Ngự Đạo

Chương 116: Tro cốt






“Dừng tay, cứ tiếp tục như vậy không ổn”Bản tôn đột nhiên lên tiếng. Truyện "Ngự Đạo "

Mọi người cũng biết cứ như vậy là không tốt, nhưng là, lúc này còn có biện pháp nào khác chứ? Tâm lý tất cả đều nôn nóng không thôi, chỉ có thể không ngừng chặt phách xuống, cho đến khi bản tôn thét lên mới có thể dừng lại đợt công kích đầy chán nản.

Lúc này thiên sứ khô lâu như là ký ức chưa khôi phục, chỉ dựa vào bản năng hấp thu năng lượng, hy vọng thông qua năng lượng bù đắp vô số hao tổn của năm tháng.

“Theo ta quan sắt, trong phần xương đầu của nó, hẳn có một cỗ năng lượng linh hồn, diệt đi cỗ năng lượng đấy, chúng ta có thể giết nó rồi”Bản tôn đột nhiên nói.

Lời này của bản tôn đánh thức chúng nhân, quả thật, vừa rồi mọi người quá khẩn trương nên cũng không chú ý đến điểm này, quả nhiên là như vậy, chỉ cần có thể diệt đi linh hồn của nó, như vậy nó không thể tiếp tục khôi phục được.


Biết được điểm này, một chiến sĩ trong nháy mắt đánh ra một đạo đấu khí về hướng hốc mắt của khô lâu, nhưng bất chợt một vòng sáng trắng xuất hiện nơi hốc mắt nó ngăn lại một kích của chiến sĩ.

Đoàn đấu khí trong nháy mắt tan biến, mà vòng sáng vẫn kiên định bao quanh hốc mắt khô lâu, làm cho mọi người thở gấp không thôi, từng ma pháp, từng luồng đấu khí dồn dập đánh về phía hốc mắt bộ khô lâu, nhưng kết quả đồng dạng, không tạo thành chút hiệu quả nào. Truyện "Ngự Đạo "

Đám người chán nản dừng tau nhìn đến tia máu thứ hai xuất hiện trên đầu nó, trong mắt bắt đầu lộ ra thần sắc tuyệt vọng.

“Không có tử linh pháp sư sao?”Bản tôn đột nhiên hỏi.

Mọi người ôm tâm tình chờ mong ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta một hồi, rồi lại đầy tiếc nuối phát hiện ra không ai là tử linh pháp sư.

“Để ta tới đi”Bản tôn đột nhiên nói.

Một khắc sau, trong tay bản tôn đột nhiên xuất hiện một tia hắc khí bắn thẳng về hướng hốc mắt bộ xương, mà trong hắc khí, chính là Vạn Quỷ U Hồn phiên không muốn bị người thấy.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắc khí chầm chậm xông đến phần đầu của khô lâu. Làm sao có thể? Trải qua nhiều năng lượng quang minh như thế, hắc khí kia lại không chút yếu bớt?

“Két két két két”Trong hắc khí đột nhiên truyền đến từng đợt quỷ kêu, làm cho đám người không khỏi khẽ run, đây là ma pháp gì chứ?

Hắc khí đến phần đầu khô lâu, đột nhiên hóa lớn, trong chốc lát bao lâu cả đầu khô lâu.


Mọi người nhìn thấy trong hắc vụ đột nhiên lao ra hơn trăm ác quỷ lục sắc, những ác quỷ này hung dữ xông vào đầu lâu không lồ.

Bộ xương khô từ đầu đến cuối đứng im bất động đột nhiên nhanh chóng chuyển động thân thể khổng lồ, không ngừng di động, như là để giảm bớt thống khổ vậy, đôi tay nó không ngừng đánh về phái phần đầu mà không nảy sinh chút hiệu quả nào.

Khô lâu khổng lồ hai tay ôm đầu không ngừng quay cuồng, chỉ trong chốc lát, đại điện xuất hiện thêm vô số hầm hố, làm cho bản tôn đâu lòng không thôi: “Chết tiết, ngọc thạch của ta a”.

