Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Chương 7:




Dịch: LTLT
Càng nhiều người, ăn buffet càng dễ no.
Trước đây Khấu Thầm cùng Hứa Xuyên và Ngụy Siêu Nhân cũng đến đây ăn rất nhiều lần, vẫn chưa bao giờ ăn đến mức không cúi xuống được như hôm nay.
Khi đứng bên đường chờ xe, điện thoại rung chuông Khấu Thầm cũng không muốn nghe, cảm thấy nói chuyện sẽ hụt hơi.
“Chị.” Cậu nghe máy.
“Ờ, bị người ta đánh sao?” Giọng nói của Khấu Tiêu từ bên kia truyền đến “Chị gọi 120 giúp em nhé?”
“Em mới ăn cơm ở nhà hàng chị xong.” Khấu Thầm nói “No căng rồi.”
“Tiền đồ.” Khấu Tiêu nói “Đã hỏi bạn học em phải mang cái gì chưa? Chị với lão Dương cuối tuần được nghỉ đi Outdoor shop, mua hết một lần luôn.” (Outdoor shop: cửa hàng chuyên bán đồ dã ngoại, du lịch, cắm trại)
“Ngày mai đưa cho chị.” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên “Người ta là cao thủ, em thương lượng bảo cậu ấy trực tiếp dẫn chúng ta đi, chị với lão Dương một cái lều, em không cần ngủ ké, nếu không trời tối hai người chui vào trong lều, em…”
“Em ở bên ngoài gác đêm, chốn hoang dã, chẳng phải cần có người canh gác sao?” Khấu Tiêu nói.
“Chị nói lại lần nữa?” Khấu Thầm nói “Phạch động chết nhiều lần?” (câu này người dịch cũng không hiểu ;_; chỉ biết nó mang nghĩa 18+)
“Em nói bạn học em dẫn đi, người ta cũng phải chịu dẫn đã chứ, em vẫn cứ nên chuẩn bị kỹ năng đi, chỉ với đám gà mờ chúng ta.” Khấu Tiêu vô cùng lý trí rõ ràng đối với vị trí của bọn họ “Chỉ cần không thiếu tiền em, ai cũng không muốn dẫn em đi.”
“Chị cứ kệ em đi, em có chuyện nào làm không xong sao?” Khấu Thầm nói.
“Không có chuyện em không chém gió được thôi.” Khấu Tiêu nói “Được rồi, chị chờ tin của em, cúp đây.”
“Ừ.” Khấu Thầm cúp điện thoại.
Hoắc Nhiên miệng thiếu đánh, tính tình cũng nóng nảy, nhưng nhìn thôi cũng thấy được là người dễ nói chuyện, Khấu Thầm nghĩ bảo Hoắc Nhiên dẫn bọn họ đi chắc hẳn không phải vấn đề, vấn đề là khoảng thời gian này phải bổ sung kiến thức đi dã ngoại, để tránh gây cản trở bị Hoắc Nhiên cười nhạo.
Vả lại Khấu Thầm cũng không muốn té vào trong rãnh trật khớp để Hoắc Nhiên đạp một đạp lên ngực giống như Giang Lỗi.
Ngày đầu tiên trở lại trường, quản lý ký túc xá đã kiểm tra nghiêm ngặt, khi mấy người bọn họ về đến ký túc xá, lão Viên đã đứng ở cổng chờ.
“Chưa đến giờ mà?” Hoắc Nhiên vội lấy điện thoại ra.
“Chưa đến.” Lão Viên nói “Thầy chỉ đến đây xem thử, mấy em đã dọn dẹp xong chưa.”
“Dọn xong rồi ạ.” Khấu Thầm nói.
“Mấy đứa em sáng ngày mai sau tiết tự học buổi sáng thì đến văn phòng của thầy một chuyến nhé.” Lão Viên nói.
“Sao vậy ạ?” Khấu Thầm hỏi.
“Nói chút chuyện tối hôm qua.” Lão Viên nói.
“Tối hôm qua?” Khấu Thầm chợt quay đầu nhìn Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên quay phắt đầu nhìn Từ Tri Phàm.
“Chuyện tối hôm qua…” Từ Tri Phàm hắng giọng “Không có hai cậu ấy, chỉ có em với Giang Lỗi, với cả Hồ Dật.”
