[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)

Chương 47: Đại Quốc Sư




Khí đen lan tràn, cuồng phong rít gào như muốn đem âm khí ở địa ngục đều cuốn lên trên cửu trùng thiên.
Những vết thương bị chém rách, máu chảy ướt đẫm trên toàn thân Kỷ Vân Hòa đều bị khí đen thâm nhập, tựa như một đôi tay đến từ thế giới khác trị lấy vết thương đang chảy máu, cũng giúp nàng băng bó lại da thịt bị rách.
Trong chín chiếc đuôi hồ yêu kì lạ màu đen kia, có một chiếc trôi đến trước người nàng, đem tất cả mũi tên trên người đều nhổ ra, ném xuống đất, tên lập tức bị khí đen hóa thành bột mịn, trong cuồng phong hóa vô hình.
Đuôi hồ giống như cho nàng sức mạnh, khiến nàng lần nữa đứng dậy.
Tóc đen bay tán loạn, giữa không trung kéo ra một hình thù kì lạ.
Các tướng sĩ không thể không kinh hãi, dù là tướng sĩ được triều đình huấn luyện nghiêm ngặt, đối diện với sức mạnh cùng yêu khí thế này, cơ hồ không khống chế được cánh tay đang run rẩy. Bọn họ không còn sức lực để nâng lên cung tên trong tay, rối rít lùi về sau, một bước một bước, lui về sau lưng Cơ Thành Vũ.
Chu Lăng lúc này đã hôn mê, Cơ Thành Vũ không dám buông bàn tay đang bảo hộ tâm mạch của hắn ra, chỉ có thể ngây ngốc ở đằng xa, ngẩn người nhìn Kỷ Vân Hòa.
Hắn không thể hiểu nổi.
Hắn trong phủ quốc sư tu hành nhiều năm, từng nhìn thấy vô số ngự yêu sư cùng yêu quái, hơn nữa đến yêu quái cường đại cũng không thể che giấu yêu khí trong người, nửa điểm không để lộ ra. Mà ngự yêu sư trời sinh song mạch, linh khí trong người vốn tương xung với yêu lực.
Từ trước đến nay, cho dù là trong sử sách hay những truyền thuyết kì quái, đều chưa ghi đến việc ngự yêu sư vừa có song mạch mà còn có linh lực của yêu quái.
Kỷ Vân Hòa này...rốt cuộc là vì sao...
Không đợi Cơ Thành Vũ nghĩ nhiều, Kỷ Vân Hòa một bước giẫm lên, đột nhiên, mặt đất rung chuyển, khí đen xoay tròn khiến cho mây đen trên trời càng đặc hơn, theo bước chân nàng mà chuyển động về phía trước, sau lưng nàng khí đen ngưng thành hình đuôi yêu đem tên trên mặt đất quét qua.
Nhất thời mũi tên đều bị khí đen nâng lên, hàng trăm chiếc tên bay lơ lửng trên không, mũi tên xoay chuyển hướng về Cơ Thành Vũ cùng các tướng sĩ, trong cuồng phong, những chiếc tên ẩn sau lưng nàng tựa như một mặt tường cắm đầy tên chỉ chực chờ phóng ra.
Lúc tên nhọn lóe ra hàn quang hướng về chính mình, tất cả mọi người đều cảm nhận thiết thực về sự đe dọa.
Sự đe dọa đến từ cái chết.
Giữa mái tóc bay tán loạn của nàng đột nhiên lộ ra đôi đồng tử màu đỏ tươi khiến mọi người không thể không thấy lạnh người. Không lâu sau, chưa đợi nàng bước đến một trượng, bọn họ đã rối rít ném bạt bỏ giáp, hoảng loạn chạy trốn.
Cơ Thành Vũ căn bản không có cách nào để gọi các binh lính quay về, lúc này Kỷ Vân Hòa hoàn toàn đánh thức sự sợ hãi phải đối diện với cái chết chân thực nhất trong nội tâm của tất cả mọi người.