Một khắc sau, hắc vụ bành trướng, trong nháy mắt bao lấy cả khô lâu, đám người nhìn thấy màn này không khỏi ngạc nhiên vô cùng, hắc khí này bị vô số quang minh năng lượng xung kích, không giảm đi chút nào. Chẳng lẽ đây là hắc ám năng lượng sao?

Khô lâu giãy dụa trong hắc khí một lúc lâu rồi triệt để bất động, những ác quỷ cũng rút khỏi phần đầu khô lâu, mà bản tôn còn kinh ngạc phát hiện, những ác quỷ này sau khi cắn nuốt linh hồn thiên sứ, ở phần đầu hiện lên một đỉnh nhọn, như là mọc sừng vậy.

Hắn vẫy tay một cái, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắc khí bao lấy Vạn Quỷ U Hồn phiên chậm rãi tiến vào trong thân thể bản tôn.

“Ma pháp còn có thể thu hồi được sao?”Đám cường giả đầy khó tin nhìn một màn này.

Hắc khí vừa rút đi, lập tức lộ ra bộ xương thiên sứ không lồ, tuy đám người cũng biết được linh hồn thiên sứ đã bị hủy đi, nhưng vì an toàn, họ vẫn dùng đấu khí phá vụn bộ hài cốt.

Nhìn đầy đất là những mảnh vụn, chúng nhân mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Mỗi người cầm một mảnh xương đi”Chấp niệm đột nhiên nói, mà mọi người cũng trầm lặng tiếp thụ hiện thực.


Hiện tại quả quá dễ phân chia, chỉ cần một cái cân là được, nhưng là, tất cả mọi người đều nhìn về phía thiếu niên giúp mọi người giải trừ nguy cơ, hiển nhiên muốn nhường Mộc Vĩnh Diệp lấy trước.

“Ta muốn dây xích kia, còn những tro cốt này, ta không cần”Bản tôn nói.

Nghe được lời của bản tôn, mỗi người đều tự thở phào. Nếu bản tôn muốn nuốt trọn bộ xương, mọi người cũng không thể nói gì, hơn nữa, bộ dây xích kia, ai cũng nhìn ra được nó là tài liệu bất phàm, nhưng tất cả đều nghĩ nó có thể trói được thiên sứ, hẳn dựa vào ma pháp trận đi, rõ ràng khi mất ma pháp trận, thiên sứ rất dễ dàng vứt nó xuống, nên giá trị của bộ dây xích trong mắt chúng nhân kém xa bộ hài cốt thiên sứ.

Mọi người thu thâp hài cốt trên đất, còn bản tôn lại chầm chậm thu nhắt dây xích, những dây xích này, bản tôn biết, đây chính là tử kim, một loại kim loại nặng quý hiếm không thua kém xích đồng, chúng nhân cũng có thể nhìn ra nó bất phàm, nhưng hiển nhiên không coi trọng nó.

Vốn họ cho rằng bản tôn không thể cầm đi nhiều tử kim như thế, nhưng chỉ thấy cổ tay bản tôn khẽ rung, một lát sau, toàn bộ dây xích đều biến mất.

Chẳng lẽ không gian giới chỉ của hắn lớn như thế? Ngay cả Thủy Như Trọng cũng giật mình, giới chỉ gia chủ Mộc gia sao lớn thế được?

Đợi mọi người chú ý đến cổ tay của Mộc Vĩnh Diệp mới giật mình hiểu ra, có nhìn nhầm không vậy, thật sự là không nhìn nhầm, trước kia họ còn không để ý đến vị thiếu niên này, nhưng không ngờ thiếu niên lại mang đến cho họ nhiều kinh ngạc đến thế, tử linh ma pháp không nói, hơn trăm giới chỉ xâu lại thành vòng tay, thật sự, chính bọn họ cũng không dám xa xỉ như thế!

Sau khi thu thập xong, Thủy Như Trọng cuối cùng nhịn không được hỏi: “Vĩnh Diệp, cháu không tu luyện ma pháp ngũ gia sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.