[Ngôn Tình] Đọa Tiên

Chương 15:




Edit: Yunchan
***
(Người xuyên sách không hợp lệ, Tạ Cẩn Du, loại bỏ)
Như một tia sét dữ nổ tung bên tai Tạ Cẩn Du, đó là đau đớn và rên xiết phát ra từ sâu thẳm linh hồn, vả cả sự không cam sâu sắc...
Phải, không cam.
"Tách..." Tiếng nước nhỏ giọt lan xa, khung cảnh rợp đầy hoa tuyết trước mắt như thu được tín hiệu mà dần trở nên rõ nét, từ từ mở ra trước mặt cô.
"Tạ Cẩn Du? Phản đồ quy thuận ma giáo như ngươi mà cũng dám tự xưng là người của Thương Vũ môn ư?" Nam nhân trước mắt mặc áo bào trắng như tuyết, mặt mũi tuấn tú, chính khí dâng trào. Y cười lạnh, tay miết qua cây Thất Huyền cầm đeo sau lưng, tóc đen cùng kiếm tuệ phất phơ trong gió.
Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, Tạ Cẩn Du đang chìm trong cơn mơ màng vẫn lờ mờ nhận ra người nọ là ai.
Hạ Lăng, tiền chưởng môn của Thương Vũ môn, đã chết trong trận ác chiến Tiên Ma khi đang ở đỉnh Hóa Thần. Khác với người dùng kiếm như Liễu Ký Minh, y là một vị cầm tu, Thất Huyền cầm "Hòa Quang" sơn màu đỏ sẫm đó chính là Phục Hy cầm của "Thiên Viên địa phương", dây đàn ánh kim gảy lên sẽ phát ra tiếng động thánh thót ngân vang, rạch qua trần ai.
"Dù ngươi có mặt mũi tự xưng, Thương Vũ môn chúng ta cũng không có mặt mũi để nhận! Từ giây phút ngươi phản bội sư môn thì đã là kẻ địch của toàn bộ giới tu tiên!"
Nghe y nói xong câu này, trong đám đông có một nữ tử cúi đầu, cô mặc bộ y phục đỏ đen xen lẫn, chải một búi tóc rất thường, thảm hại thối lui trong biển người, lọn tóc mềm rơi xuống trán che đi vẻ xấu hổ của cô, thế nhưng trong nét mặt chẳng pha lẫn chút hối hận nào.
Tạ Cẩn Du híp mắt lại, cô quan sát thần sắc quái dị của nữ tử kia... người này, có mặt của cô, miệng của cô, tất cả đều của cô, đây rành rành là thân thể của cô.
... Thế nhưng, không phải là cô.
Tầm nhìn vụt chuyển, hình ảnh trước mắt bị cắt ngang, hóa thành một khung cảnh xa lạ khác.
Trên đỉnh núi cao vút hoang vu, cỏ dại mọc thành bụi che đi màu sắc vốn có của mặt đất, không có tiếng chim hót ríu rít cũng chẳng có tiếng thú gọi bầy, nơi đây chỉ độc một màu xám thiếu sức sống. Bầu trời vần vũ mây đen, sóng mây cuộn mình đến lạ kỳ, cuồng phong xoáy tung qua sơn cốc, táp tới khiến tay áo tung bay, gần như không thể đứng vững.
"Đinh" Tiếng đàn ngân lên, tạo thành từng đợt rung động trong không khí, nương theo cơn gió dữ vọng khắp bốn bề. Sau đó tiếng đàn vụt chuyển, Giác Trưng Cung Thương(*) lần lượt vạch qua trời rộng, lanh canh rung động, kéo theo sát khí không tài nào che đậy, khí thế như chẻ tre, che trời lấp đất.
(*) Cung, Thương, Giác, Trưng, Vũ là tên gọi ngũ âm của Trung Quốc, tương ứng Cung là Đô, Thương là Rê, Giác là Mi, Trưng là Son, Vũ là La.
Hóa ra, thứ phong nhã thế kia cũng có thể giết người.
"Chư quân Ma tộc nghe đây, nếu không giao Thu Mi ra, hôm nay Thương Vũ môn chúng ta nhất định sẽ huyết tẩy Ma giới, tuyệt không nương tay." Hạ Lăng trong bộ bạch y hơn tuyết, chân giẫm không trung, lướt tới bềnh bồng.
