[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)

Chương 112: Không đợi nữa (1)




Lúc Trường Ý về đến trong điện, Kỷ Vân Hòa vẫn đang chong đèn may áo.
Nghe thấy tiếng mở cửa, nàng ngẩng đầu lên nhìn, tay cầm kim thoáng lơ đãng liền đâm trúng tay mình. Nàng hít sâu một hơi, chốc chốc, tay nàng liền bị y bắt lấy, Trường Ý nửa quỳ trước người nàng, kéo ngón tay nàng, nhìn thấy giọt máu trên tay, y cơ hồ vô thức ngậm lấy ngón tay nàng.
Kỷ Vân Hòa nhìn Trường Ý, một lúc sau, y mới lấy tay nàng ra, nhìn đi xem lại, xác định không còn chảy máu, y mới ngồi xuống bên cạnh, nhìn một đống vải trước mặt, nhíu mày:
"Ta giúp nàng."
Trường Ý nói xong, cư nhiên ôm hết vải vóc và kim chỉ lên người mình.
Kỷ Vân Hòa buồn cười cầm lại vải và kim chỉ về: "Trước đây ta ở ngự yêu cốc ít nhiều cũng từng cầm qua kim khâu, còn chàng ở dưới biển, cầm qua sao?"
Trường Ý đáp: "Dưới biển không mặc y phục, không cầm qua."
"Thế thì đúng rồi." Kỷ Vân Hòa kéo chỉ, tiếp tục may, "Chàng đi phát thiệp cưới, chuyện y phục đừng lo nữa. Đêm nay ta về vốn là muốn cùng chàng bàn bạc kiểu dáng, sau đó lại phát hiện ra, ngoại trừ kiểu đơn giản nhất, những kiểu khác ta đều không biết làm, chàng cũng không cần phải chọn nữa. Đến lúc đó chúng ta ăn mặc đơn giản nhất thành thân là được."
"Được."
Trường Ý đương nhiên không kén chọn, dù sao người cá họ thành thân, dù chú trọng lễ tiết hơn nữa, cũng không cần mặc y phục......
Trường Ý ngồi bên cạnh, nhìn nàng may vá dưới ánh nến, nghe nàng nhàn hạ hỏi y: "Thiệp mời phát xong chưa?"
"Ừ, bọn họ đều sẽ đến."
"Nghe nói mấy ngày trước cõi Bắc vừa ra lệnh cấm rượu?"
"Ừ, nguyên liệu nấu rượu là lương thực, dùng để ăn có thể đủ cho vài người, dưới tình huống đặc biệt này, phải ra lệnh cấm, không được sản xuất và bán rượu."
"Thế chúng ta pha chút trà đi?" Kỷ Vân Hòa hỏi "Trà vẫn còn chứ?"
"Vẫn cò hàng tồn."
Vài ba câu, đều là những câu chuyện nhỏ vặt, giữa bọn họ, hiếm khi nói về những thứ này, ăn mặc, tiêu dùng, đi lại, đủ chuyện lặt vặt, dường như cùng nhau trải qua những chuyện thường ngày, yên bình và tĩnh lặng.
Trường Ý khẽ nheo mắt lại, bỗng cảm thấy, khoảnh khắc này, bên cạnh này thật thoải mái, hệt như rất lâu về trước, y ở dưới biển sâu không hề có sóng gió, nằm trong vỏ trai to, híp mắt lại liền có thể ngủ ngon giấc.
Từ lúc bị bắt lên bờ, Trường Ý đã rất lâu không thể trải nghiệm cảm giác này.
Dưới ánh nến, dung mạo của nàng trở nên mềm mại hơn thường ngày rất nhiều, nàng nói những chuyện vụn vặt, trên môi luôn nở nụ cười cong cong.
Trường Ý liền hiểu ra, nàng của bấy giờ, trong lòng cũng có cảm giác đó của y. Y nhìn cánh môi mở ra rồi khép lại của nàng, nghe giọng nàng nói, chốc chốc cảm thấy tim mình đập nhanh, y cúi thấp đầu, từ dưới hôn lên đôi môi nàng.
Kỷ Vân Hòa ngơ ngác, kim trong tay hất lên, cư nhiên đâm lên cằm của Trường Ý, Kỷ Vân Hòa muốn lùi về sau tránh đi, không muốn làm Trường Ý bị thương, nhưng y vốn dĩ không hề để ý đến đau đớn nho nhỏ bị kim đâm này.
