[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)

Chương 14: Xoa Xoa Một Chút Là Khỏi Ngay




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Kỷ Vân Hòa tỉnh lại, nàng tưởng chừng như bản thân đã chết rồi. Không phải là nàng đã nghĩ nhiều, mà đây thật sự là một nơi rất đỗi lạ lẫm. Trừ người cá bên cạnh vẫn đang hôn mê, xung quanh không có gì khác. Nhưng từ mặt đất cho đến bầu trời đều là một màu vàng nhạt, giống như thiên cung trong truyền thuyết, toàn bộ đều nhuộm ánh vàng rực rỡ. Kỷ Vân Hòa đưa mắt nhìn xung quanh nhưng vẫn không nhìn thấy cung điện nào.
Nàng đứng dậy, cất tiếng gọi trường kiếm đến, triển khai kiếm thuật. Nhưng thanh âm truyền đi rất xa vẫn không nhìn thấy kiếm ảnh. Nàng đợi rất lâu vẫn không thấy có động tĩnh gì nên dùng tay trái bắt mạch ở tay phải, đột nhiên vô cùng kinh ngạc...
Linh lực trong cơ thể nàng, đột nhiên hoàn toàn biến mất rồi!!!
Ngự yêu sư có thể trở thành ngự yêu sư là vì bọn họ có năng lực ngự yêu, bẩm sinh đã có linh lực mà người thường không có. Mạch của bọn họ không giống với người thường, ngoài mạch tim đập vẫn còn một mạch ở dưới da, được gọi là ẩn mạch. Ẩn mạch của ngự yêu sư bẩm sinh đã vô cùng mạnh mẽ, tuy rằng tuổi càng cao thì ẩn mạch sẽ yếu dần nhưng không hề biến mất đi.
Song mạch chính là minh chứng để nhận biết ngự yêu sư. Nếu song mạch càng mạnh thì linh lực hấp thụ sẽ càng cường đại, triều đình mỗi năm đều sẽ chọn ra những đứa trẻ có song mạch, tách ly chúng khỏi phụ mẫu, đưa chúng phân bổ đến bốn nơi ở của các ngự yêu sư. Những đứa trẻ có song mạch cường đại nhất thì sẽ được đưa đến phủ quốc sư, trở thành đệ tử của quốc sư, làm việc cho quốc sư. Sống nhiều năm ở bốn nơi ngự yêu sư, chỉ có mỗi mình Tuyết Tam Nguyệt.
Nhưng trong phủ quốc sư, mặc dù không có nhiều ngự yêu sư vang danh thiên hạ nhưng lại xuất hiện không ít sát thủ giỏi thay triều đình ám sát ngự yêu sư và yêu quái.
Kỷ Vân Hòa vỗ vỗ đầu, kéo suy nghĩ đang trôi xa trở về. Nàng lúc trước vẫn có thể tự cảm nhận được song mạch của mình nhưng đột nhiên song mạch cùng linh lực biến mất, nàng vẫn chưa gặp qua chuyện này bao giờ. Nơi này rốt cuộc là nơi nào...
Nàng lại nhìn tứ phía, vẫn chưa tìm được lối ra, đột nhiên nghe thấy một tiếng thở nặng nề. Nàng cúi đầu nhìn, là người cá bên cạnh đang chầm chậm tỉnh lại, y phải tốn không ít thời gian mới có thể mở mắt, đôi mắt nhìn về phía nàng.
Kỷ Vân Hòa giật mình, nàng đột nhiên nhớ ra...
"Ngươi...ngươi lại giúp ta đỡ thập phương trận."
Bởi vì cứ tưởng bản thân đã chết, nên nàng liền đem chuyện này quên mất, thật sự là có chút vô tâm vô phế rồi...
Nàng vội chạy đến sau lưng của người cá, nhìn phần lưng không có vẩy cá. Da thịt trên lưng y hệt như loài người, nàng có thể cảm nhận được cơn đau truyền đến từ vết thương y. Phần lưng y giống như bị rạch thành từng phần, máu thịt lẫn lộn, thậm chí có phần lộ ra xương trắng, vết thương vô cùng khủng bố.
Nàng nhíu chặt mày, thương tích này, đừng nói là người bình thường, đến cả ngự yêu sư thì cũng sẽ mất mạng rồi...
Người cá này thật sự là thay nàng đỡ thập phương trận, cứu nàng một mạng...
Kỷ Vân Hòa nhìn người cá đang nằm sấp trên đất, đôi lúc nàng cảm thấy người cá này không phòng bị nàng, cư nhiên dám lộ ra toàn lưng thương tích đối diện với nàng.
Tại sao chứ? Chỉ vì trong ngục nàng đã chữa trị vết thương cho y? Hay là, y cho rằng nàng đã cứu y từ trong ngục sâu nên không thể để "ân nhân cứu mạng" chết đi được? Là vì lí do đơn thuần ngây thơ này ư? Nhưng nếu không phải vì lí do này thì lại vì lí do gì đây?
Nàng nhìn sau lưng y, không nhịn được mở miệng: "Vì sao lại thay ta đỡ một đạo đó?"
Người cá có chút kì lạ về câu hỏi của nàng, đôi mắt lam băng nhìn về phía sau, y bình ổn hơi thở, cố nhịn cơn đau xuống dưới bụng, trầm ổn đáp "Ta đỡ đạo đó thì chỉ bị thương, nhưng nếu nàng đỡ thì nhất định sẽ chết."