Một tiếng cười khẩy vẳng tới từ đằng xa, gợn mây ánh lên sắc đỏ lập lòe, toát ra vẻ yêu dã khó thể che dấu, mặc cho cuồng phong thổi tới vẫn không dao động.
"Ta cứ tưởng Hạ chưởng môn của Thương Vũ môn là kẻ thanh tâm quả dục, té ra cũng chỉ là hạng đa tình, vì một nữ nhân mà ngang nhiên hủy bỏ sự bình yên giữa giới tu tiên và Ma tộc mấy trăm năm qua, nên bảo ngươi có tình có nghĩa, hay là ngu xuẩn đây."
Hạ Lăng cười lạnh: "Nếu các ngươi không bức hại đệ tử trong tông môn của ta trước, thì dựa vào đâu ta lại đến tận đây? Ma tộc và tu sĩ vốn không thể cùng tồn tại, thế thì cần gì phải lừa mình dối người tuân thủ sự bình yên trăm năm giả tạo! Thật là nực cười!"
"Hôm nay, ta liên hợp với các đại tông môn thảo phạt Ma tộc, thiên hạ rộng lớn, chính tà khó thể đội trời chung, có ngươi không có ta, có ta không có ngươi!"
Câu cuối vừa dứt, nhất hô bá ứng, chúng tu sĩ sau lưng Hạ Lăng lòng sục sôi căm phẫn, đồng loạt rút vũ khí. Nhất thời, mây đen bao trùm sát khí, hàng loạt đại pháp khí tỏa ra hào quang đẹp mắt, rọi sáng cả bầu trời.
"Liễu Ký Minh... Liễu Ký Minh tới!"
Trong cơn chém giết loạn lạc chợt vang lên tiếng thét chẳng biết là của ai, ngay sau đó một đạo kiếm quang phá tan cơn hỗn loạn huyên náo, kéo theo luồng khí hùng mạnh, là tiết xuân se lạnh và cũng là hàn băng vạn năng chợt vỡ tan, khiến người ta phải run lên trong vô thức.
Mọi người ngước mắt lên, chỉ vừa chạm mặt, trong tích tắc đã kinh diễm đến mức gần như hồn lìa khỏi xác.
Liễu Ký Minh giẫm lên kiếm ý lướt đến trong bộ hồng y rực lửa, mày dài vót cao, toàn thân là sự cao ngạo nghiêm nghị bất khả xâm phạm, "Thiên Thu" trên tay kêu ong ong, lóe lên hàn quang lạnh căm. Hắn như một tôn giả thượng cổ bước ra từ trong tranh, nhận được sự sủng ái vô tận của tạo hóa, ngạo nghễ hệt như thần.
"Á ——" Vài Ma tu cấp thấp đứng gần không chịu nổi uy áp hắn phát ra, sợ đến nỗi sắp hồn phi phách tán, sắc mặt tái xanh cuống cuồng tháo chạy.
Liễu Ký Minh nhấc mắt nhìn lướt qua, bao phủ đáy mắt là hàn băng thiên nhiên khó lòng tan chảy.
Ở đây không có đối thủ của hắn.
Thiên Thu trong tay hắn lưu chuyển hàn quang, biến ra vạn thanh kiếm nhỏ lấp lánh ánh kim. Ma tu tỏa ra hắc khí trước mắt hắn không còn đường trốn chạy, Ma tu cấp thấp thậm chí không tài nào nhìn thẳng vào kiếm khí của hắn.
Kiếm giả, khí của quân tử, khi kiếm còn trong vỏ thì thu lại sự sắc bén, vừa tuốt khỏi vỏ đã phô bày tất cả hào quang. Kiếm tu tu tập đạo thiên địa, mà Sát Phạt là thứ đầu tiên mà thiên đạo dạy cho họ.
Lấy giết chóc để chặn đứng giết gióc, lấy thân làm chính đạo.
Nữ tử vận chiếc váy đỏ đen kia xông ra từ trong biển người chém giết hỗn loạn, dáng vẻ của cô trông còn thảm hại hơn cả trước đó, tóc tai rối bời, băng qua chiến trương hỗn loạn mà chẳng ai chú ý tới. Chính phái chưa ai từng gặp cô, còn Ma tộc cũng không xem cô là đồng loại, cô chỉ miệt mài đuổi theo Liễu Ký Minh với ánh mắt si mê, chẳng muốn rời xa dù một khắc.