Y một tay giữ tay nàng, một tay giữ lấy gáy nàng, dần dần hôn sâu.
Ban đầu Kỷ Vân Hòa vẫn muốn chống cự, muốn xem chỗ y bị đâm, nhưng sau đó, cũng từ bỏ việc giãy giụa, phối hợp với Trường Ý, khiến nụ hôn sâu kia tiếp tục kéo dài.
Ánh nến lay động kia, sáp nến không biết đã chảy bao nhiêu giọt, cho đến khi hô hấp của Kỷ Vân Hòa rối loạn, y mới buông nàng ra.
Cánh môi của hai người đều đỏ mọng, nụ hôn sâu này khiến môi họ sưng tấy.
Sau khi hôn xong, ánh mắt hai người trông càng ôn nhu hơn.
Họ chăm chú nhìn nhau......
"Trường Ý." Nàng phá vỡ trầm mặc trước, nàng muốn mở miệng, Trường Ý lại dùng ngón tay đặt lên môi nàng, ngăn lời nàng lại.
"Vân Hòa, thường ngày đều là nàng mở miệng trước, hành động trước, lần này, để ta."
Kỷ Vân Hòa lẳng lặng nhìn y, đợi y nói. Nhưng Trường Ý lại bế ngang nàng lên, tiến thẳng vào trong phòng, đặt nàng lên giường.
"Kỷ Vân Hòa, ta muốn phá bỏ quy tắc."
Trường Ý trước giờ là một người rất tuân thủ kỉ cương, Kỷ Vân Hòa luôn cho rằng như thế, cho nên khi nghe thấy câu này của y, nàng ngược lại có vài phần muốn gây khó dễ: "Chàng là tôn chủ của cõi Bắc, chàng làm sao có thể phá bỏ quy tắc chứ?"
Trường Ý sững sờ, chớp chớp mắt, hiển nhiên, lời nói này của nàng nằm ngoài dự liệu của y.
Y nghĩ ngợi, cư nhiên cảm thấy nàng nói đúng.
Thế là y thực sự đứng lên: "Thế nàng ở đây nghỉ ngơi một lát......"
Chưa đợi y nói xong, nàng lại kéo tay áo y, lần nữa kéo Trường Ý đến trước người mình, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, khoảng cách gần thế này, bầu không khí ấm áp vốn bị sự làm khó của nàng mà suy yếu, lúc này lần nữa lại phủ đầy lên không gian riêng tư này.
Trường Ý dùng lý trí cuối cùng khống chế bản thân, muốn lần nữa ngồi dậy,
Nhưng Kỷ Vân Hòa lại không chịu buông vạt áo của y ra.
"Thế ta nghỉ ngơi thật đấy?"
"Ừ." Trường Ý gật đầu "Nàng nghỉ ngơi đi. Vất vả cả ngày rồi."
Kỷ Vân Hòa nhìn y, nhìn vành tai đỏ rực của y, bật cười, "Nghỉ ngơi thật đấy."
"Thực sự nghỉ ngơi."
"Không ngủ chung sao?"
"Không." Trường Ý xấu hổ muốn xoay đầu nhìn sang nơi khác "Đợi thêm nữa......"
Kỷ Vân Hòa cười, thì thầm bên tai y: "Không đợi nữa." Giọng nàng khàn khàn, chỉ triền miên bên tai y, hệt như một lưỡi câu, muốn câu đi nội tâm không còn lý trí của y, "Kỷ Vân Hòa ta, trước giờ đều là người thích phá bỏ quy tắc."
Giữa sự giao thoa của hơi thở, nàng giơ tay khác lên, kéo rèm giường xuống, che lấy thân ảnh của hai người, cũng che đi tình ý triền miên bên trong.
Dưới ngọn nến đỏ đang cháy, sáp nến chảy từng giọt từng giọt lên cả hỉ bào đặt loạn trên bàn, sắc đỏ rực của hỉ tiệc, không đợi được hôn lễ hai ngày sau, liền gấp gáp triển khai trong căn phòng này......
Đêm nay khẳng định là một đêm tối ngập tràn mỹ lệ và tươi đẹp.
~Wattpad: Rosenychungchung~
Ps: Bổn tọa chưa thỏa mãn =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.