“Vậy à?” Lão Viên hình như có hơi do dự, nhưng một lúc sau lại xua tay “Đến hết đi, coi như nói chuyện, mấy đứa em tập hợp chung một chỗ thầy không thể thuyết phục bản thân mình lắm.”
Mãi đến khi bóng dáng lão Viên rẽ vào cầu thang không thấy lại qua mấy giây, Hoắc Nhiên mới đè thấp giọng la lên: “Mấy đứa tụi mày hôm qua bị tóm hả?”
“Không bị tóm thì có thể đến muộn sao?” Giang Lỗi thở dài “Hôm nay lão Viên mãi chưa tìm tụi mình, còn tưởng được tha rồi.”
“Chuyện này cũng không có gì, lão Viên dễ nói chuyện, với lại cũng chỉ là chưa khai giảng đến trường dạo một vòng mà thôi.” Hứa Xuyên nói.
“Về phòng ngủ đi.” Khấu Thầm duỗi lưng “Cũng chỉ có trường chuyên mới có thể vì loại chuyện này mà thảo luận nửa ngày.”
Trở về ký túc xá rửa mặt xong xuôi, Hoắc Nhiên mới nằm xuống chưa được mấy phút, đèn liền tắt.
Sau đó liền nghe thấy cửa phòng của đám Khấu Thầm ở đối diện vang lên một tiếng.
“Có phải bọn họ ra ngoài không?” Giang Lỗi hỏi.
“Chắc vậy.” Từ Tri Phàm ngáp “Chẳng phải Khấu Thầm nói tối nay vẫn muốn đi sao.”
“Điên.” Hoắc Nhiên gối lên cánh tay “Cứ phải đi nửa đêm, ban ngày đi không được sao?”
“Ban ngày đi chẳng phải cũng không phát hiện được gì sao.” Từ Tri Phàm cười “Với lại, đối với loại người không sợ ma như Khấu Thầm mà nói, đi ban ngày hay ban đêm, không có gì khác biệt.”
“Chậc.” Hoắc Nhiên khinh thường.
Không sợ ma thì có gì ghê gớm, ngón tay trật khớp la như bị chém ngang lưng.

“Hôm qua lúc tụi mày đi đã làm động đến người kia rồi.” Hứa Xuyên nói “Hôm nay chắc chắn không có đâu.”
“Vậy cũng chưa chắc.” Ngụy Siêu Nhân vừa đi vừa nhìn xung quanh “Người kia nhất định nghĩ, cái đệt hôm qua bị nhìn thấy rồi, hôm nay bọn nó chắc chắn nghĩ là mình sẽ không đi, mình cứ đi.”
“Đi chỗ khác!” Hứa Xuyên nói.
“Làm gì đó cả đêm nhìn tao không vừa mắt.” Ngụy Siêu Nhân rất bất mãn.
“Mày lấy mấy cái hạt táo trong đầu mày đâm mặt của anh Xuyên mày lủng lỗ rồi.” Khấu Thầm nói “Mày còn hỏi, mày hỏi nữa nó sẽ đánh mày.”
“Ngày mai tao lại bệnh cùng mày mấy tiếng chẳng phải được sao.” Ngụy Siêu Nhân nói.
“Mày dám!” Hứa Xuyên vội vàng từ chối “Lúc tao đến phòng y tế, má nó mày tránh xa tao ra một chút!”
“Con người mày…” Ngụy Siêu Nhân nói được một nửa, ngón tay Khấu Thâm đột nhiên đưa đến trước mặt Ngụy Siêu Nhân, Ngụy Siêu Nhân nhanh chóng im miệng.
“Có nhìn thấy không!” Khấu Thầm đè thấp giọng, có hơi kϊƈɦ động.
“Đệt!” Hứa Xuyên cũng đè thấp giọng “Nhìn thấy rồi, sẽ không phải đều bị hoa mắt đi, tao thấy có một cái bóng mờ mờ hơi lay động… Siêu Nhân mày có nhìn thấy không.”
“Đệt!” Ngụy Siêu Nhân lập tức vỗ lên trêи đùi một cái.
Khấu Thầm và Hứa Xuyên cùng xoay mặt nhìn cậu ta.
“Má nó tao thấy cái beep á, tao đang nói chuyện với hai đứa mày mà, tao thấy con khỉ.” Ngụy Siêu Nhân rất buồn bực.