"Liễu sư thúc..."
Tim Tạ Cẩn Du run lên, cô nhìn vào nữ nhân có vẻ ngoài giống mình như tạc đang cất giọng gọi "Sư thúc", nhìn vào ánh mắt đang bám riết lấy Liễu Ký Minh đó, cô như sực hiểu ra.
Cô nhắm mắt lại, tay dần siết chặt, lòng sáng tỏ.
Trước mắt cô là diễn biến thật sự trong nguyên tác "Đọa Tiên".
Mà cô gái đó chính là nữ phụ tốt thí lụy tình, cầu mà không được trong nguyên tác. Mỗi câu mỗi chữ trong sách đều miêu tả một cách hoàn hảo kết cục bi kịch đã định sẵn cho số phận cô.
Ma tu cấp cao xuất hiện im hơi lặng tiếng, vụt hiện ra sau lưng Liễu Ký Minh. Mỗi Ma tu cấp cao trong Ma tộc ít nhất cũng ở Kim Đan trung kỳ trở lên, phía trước Liễu Ký Minh còn ba Ma tu cấp trung và một Ma tu cấp cao, hoàn toàn không có thời gian để quan sát sau lưng.
Tên Ma tu cấp cao này tu vi khó lường, gã cười gằn vươn tay ra, cánh tay đó chỉ một giây nữa sẽ đâm thủng qua lưng Liễu Ký Minh, thắng lợi chỉ nằm trong lòng bàn tay.
"Dừng tay!" Con tốt thí trong nguyên tác nhìn thấy hành động này của gã, vành mắt như sắp nứt toác, giận dữ lao tới.
Cánh tay của Ma tu cấp cao nháy mắt đâm xuyên qua ngực cô, máu tươi chảy xuống theo đường vân trên váy, đồng thời, công lực của cô bị hút đi nhanh chóng, trong tích tắc máu thịt trên cơ thể đã bị rút sạch, chỉ còn một lớp vỏ rỗng, nhăn nheo chẳng phân biệt được mặt mũi ban đầu.
Một đêm đã bạc đầu, hồng nhan hóa xương trắng.
Khi Liễu Ký Minh ngoái đầu lại thì chỉ nhìn thấy cảnh lớp da của cô bị Ma tộc xé phăng rồi quẳng đi như tấm giẻ rách, ngũ quan không rõ, thảm hại tới mức không tìm được chút dấu vết nào của một con người.
Đó là ai? Trong lòng lướt qua một thoáng nghi hoặc.
Thiên Thu nơi tay, hào quang tỏa rạng, hắn ngoái đầu nhìn lại, bất kể đó là ai hắn cũng thề phải giết hết yêu ma quỷ quái trong thiên hạ.
Tạ Cẩn Du ơi Tạ Cẩn Du... nhìn thấy chưa? Đây là số phận của nữ phụ tốt thí, đây là diễn biến mà hệ thống dùng trăm phương ngàn kế bắt mi phải hướng tới.
Tay cô càng siết chặt hơn, móng tay gần như đã bấu vào trong thịt.
Trong thoáng chốc, một gương mặt tươi cười rạng rỡ lóe lên trong trí nhớ, người đó quay đầu nhìn cô, mặt đầy vẻ đắc ý: "Nhu nhược, nhút nhát, yêu mà không dám nói, cuối cùng khiến mình thân bại danh liệt, thiên hạ rộng lớn mà chẳng có lấy một chỗ cho cô ta dung thân, đây quả là một kẻ thất bại từ đầu tới chân nhỉ. Chị à, chị có thấy cô ta giống mình không?"
"À, hay là dùng tên chị để đặt tên cho cô ta luôn nhé, Tạ Cẩn Du, Tạ Cẩn Du, tên nghe hay ghê cơ? Đỡ mất thời gian em tra từ điển, cuối cùng để cứu người yêu mà chết trong thầm lặng, đó cũng coi như đền bù rồi, em đúng là mẹ đẻ mà..."
Nữ phụ tốt thí này vốn dĩ chính là cô.
