Ngư

Chương 4:




Hắn nhịn không được nói: “Chúng ta ăn cơm trước có được không? Cơm nước xong ta nói cho ngươi hay.”
Nhắc tới “ăn”, Tiểu Cố lại bùng lửa giận.
“Ngươi dám làm thịt cá của ta? Đó là ‘Tội Lỗi’! Ngươi biết không?”
Thích Thiếu Thương chớp chớp mắt, dùng nhãn thần vạn phần khó hiểu nhìn Tiểu Cố.
“Trước kia lúc chúng ta giết cá nhắm rượu, sao không thấy ngươi nương tay?”
Tiểu Cố cũng lười giải thích với hắn, phất tay, “Ngươi ăn đi!”
Tiểu Cố xưa nay luôn rộng rãi, người chết hắn cũng tập không nhớ không thương, huống chi là cá chết?
Thích Thiếu Thương chén xong “Tội Lỗi”, vẫn chưa no, ánh mắt bắt đầu phiêu tới chum nước.
Tiểu Cố vội tìm vài cái bánh bao nhét cho hắn.
Trừng hắn ăn xong, Tiểu Cố lập tức hỏi.
“Bây giờ nói được chưa? Ngươi từ đâu đến đây?”
“Cái hồ này thông với con sông ngầm dưới lòng đất, ta bơi dọc theo sông ngầm, sau đó xuôi dòng dạt đến tận đây.”
“Sông ngầm? Dài bao nhiêu?”
“Chừng bốn năm dặm.”
“Bốn năm dặm?! Ngươi làm sao thở?”
“Ngươi có nghe qua rồng ở dưới nước còn phải thở bao giờ chưa?”
Tiểu Cố bờ ngực phập phồng kịch liệt, “Ngươi có thể hô hấp dưới nước?” Y không tin!
Thích Thiếu Thương gật đầu, “Bằng không trước khi ngươi câu ta lên, ta đã chết đuối lâu rồi.”
Tiểu Cố thất vọng, y vốn tưởng rằng tìm được đường trong nước sẽ có thể ra ngoài, xem ra y lại không thể đi đường này.
Tiểu Cố đứng lên, cau mày đi tới đi lui.
Thích Thiếu Thương an ủi: “Hay là để ta nói với đám hòa thượng, thả ngươi đi?”
Tiểu Cố thật sâu nhìn hắn một cái, thở dài, “Ngươi dưỡng thương xong rồi tính!”
Y hốt nắm thuốc hái được đem sắc, sắc xong bưng tới.
“Uống nhanh lên! Nếu ngươi chết, ta có lẽ cả đời cũng không thoát được.”
Thích Thiếu Thương thấy thế nào y cũng không giống Cố Tích Triều năm xưa.
“Đám hòa thượng này ở đâu ra vậy? Sao ta chưa bao giờ nghe nhắc tới?”
“Trên giang hồ kỳ nhân dị sĩ rất nhiều,” Tiểu Cố lửa hận công tâm, “Nói không chừng còn là yêu quái.”
“Bọn họ không phải muốn ngươi phóng hạ đồ đao lập địa thành phật sao? Ta thấy ngươi hiện tại — khụ khụ — cũng rất ấy ấy, tại sao bọn họ vẫn không chịu thả ngươi?”
Tiểu Cố âm u nhìn Thích Thiếu Thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.