Cách nửa cái sân thể thao, lại không có đèn, nói thật, cái bóng lay động kia bọn họ nhìn thấy cũng không rõ ràng lắm, sau khi đến gần quỷ lâu, cũng không có cách nào phán đoán người kia đang ở vị trí nào của quỷ lâu.
“Tìm từng lầu đi.” Khấu Thầm nhỏ giọng nói.
“Được.” Hứa Xuyên gật đầu.
Ngụy Siêu Nhân sờ sờ lên trêи lưng Khấu Thầm, nắm lấy áo sau lưng Khấu Thầm: “Tụi mày đi, tao bọc hậu.”
Khấu Thầm quay đầu nhìn cậu ta” “Dám xé áo tao lát nữa tao trói mày trong quỷ lâu.”. Tiên Hiệp Hay
“Yên tâm, đi.” Ngụy Siêu Nhân vỗ ngực, nắm lấy áo Khấu Thầm không buông tay.
Lầu một có ba phòng, đều đã khóa cửa, từ cửa sổ nhìn vào, không nhìn thấy người, bọn họ lại đi qua hành lang, đến trong giếng trời, lót trêи mặt đất đều là đá xanh, trong các khe đá mọc đầy cỏ dại, không nhìn thấy người.
“Chỗ này sẽ có người đến ị hay không?” Khấu Thầm cảm thấy hoàn cảnh này đối với người nhịn không nổi vẫn rất có sức hấp dẫn.
“Chắc không có ai nhịn không nổi vào quỷ lâu đi ị đâu.” Hứa Xuyên nói.
“Lên tầng hai.” Khấu Thầm nói.
Kết cấu lầu hai giống y như lầu một, khi Khấu Thầm đi ngang qua chỗ hôm qua té còn ngồi xuống sờ: “Tao ghê thiệt, cái sàn này nứt gãy mấy miếng luôn.”
“Hai đứa mày hôm qua đến đây rồi sao?” Ngụy Siêu Nhân hỏi.
“Ừ, ở ngay chỗ này nghe thấy trêи lầu có người.” Khấu Thầm thò đầu vào trong cửa sổ bên cạnh nhìn thử, mùi bụi bặm bốc lên, cũng không nhìn thấy người “Tiếp tục lên lầu.”
Ngụy Siêu Nhân đi phía sau Khấu Thầm và Hứa Xuyên, coi như là bình tĩnh, mạnh hơn Hoắc Nhiên nhiều, nhưng mà nắm áo của Khấu Thầm thật sự dùng sức mà nắm, Khấu Thầm cảm thấy eo của mình bị cậu ta siết ra một đường cong luôn rồi.
Hứa Xuyên đi đầu tiên, lúc chân bước lên cầu thang tầng ba, dưới lầu truyền đến tiếng bước chân.
Rất vội vàng, vừa nghe liền biết đang chạy.
“Đứng lại!” Đầu Khấu Thầm còn chưa quay lại đã hét lên một tiếng, sau đó nhào lên trêи thành cầu thang.
Khi nhìn xuống dưới chỉ nhìn thấy một cái bóng lơ lửng từ chỗ đất trống ở trước quỷ lâu xuyên qua, chạy về phía sân thể thao.
“Đuổi theo.” Khấu Thầm để tay ra sau lưng nắm lấy cổ tay Ngụy Siêu Nhân hất qua một bên, trực tiếp nhảy từ đầu cầu thang xuống, rơi xuống hàng lang lầu hai.
Sàn gỗ dưới chân vang lên một tiếng kèn kẹt.
“Má nó mày phá nhà à!” Hứa Xuyên đè thấp giọng chửi.
Khấu Thầm cũng sợ chảy mồ hôi đầy người, cậu quên đây là quỷ lâu, so với lịch sử trăm năm của trường cũ còn lâu hơn, trong đầu lóe qua các loại tình cảnh bi thảm cậu bọc một thân ván bể từ lầu hai ngã xuống lầu một khiến cậu ngồi ở chỗ đó ngừng mấy giây, xác định sàn nhà không có gãy, lầu cũng không có ý định muốn sụp, lúc này mới nhảy lên lại nhảy xuống lầu một.
Nhưng mà cái bóng đó đã chạy không thấy bóng dáng rồi.
Khấu Thầm đứng ở bên trêи sân thể thao nhìn một hồi lâu, đừng nói cái bóng ban nãy, bóng của chú bảo vệ cũng không thấy, cậu muốn đuổi theo cũng không có phương hướng.
