Ngự Đạo

Chương 102: Ác niệm






Bản tôn khom lưng xuống nhặt giới chỉ lên, hắn cũng không vội vã kiểm tra xem bên trong có gì mà trực tiếp vứt vào lòng.

“Đi, hiện tại đuổi còn kịp”Chấp niệm vừa nói vừa nhanh chóng chạy gấp theo dấu chân lưu lại trên mặt đất.

Mà bản tôn tốc độ nhanh hơn, cũng không vội vàng đuổi theo, chỉ nói với Địch Nhi đang ngây ngốc: “Địch Nhi, đi thôi”.

Một tiếng này làm bừng tỉnh tiểu tinh linh, nàng giật mình đánh thót một cái, rồi lập tức hưng phấn thốt lên: “Lão gia, thật lợi hại a, những quỷ hồn kia cùng Địch Nhi giống nhau sao? Chúng ăn nhiều như thế mà không hóa lớn chút nào”.


“A”Bản tôn gặp câu hỏi này cũng không phải trả lời ra sao nữa.

“Đi thôi, đợi lát nữa đám quỷ hồn lại ra ăn, ta lại cho ngươi xem bách quỷ dạ hành đồ”Bản tôn chỉ đành cam chịu nói.

“Bách quỷ dạ hành đồ?”Tiểu tinh linh kỳ quái không hiểu đây là gì.

“Bách quỷ dạ hành đồ là một pháp thuật, nhưng phải dùng lá cờ nhỏ này mới có thể tri triển được, khi âm khí thịnh nhất, chính là ban đêm, uy lực của nó cũng theo đó lớn nhất”Bản tôn vừa nói vừa thi triển súc địa thành thốn đuổi theo chấp niệm.

Qua một nén hương, bản tôn cùng chấp niệm đuổi kịp đám thằn lằn nhân.

Trên một khoảng đất trống rộng lớn, hai mươi ba thằn lằn nhân ngồi quây tròn lại, thì thầm to nhỏ, ở giữa là một đống lửa cùng với mười thi thể nhân loại không đầu, những thi thể này đều bị nướng chín, ánh mắt đám thằn lằn nhân nhìn đám thi thể cháy vàng ruộn kia đầy thèm thuồng.

Bản tôn cùng chấp niệm không khỏi nhíu mày lại, những thú nhân này tuy không ăn sống uống máu, nhưng như này càng khó chấp nhận hơn, như là yêu quái ở tiền thế, thích ăn thịt người vậy. Nhìn thấy màn này, bản tôn nhanh chóng ra tay, Vạn Quỷ U Hồn phiên trong nháy mắt bay đến giữa không trung, hắc khí bao phủ lên đám thằn lằn nhân.

“Ô ô”Từ bên trong hắc vụ nhanh chóng truyền ra tiếng ma kêu quỷ khóc, hơn trăm con tiểu quỷ không ngừng bay lượn cắn nuốt hơn hai mươi thằn lằn nhân.

Chỉ một thời gian ngắn, vô số tiếng kêu thảm thiết từ đám thằn lằn nhân vang lên, đám thằn lăn nhân không ngừng chống lại tiểu quỷ, nhưng là những tiểu quỷ này là u hồn, không có thực thể, người bình thường căn bản không thể tiếp xúc đến, vô số đấu khí không thể tạo thành chút ảnh hưởng nào với đám tiểu quỷ này.


Mà đám tiểu quỷ lại có thể nháy mắt xuyên qua những bộ giáp dày, làn da của đám thằn lằn nhân, nhanh chóng gặm lục phủ ngũ tạng của đám thằn lằn nhân. Tiếng kêu thảm của đám thằn lằn nhân phát ra từ trong hắc vụ còn thê thảm hơn nhiều tiếng ma kêu quỷ khóc.

Có một thằn lằn nhân may mắn trốn thoát khỏi hắc vụ, nhưng là, thân thể hắn dình đầy máu tươi, cánh tay trái cũng bị gặm chỉ còn bộ xương trắng, vừa ra khỏi hắc vụ, đám tiểu quỷ cũng không tiếp tục công kích hắn nữa, nhưng bên ngoài còn có chấp niệm, một kiếm của chấp niệm đẩy văng tên thằn lằn nhân vào trong hắc vụ, tiếp tục chịu đám tiểu quỷ công kích.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên suốt một nén hương mới dừng lại, bên trong hắc vụ chỉ còn thanh âm ma kêu quỷ khóc của đám tiểu quỷ, lại qua một nén hương, bản tôn mới thu lại vạn quỷ u hồn phiên, biểu tình của hắn đột nhiên trở nên quái dị.