Nàng rất cường đại, vượt xa sức mạnh mà nàng bộc lộ ra một chút ít kia.
Mà Cơ Thành Vũ nhìn nàng không hề cử động, hắn không thể đi, trên người Chu Lăng bị thương rất nặng, hắn nhất định phải bảo hộ tâm mạch của Chu Lăng.
Cho nên hắn chỉ có thể nhìn nàng từng bước từng bước đi đến trước người hắn.
Cho đến khi nàng cách hắn ba bước, nàng dừng chân, mũi tên sau lưng rối rít chỉ về Cơ Thành Vũ trên mặt đất.
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, đôi đồng tử đỏ tươi trong khí đen trông khủng bố hơn so với ở xa gấp mười lần.
Trán hắn rỉ ra lớp mồ hôi lạnh, bàn tay bảo hộ tâm mạch của Chu Lăng cũng không khống chế được mà run rẩy.
“Ngươi không chạy?” Nàng mở miệng.
“Ta không thể chạy.”
Kỷ Vân Hòa nhìn hắn cùng Chu Lăng, nhìn thấy hắn lúc này vẫn đang bảo vệ Chu Lăng, nàng trầm mặc rất lâu, sau đó nâng tay...
Cơ Thành Vũ cơ hồ cho rằng, bản thân phải mất mạng ở đây, vì vậy, hắn nhắm chặt mắt lại. Nhưng một nhoáng, chỉ là trên trán truyền đến cảm giác lạnh băng, thân nhiệt có chút lạnh lẽo này là thuộc về thân nhiệt của yêu quái...
Dây buộc quấn trên trán bị kéo xuống. Nhưng nàng không hề làm hắn bị thương. Cơ Thành Vũ trợn mắt, chỉ nhìn thấy Kỷ Vân Hòa toàn thân khí đen trên tay đang cầm dây buộc trắng thuần. Cuồng phong lôi kéo đoạn dây buộc ấy, mà giọng nàng vô cùng bình tĩnh, thậm chí được xem là ôn hòa.
“Thiên hạ này, vạn lý sơn hà, phong cảnh đẹp như vậy, vì sao ngươi lại phải bán tang?”
Nàng thả lỏng tay, dây buộc màu trắng theo gió cuốn đi. Hàng trăm tên vũ ở sau lưng nàng lúc này đột nhiên rơi xuống đất.
Cơ Thành Vũ ngẩng đầu nhìn nàng, cơ hồ có vài phần ngây ngốc.
Nàng không có sát khí, cũng không có lệ khí, giữa khí đen bay loạn, thậm chí mang theo vài phần bi mẫn... khác thường. (*)
(*): nguyên văn 违和的……悲悯
[悲悯chỉ người đối với những người đang gặp khó khăn không xem thường hoặc thương hại; 违和 nói về sự khác thường.]
Kỷ Vân Hòa này...rốt cuộc là người như thế nào? Trên người nàng, rốt cuộc đang che giấu quá khứ cùng bí mật gì?
Mà trong chớp mắt, ánh sáng trắng lạnh lẽo đánh tan mây đen dày đặc trên bầu trời, một đạo bạch quang hình như từ cửu trùng thiên chiếu xuống, phá vỡ bóng tối, mây đen tan đi, vầng trăng sáng lại lộ ra, lần nữa nhìn thấy bầu trời mênh mông đầy sao.
Dây buộc màu trắng bị gió thổi đi, đột ngột bị một bàn tay trắng bệch nắm lấy giữa không trung.
Người đó bước đến bên vách vực, toàn thân bạch y, phản chiếu ánh sáng của ánh trăng, giống như thần tiên trong truyền thuyết từ vầng trăng bước ra.
Dây buộc trong tay hắn phấp phới, hắn ngoảnh đầu, nhìn về chín chiếc đuôi màu đen ở sau lưng Kỷ Vân Hòa.