“Là con gái.” Hứa Xuyên chạy đến, đứng bên cạnh Khấu Thầm.
“Ừ, tao nghĩ cũng giống.” Khấu Thầm gật đầu.
Tiếng bước chân ban nãy rất nhẹ, cái bóng vô cùng gầy, so với cái áo khoác lơ lửng trêи người còn nhỏ hơn hai số, tuy không rõ ràng, nhưng cảm giác là tóc dài.
“Con gái?” Ngụy Siêu Nhân giật mình “Gan của một đứa con gái to như vậy?”
“Má nó, tao đứng ở đây canh, có giỏi thì đừng về ký túc xá.” Khấu Thầm nói xong trừng mắt nhìn về phía sân thể thao, một lúc lâu cũng không nhúc nhích.
Hứa Xuyên đứng có hơi buồn chán, lúc đang muốn vỗ Khấu Thầm, Khấu Thầm đột nhiên ngồi thụp xuống đất, sau đó nhảy liên tục di chuyển sang bên cạnh: “Cái đệt, bảo vệ, ngồi xuống! Hai mày mù rồi hả!”
Hứa Xuyên và Ngụy Siêu Nhân vội vàng ngồi xuống, lết qua bên cạnh theo Khấu Thầm.
Cái kiểu tư thế ngồi xổm ôm đầu gối nhảy tưng tưng đi cực kỳ ngu ngốc, vào lúc bình thường Hứa Xuyên có đánh chết mình cũng không thể nào dùng tư thế như vậy để di chuyển, nhưng lúc này Khấu Thầm dẫn đầu, thêm Ngụy Siêu Nhân dùng tư thế này nhảy vô cùng nhanh nhẹn, Hứa Xuyên không hiểu sao cũng làm theo.
Lúc sắp nhảy đến phía tường, Hứa Xuyên nghe thấy tiếng cười của Khấu Thầm.
Hứa Xuyên nháy mắt phản ứng lại, nhìn về phía sân thể thao, bảo vệ cái con khỉ gì, không có lấy một người, Hứa Xuyên đứng lên đi đến đạp một cái lên ʍôиɠ Khấu Thầm: “Má nó mày rảnh đến thế này à!”
Khấu Thầm lại cười một lúc lâu mới lau nước mắt chảy ra: “Này, sống khổ như vậy, nửa đêm ngồi một mình cũng ngồi không được, chẳng phải nên tìm chút chuyện vui sao.”
“Vẫn có thu hoạch.” Ngụy Siêu Nhân còn đang ngồi xổm ôm đầu gối “Ít ra biết được là con gái, còn gầy đét.”

“Nữ sinh?” Hoắc Nhiên kinh ngạc.
Từ văn phòng của lão Viên đi ra ngoài liền nghe thấy tin tức như vậy, đã quét sạch nỗi phiền muộn khai giảng hai ngày vào văn phòng giáo viên hai lần của cậu.
“Một đứa con gái, ở trong quỷ lâu nướng lạp xưởng ăn?” Từ Tri Phàm nhắc lại tin tức Khấu Thầm cung cấp một lần nữa “Sao tôi nghe thấy giống như kể chuyện cười vậy.”
“Thật mà.” Hứa Xuyên nói “Chỗ giếng trời thông qua phía sau, trêи đất có dấu vết từng đốt lửa, sau đó tụi tôi quay lại xem, trong tro còn có nửa cây lạp xưởng.”
“Bọn cậu ăn rồi?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Chưa.” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên “Để dành cho cậu.”
“Làm sao mấy cậu biết là nữ sinh kia nướng? Lúc mấy cậu đến đó chẳng phải không nhìn thấy lửa sao?” Hoắc Nhiên rõ ràng không tin lắm.
“Khi bọn tôi đến chắc chắn đã dập lửa rồi.” Hứa Xuyên nói “Nhưng nhìn thấy tro, còn chưa bị gió thổi tan đâu, hai ngày nay gió rất lớn, lúc này ông đi, chắc chắn đã thổi bay hết rồi.”