Hiện tại, trước mắt hắn là hai mươi ba bộ xương khô trắng, không hiểu sao đột nhiên hắn cảm thấy rất vui vẻ, rất thoải mái, biểu tình trên gương mặt của hắn vô cùng quái dị, mà chính hắn cũng không biết.

“Lão gia, ngươi cười rất quái dị nha?”Địch Nhi lập tức kỳ quái nói. Truyện "Ngự Đạo "

Giây phút này, chấp niệm cũng nghi hoặc quay đầu nhìn về hướng bản tôn, vừa nhìn thấy biểu tình của bản tôn, chấp niệm cùng bản tôn không khỏi ngây ngốc giật nảy người, chuyện gì vậy? Bản tôn không khỏi nghĩ đến hình ảnh chính mình hiện ra trong mắt chấp niệm. Truyện "Ngự Đạo "

Biểu tình kia sao lại hiện lên trên gương mặt mình, chính mình tại sao lại cảm thấy thoải mái khi giết đám thằn lằn nhân? Chẳng lẽ chính mình tu luyện tẩu hỏa nhập ma? Tiến nhập ma đạo?

Mộc Vĩnh Diệp bị ý nghĩ này dọa cho ngây ngốc. Hắn nhanh chóng vơ lấy hai giới chỉ trên mặt đất rồi vội vã tiến về phía một thâm sơn. Tìm ra một chỗ ẩn giấu khá an toàn, nhờ chấp niệm cùng Địch Nhi hộ pháp cho hắn, hắn lập tức khoanh chân ngồi, cẩn thận kiểm tra toàn thân.


Tâm thần hắn tiến vào trong thân thể, cẩn thận kiểm tra từng chỗ một, một lần lại một lần không ngừng tuần tra, nhưng hắn không phát hiện ra chút dị tượng nào, đến cùng là vì sao?

Bản tôn lại một lần nữa tiến vào tử phủ, quan sát Vạn Quỷ U Hồn phiên đang lơ lửng trong tử phủ, chuyện vừa rồi xảy ra sau khi mình dùng Vạn Quỷ U Hồn phiên, chẳng nhẽ là mình bị pháp bảo này ảnh hưởng sao?

Hắn cẩn thận quan sát Vạn Quỷ U Hồn phiên, nhưng là, lá cờ này một mực trong tầm kiểm soát của mình, hẳn không thể ảnh hưởng đến tâm tính của mình đi. Chỉ là thôn phệ hai mươi mấy sinh mạng, phẩm chất của lá cờ lại tăng một ít mà thôi.

Tìm không ra nguyên nhân, bản tôn cố gắng hồi ức lại tâm cảnh của mình lúc đó, hắn bỗng phát hiện, khi mình sản sinh tâm trạng đấy, hoàn toàn tự nhiên sinh ra, không có chút ý khác, chẳng lẽ chính mình là ác nhân?

Nhưng là, bản tôn hiểu được tâm cảnh bản thân, hắn tuyệt đối không phải người thích giết chóc, mà vừa rồi hắn lại hóa thân thành một người ưa thích giết chóc, tử vong, thậm chí là hủy diệt, đến cùng là chuyện gì xảy ra?

Bản tôn hiện tại không biết rõ nguyên nhân, mà từ ký ức của những tu chân giả kia, hắn cũng không tìm ra được vì sao, hắn hoàn toàn hồ đồ rồi, nhưng là sau khi xác nhận bản thân không phải nhập ma, cũng không phải bị ngoại vật ảnh hưởng, hắn cũng dần dần bình tâm lại, kẻ ác làm việc ác, người thiện làm việc, cần gì để tâm nhiều.

Còn về một loạt biến hóa vừa rồi, bản tôn không rõ tại sao, từ sau khi trảm chấp niệm, chưa từng xuất hiện tình huống tinh thần phân liệt như vậy, có lẽ không qua bao lâu, mọi chuyện sẽ sáng tỏ đi



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.