Lí do...chỉ đơn giản vậy sao? Chỉ là một câu trả lời đơn giản, thậm chí so với lí do nàng nghĩ còn đơn giản hơn.
Lúc đối với Lâm Hạo Thanh, y xem hắn như kẻ địch nên thà chết cũng không khuất phục. Nhưng đối với Kỷ Vân Hòa, y không xem nàng như kẻ địch nên dù bị trọng thương cũng muốn cứu nàng. Làm ngự yêu sư nhiều năm như vậy, nàng chưa từng nhìn thấy yêu quái cứng đầu như thế này, một bên cố giữ sự sắc bén, một bên lại đối với mình ôn nhu như vậy.
"Đa ta ngươi." Nàng nói.
"Không cần đa tạ."
Cứ thế một câu hỏi một câu đáp... Cho dù tình hình tệ thế nào, y vẫn duy trì lễ độ.
Kỷ Vân Hòa cảm thấy người cá này thật thú vị.
"Vết thương đau không?" Nàng hỏi.
"Rất đau."
Y thành thật đáp, thật sự làm cho nàng có chút đau lòng "Ta hiện tại không có linh lực, không thể sử dụng pháp thuật, không tạo ra nước được."
"Không sao." Y vẫn bao dung trả lời nàng.
Kỷ Vân Hòa nhịn không được cười khẽ, nàng nhìn người cá, y ngồi yên trên đất, chuyển mắt nhìn về hướng nàng, y muốn nhìn nàng. Kỉ Vân Hòa chạy đến ngồi xuống trước mặt y, nàng nhìn hai mắt y nói: "Trên người ta không có thứ gì có thể chữa trị cho ngươi, chỉ có thể đi xung quanh xem thử, e là chỉ tìm được chút nước có thể giúp ngươi dễ chịu đôi chút. Ngươi ngồi đó đừng cử động, đợi ta trở về."
"Được." Thật là ngoan ngoãn ngoài dự liệu của nàng.
Nàng nhìn gương mặt của người cá, có thể là trọng thương lần nữa nên vẻ đẹp như tiên tựa phật phát ra ánh sáng rực rỡ của y giảm đi ít nhiều. Hơn nữa, lời y nói khiến nàng cảm thấy khoảng cách giữa hai người kéo gần không ít. Lúc này, nhìn người cá ngoan ngoãn, nàng một phút xúc động, kiềm lòng không đậu mà vươn tay ra.
Người cá bất động, ngây người nhìn tay nàng xoa đầu y, giống như xoa đầu động vật, từ đỉnh đầu vuốt ve mái tóc bạc của y, cứ thế vuốt xuống. Nàng xoa đầu y, cảm thấy tóc y mềm mượt như tơ lụa, không có lông của động vật nào có thể sánh bằng được, nàng khẽ nhếch môi cười...
Kì thực, nếu như có cuộc sống tự do, nàng nhất định sẽ nuôi một con chó to...
"Như vậy có ý gì thế?" Người cá đối với hành động của Kỷ Vân Hòa vô cùng tò mò.
Ây da, trong lòng nàng thầm nghĩ, hỏi ra câu hỏi này càng khiến người ta cảm thấy y rất đáng yêu a.
"Cái này..." Nàng xoa xoa đầu y, dùng biểu tình nghiêm túc giống hệt y trả lời "Khi con người bị thương, cái này là một thủ pháp khiến họ dễ chịu một chút."
"Con người? Xoa xoa một chút là khỏi ư?"
Nàng vừa xoa đầu y, mặt vừa không đổi sắc đáp "Xoa xoa một chút là khỏi ngay."
Người cá cũng thành thật hỏi "Sao ta vẫn không thấy khỏi nhỉ?"
"Sẽ khỏi nhanh thôi."
"Ừm." Người cá lại đợi một lúc "Thật là một pháp thuật vừa chậm vừa lâu."
Kỷ Vân Hòa không nhịn được cười, cuối cùng thu tay, vùi đầu tìm áo ngoài rơi trên đất của mình, sau đó kéo ra một sợi dây đưa cho người cá "Nơi này trải dài vô tận, trên trời dưới đất đều là một màu vàng, ngươi giữ giúp ta một đầu dây, ta đi tìm nước, sau đó sẽ theo sợi dây này mà về."
"Ừm."
Người cá cột sợi dây mà nàng đưa vào ngón tay, sau đó một mực giữ lấy áo ngoài của nàng.
"Ngươi biết không, con người vẫn có một truyền thuyết, truyền rằng nếu như hai người cùng cột dây đỏ vào ngón tay, sẽ tạo thành sợi chỉ nhân duyên, cùng nhau bạc đầu giai lão." Nàng đứng dậy, di chuyển theo hướng kim quang bên ngoài "Cá đuôi to, ngươi nhất định phải giữ chặt đầu dây nha, ta có thể trở lại hay không, có thể sống đến già hay không, là dựa vào ngươi đấy."
Kỷ Vân Hòa khoát khoát tay, sau đó liền chạy đi. Nàng không thấy được, sau lưng nàng, ngón tay đang nắm lấy sợi dây đỏ của y, quấn chặt thêm chút nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.