“Thần kỳ ghê.” Hoắc Nhiên không tin lời Khấu Thầm lắm, nhưng lời Hứa Xuyên cậu vẫn tin “Đây phải là đói thành cái dạng gì mới có thể khiến một nữ sinh đến quỷ lầu nướng đồ…”
“Còn là lạp xưởng, cậu có biết không.” Ngụy Siêu Nhân nói “Không phải xúc xích hun khói, là lạp xưởng, là loại phải nấu chín mới có thể ăn, ăn ngon hơn so với xúc xích hun khói, nhà làm càng ngon hon, nhưng mà nhà Khấu Thầm không tính, lạp xưởng nhà nó là nó làm, còn đem ra cho tụi tôi thử, không khác gì nhai vớ…”
Mấy người Hoắc Nhiên nghe câu này liền choáng váng, không phải là mùi vị lạp xưởng giống như vớ, cũng không phải vì Ngụy Siêu Nhân nói giống như là cậu ta từng ăn vớ…
“Một đại ca bị người truy sát phải chuyển trường như cậu, còn biết làm lạp xưởng?” Hoắc Nhiên nói.
“Ai truy sát nó, chị nó sao?” Ngụy Siêu Nhân nói.
Lạp xưởng làm giống như vớ cũng không khiến Khấu Thầm khó chịu, cậu đang vui vẻ đi bên cạnh, nhưng câu này cậu không cười nữa, chỉ Ngụy Siêu Nhân: “Cái IQ của mày, đừng nói có sống qua tập một hay không, má nó mày ngay cả nhóm cũng không vào được.”
Mấy người bọn họ cả đường cười không ngừng được, trở về phòng học Giang Lỗi vẫn còn nằm sấp lên bàn cười đến khi giáo viên tiếng Anh vào lớp vỗ một chưởng sau gáy mới ngừng lại.
Buổi trưa khi đến căn tin ăn cơm, Từ Tri Phàm còn cố ý đòi một cái lạp xưởng hấp.
“Để bọn nó nói đến mức giữa trưa tao cũng nghĩ đến lạp xưởng.” Từ Tri Phàm ngồi đối diện Hoắc Nhiên, cắn lạp xưởng một cái “Đệt, mặn vậy.”
“Giống vớ không?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Chưa từng thử…” Từ Tri Phàm bỏ lạp xưởng đã cắn một miếng vào trong đĩa của Giang Lỗi, “Anh Lỗi, cho mày ăn.”
“Ồ được!” Giang Lỗi vừa chơi điện thoại vừa cầm nĩa xiên lên ăn “Rất ngon.”
“Cái vị giác này của mày…” Hoắc Nhiên chưa nói xong, một cái đĩa cơm chất đầy rau xanh cạch một tiếng đặt bên cạnh tay cậu.
Sau đó Khấu Thầm đẩy cậu đặt ʍôиɠ ngồi xuống.
“Cậu ngồi đây làm gì?” Hoắc Nhiên quay đầu nhìn, Hứa Xuyên và Ngụy Siêu Nhân vẫn đang xếp hàng.
Khấu Thầm không trả lời, từ trong túi rút ra thẻ xe buýt, chạm nhẹ lên trêи mũi của Hoắc Nhiên: “Bíp! Thẻ học sinh.”
“…Được thôi.” Hoắc Nhiên không để ý cậu, vùi đầu ăn cơm.
Hồ Dật ở đối diện hỏi: “Mày chỉ ăn rau à!”
“Hôm qua ăn nhiều dầu quá, hôm nay lọc ruột.” Khấu Thầm nói.
Nói xong bộ dáng tôi vô cùng thích ăn rau gắp một miếng rau trong đĩa lên quơ quơ, lại thả xuống, sau đó lại gắp một miếng rau lớn lên, cuối cùng cắn một miếng vào miệng.
“Rau ở căn tin chúng ta,” Khấu Thầm cau mày “Không cho chút dầu nào vào, dù là lấy nước lã luộc cũng phải cho chút dầu chứ.”
“Chẳng phải hôm qua cậu ăn nhiều dầu muốn lọc ruột sao?” Hoắc Nhiên nói.
Khấu Thầm không nói gì, nhìn cậu chằm chằm mấy giây, cúi đầu cắn cắn bắt đầu ăn rau, lúc Hứa Xuyên và Ngụy Siêu Nhân lấy đồ ăn xong đến đây ngồi xuống, đồ ăn trong đĩa Khấu Thầm đã ăn sạch rồi.
“Cái đệt, Khấu Thầm.” Ngụy Siêu Nhân giật mình nhìn đĩa của cậu “Mày không ăn cơm mày bưng đĩa ngồi ở đây làm gì.”
