”Nam tử ôm lấy Mộc Vĩnh Diệp kích động nói.

“Ân”Nữ tử lúc trước vui vẻ đáp.

“Đúng a, ngươi xem tiểu tử này, đẹp trai làm sao, cái mũi, lỗ tai này, vừa nhìn là biết thừa kế của mẹ nó”Một nữ tử khác xen lời.

“Mau xem đi, xem tiểu tử này có nét nào giống cha nó không?”Nam tử đam ôm Mộc Vĩnh Diệp lên tiếng.

“Ân, xem nào… A! Đôi mắt của nó rất giống ngươi”Nữ tử kia ngẫm nghỉ một lúc lâu, đến lúc nam tử không chờ nổi nữa mới cất tiếng.


“Đúng, tròng mắt rất giống cha nó mà, ngươi xem này!”Nam tử kia kích động nói.

“Ha ha”Tiếng cười vang khắp nhà.

Lúc này, nếu như Mộc Vĩnh Diệp có thể nghe hiểu nhất định sẽ vô cùng buồn bực nói: “Ta còn chưa mở mắt mà!”.

“Để mẫu thân xem con nào, hài tử đáng thương của mẹ”Mẫu thân của nam hài lên tiếng.

Lời này vừa nói ra, cả căn phòng đột nhiên im phăng phắc, không khí vui sướng cũng không còn lại chút nào.

“Ài!”Nam rử đang bế đứa bé đột nhiên thở dài.

Nhìn nam hài vài lần, người mẹ đột nhiên nói: “Hay là, vợ chồng mình mang con đi cùng?”.

“Mình à, tôi làm sao không nghĩ đến điều này, nhưng là…”Nam tử cũng khó nói lên lời.

“Em biết, nhưng tổ quy là chết, người là sống, chẳng nhẽ không thể sửa đổi sao?”Nữ tử mang theo chút cầu khẩn nói.

“Không được, không thể vi phạm tổ quy, mà cũng không thể mang con theo được, sau này, vợ chồng mình sẽ được đoàn tụ cùng con thôi”.

“Vậy đợi hài tử lớn lên chúng ta mới đi có được không?”Nữ tử có chút chờ mong nói.

“Mình nghĩ xem, như vậy có được không?”Nam tử đầy chán nản nói.


“Nhưng là…”Dường như nữ tử còn có điều muốn nói.

“Ai, Mộc gia các ngươi đều là đơn mạch truyền thừa, như này còn tốt hơn sinh ly tử biệt, không ngờ một đời này lại xuất hiện tên biến thái như ngươi, may là còn lưu lại hậu duệ, đi thì đi đi, Thủy gia sẽ chăm sóc nó tử tế, tương lai gia đình em sẽ được đoàn tụ thôi”Một nam tử khác lên tiếng. Truyện "Ngự Đạo "

“Tốt rồi, tốt rồi, ngươi đừng làm loạn nữa, để không gian cho một nhà bọn họ đi”Một nữ tử khác vội lôi kéo nam tử kia cùng mọi người đi ra.

Rất nhanh, Mộc Vĩnh Diệp cảm thấy chung quanh thoáng đãng hơn, chỉ còn lại mình cùng một đôi nam nữ, hẳn đây là phụ mẫu mình đi.

“Để em ôm con nào”Nữ tử nói.

“Ừ!”.

“Hài tử mệnh khổ của mẹ!”Nữ tử vừa khóc vừa nói.

Nam tử đứng ở bên cạnh trầm lặng không nói nên lời, không khí ngập trong bi thương. Nghe thấy thanh âm khóc lóc của nữ tử, mà nam tử không nói một lời, Mộc Vĩnh Diệp có thể cảm nhận được bi thương nhàn nhạt xung quanh, nhưng là hắn không hiểu được họ nói gì, bởi thế chỉ có thể đoán mò.

Đột nhiên, Mộc Vĩnh Diệp bị ý niệm trong lòng dọa sợ, hắn vội vàng kiểm tra thân thể, sau khi kiểm tra khắp một lượt mới triệt để yên tâm thở phào một hơi.

Nhưng là, Mộc Vĩnh Diệp cũng thấy kỳ quái: “Gì thế này, sao bọn họ vẫn khóc vậy? Chẳng lẽ ở nơi này trọng nữ khinh nam?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.