“Yêu không phải yêu, người không phải người.” Hắn đánh giá nàng, ánh mắt trời sinh mang chín phần lạnh lẽo khẽ nheo lại, khiến người nhìn sinh ra cảm giác sợ hãi. “Ngươi rốt cuộc là vật gì?”
Đôi đồng tử đỏ tươi của nàng lẳng lặng nhìn người vừa đến, chưa kịp đáp lời, Cơ Thành Vũ bên cạnh đã hô lên: “Sư phụ...”
Đệ tử phủ quốc sư tuy nhiều nhưng môn đồ trong đó đều chỉ có một sư phụ, bên trong chỉ có sư huynh đệ, sư tỉ muội. Người được Cơ Thành Vũ gọi là “sư phụ”, toàn thiên hạ này, e rằng chỉ có một người mới được gọi như thế...
“Đại quốc sư.”
Nàng phun ra ba chữ này.
Nàng từng nghe trong miệng vô số người nói về cái tên này, câu chuyện về hắn được giang hồ truyền miệng không biết bao nhiêu lần, hắn cũng được viết vào trong sách, chính sử, truyền thuyết kì quái, trong thiên hạ này, không ai không biết đến sự tồn tại của hắn.
Hắn đã trải qua mấy đời hoàng đế, một tay kiến lập thành thế giới như ngày nay, các quy tắc tương giao giữa người, yêu cùng ngự yêu sư.
Hắn giữ vị trí cực cao trong thiên hạ này, thậm chí không đoán được đã trải qua bao nhiêu thời đại đế vương.
Hắn chưa từng gặp qua Kỷ Vân Hòa, cũng chưa từng nghe qua về sự tồn tại của ngự yêu sư nho nhỏ này, nhưng đối với nàng mà nói, kẻ trong sách, trong truyền thuyết, trong các câu chuyện, vừa bắt đầu đã thao túng cuộc đời của nàng——
Cho đến hiện tại.
Hoặc là, giữa đại nhân vật cùng với một vai diễn nhỏ, nhất định có chút liên hệ.
Trong hô hấp, lời nói của đại nhân vật, chính là mạng sống của bao nhiêu người.
Kỷ Vân Hòa, chỉ là một hạt cát nhỏ trong “bao nhiêu người” ấy.
Nàng nhìn đại quốc sư, chưa từng nghĩ qua, trong ngày nàng còn sống, cư nhiên vẫn có thể nhìn thấy kẻ trong vô hình trung khiến bản thân đi đến bước này.
Nàng nhất thời cảm thấy có chút buồn cười.
Nàng đột nhiên bắt đầu liệu đoán ra ý đồ của vận mệnh.
Vận mệnh cho nàng song mạch, khiến nàng lưu ly hoạn nạn, khiến nàng từ nhỏ đã cô độc, nhưng lại cho nàng một thân phản nghịch, không cam tâm, không nguyện ý dừng bước trong nơi giam giữ kia, khao khát tự do, muốn được nhìn thấy khoảng trời đất này.
Mà cuối cùng, lại khiến nàng gặp được Trường Ý, khiến nàng nhìn thấy linh hồn thuần túy của y, khiến nàng nhất định phải bảo vệ người này.
Khiến nàng từng bước từng bước đi đến thời này khắc này.
Mà thời này khắc này, vận mệnh giống như không dừng lại, trao cho nàng một thân sức mạnh được bổ sung kia, vẫn khiến nàng nhìn thấy được “kẻ đầu sỏ gây họa” đó (nguyên văn 罪魁祸首 [tội khôi họa thủ]).
Nàng chuyển động bước chân, đồng thời, tên vũ bị chiếc đuôi quét qua mặt đất, mũi tên như rời khỏi cung tên, xông thẳng hướng đại quốc sư mà bắn đến!
Một lời chưa phát, một chữ chưa nói! Kỷ Vân Hòa cư nhiên trực tiếp động thủ với đại quốc sư rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.