“Kệ tao.” Khấu Thầm đẩy đĩa ra, nhìn ngó xung quanh “Tao đến xem thử có thể gặp nữ sinh hôm qua không.”
“Hả?” Giang Lỗi ngẩng đầu “Phải ha, buổi trưa hầu như đều ở căn tin ăn cơm.”
“Có phát hiện không?” Hứa Xuyên hỏi.
“Có.” Khấu Thầm thở dài “Tao phát hiện nữ sinh đều rất gầy.”
Sau khi Khấu Thầm nói xong, Hoắc Nhiên vừa ăn cũng vừa nhìn xung quanh, nữ sinh từ bên kia đi qua cậu đều nhìn mấy lần.
Nữ sinh ngày nay đều rất chú ý hình tượng, không kể đẹp xấu, rất ít người mập, kiểu gió thổi qua liền bay đi, ăn một bữa cơm cũng đã nhìn thấy mười mấy người, còn chưa tính người cao.
Mò kim đáy bể.
Ăn cơm xong lúc chuẩn bị đi, Hoắc Nhiên nhìn thấy hoa khôi.
Hoa khôi không ở cùng mấy nam sinh kia, mà là ngồi bên cạnh nữ sinh vẫn luôn cúi đầu hôm đó, vừa ăn vừa nói chuyện với hai nữ sinh khác.
Theo cách nói Khấu Thầm, đám người hoa khôi ở sau quỷ lâu thu phí bảo kê, cậu nghĩ đến nghĩ lui cũng chỉ có khả năng nữ sinh cúi đầu kia giống như đến đưa tiền… Vậy thu phí bảo kê xong thật sự bảo kê? Ăn cơm cũng ngồi cùng nhau.
Khi ra khỏi căn tin, cậu nhịn không được lại quay đầu nhìn, nếu nói gầy đét, nữ sinh kia rất gầy đét.
Chắc là khẩu vị nữ sinh đó không tốt, chống má nhìn đĩa đồ ăn trước mặt, đồ ăn trong đó không đụng một miếng nào.
Không biết có phải cảm giác được ánh nhìn của cậu hay không, nữ sinh đó đột ngột nâng mắt nhìn về phía cậu.
Cậu lập tức có hơi xấu hổ.
“Hoắc Nhiên.” Khấu Thầm ở bên cạnh gọi cậu một tiếng, còn không chờ cậu trả lời, cánh tay Khấu Thầm đã khoác lên trêи vai cậu, còn tiện sức kéo cậu về phía người “Tôi…”
“Cút!” Hoắc Nhiên giật mình, một tay đẩy cánh tay của Khấu Thầm ra.
“Tôi nói chuyện với cậu mà.” Khấu Thầm giơ cánh tay.
“Nói.” Hoắc Nhiên nhìn cánh tay Khấu Thầm.
“Này, quốc khánh dẫn tụi tôi đi.” Khấu Thầm bỏ cánh tay xuống, đi đến bên cạnh cậu nhỏ giọng nói “Tôi, chị tôi với bạn trai chị ấy…”
Hoắc Nhiên xoay đầu trừng cậu: “Nhiều người như vậy?”
“Quan trọng là chị tôi với bạn trai chị ấy sắp chia tay rồi, đây là cơ hội giữ lại duy nhất.” Khấu Thầm có hơi đau buồn “Chị tôi với lão Dương đã quen nhau từ hồi cấp 2, mười năm rồi đó, khó khăn biết mấy…”
“… À.” Hoắc Nhiên ngẩn người.
“Hai người bọn họ cũng không đi lâu đâu, ở một đêm rồi đi liền, sẽ không liên lụy cậu.” Khấu Thầm nói xong thở dài “Chủ yếu vẫn là muốn cố gắng lần cuối sửa chữa tình cảm, mười năm đó… Chị tôi từ một thiếu nữ, biến thành một người phụ nữ đanh đá, nếu như chia tay, người tiếp theo không dễ tìm đâu…”
Hoắc Nhiên nhìn cậu chằm chằm đến mười mấy giây: “Khấu Thầm.”
“Ừ?” Khấu Thầm xoay mặt, biểu cảm bị tổn thương ở trêи mặt vẫn chưa tan đi.
“Đm ông nội cậu.” Hoắc Nhiên nói.
“Đệt.” Khấu Thầm ngây người, bật cười “Sao lại không văn minh đến vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.