Không, Tạ Cẩn Du cô chưa bao giờ là kẻ thất bại hèn nhát. Cô không phải.
Cô mở mắt, trước mắt cô vẫn đang diễn ra tình tiết trong quyển sách.
Bộ hồng y của Liễu Ký Minh vần vũ trong gió, mái tóc đen xõa bay lẫn vào y phục, khắp người máu me loang lổ, chẳng biết là máu của hắn hay là máu của địch nhân.
"Sư tôn! Liễu sư thúc —-" Tiếng gọi mang theo nức nở vọng đến, trên áng mây đỏ quái dị cắm thẳng một bao kiếm cao hơn mấy người, Thu Mi đang bị trói trên đó, áo quần tơi tả, khuôn mặt tiều tụy. Lúc này, mái tóc mây của cô rối bời, đôi mắt ngấn lệ, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Liễu Ký Minh nghe thấy tiếng kêu của cô, tay chợt khựng lại, ánh mắt lạnh xuống.
Hạ Lăng hiển nhiên cũng nghe thấy, chân mày y cau lại, giọng điệu trở nên vô cùng dịu dàng, như sợ làm cô hoảng sợ: "Mi nhi đừng sợ, vi sư sẽ tới cứu con!"
Thu Mi cố nén nỗi sợ hãi, thân thể run lên khe khẽ: "Con không sợ."
"Đồ khốn! Mau thả Mi nhi ra!" Hạ Lăng lớn giọng, Thất Huyền cầm trong tay bị kéo căng, âm mà không phải âm, tưởng như chỉ một khắc sau sẽ đại khai sát giới.
Thân hình Liễu Ký Minh chớp lên, bay thẳng về phía áng mây. Hắn không phải loại người chịu sự khống chế của kẻ khác, bởi vậy không nói nhiều lời thừa thải, đối phương đã không cho, thì hắn cứ việc cướp.
"Liễu sư thúc..." Thu Mi nghẹn ngào, mắt lấp lánh ánh lệ.
Trên áng mây, Ma tôn cười cợt: "Không biết lượng sức, nếu ta không cho phép, ngươi dựa vào đâu mà nghĩ ta sẽ cho ngươi cứu người sống ra khỏi đây chứ?"
Ngay sau đó, ma khí bỗng hóa thành hàng loạt mũi tên nhọn chi chít, lao vun vút về phía Thu Mi, như muốn cô phải vạn tiễn xuyên tâm. Những mũi tên này không phải là vật thường, nó bị ma khí xâm nhập, vốn nước lửa bất dung với linh khí của tu sĩ, một khi trúng chiêu ắt sẽ chết ngay tức khắc.
Thu Mi trợn to mắt, khi cái bóng của tử thần sắp chụp xuống, cô nhắm nghiền mắt lại quát lớn: "Ta không hối hận!"
Có thể chết vì giới tu tiên, cô không hối hận!
Quả là một nữ tử kiên cường bất khuất, quả là một đệ tử trung thành không hai lòng!
Nhưng mà, cơn đau trong dự đoán không xuất hiện, Thu Mi kinh ngạc mở mắt ra.
Lúc này Liễu Ký Minh đang chắn trước người cô, vạn mũi tên đâm xuyên qua thân thể hắn, máu đỏ còn gai mắt hơn cả bộ hồng y.
Hắn đưa lưng về phía Thu Mi, đội trời đạp đất.
"Ta không cho phép —–" Tạ Cẩn Du nhìn thấy cảnh này ruột gan như đứt thành từng khúc. Cô không đứng vững nổi, loạng choạng cất bước đuổi theo, muốn nắm lấy Liễu Ký Minh nhưng lại xuyên qua cánh tay hắn, chộp vào khoảng không, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rơi xuống từ độ cao vạn trượng, biến mất không còn tung tích.
Cô siết chặt lấy vạt áo mình, miệng há to, trong khoảnh khắc như bị tước đoạt quyền hít thở, như bị ai đó bóp lấy trái tim, không thể nào thốt ra dù nửa chữ.
Cô không cho phép.
Bất kể là kết cục của cô, hay kết cục của Liễu Ký Minh, cô đều không cho phép!
Trong mắt dần loan ra tơ máu, Tạ Cẩn Du đứng dậy từ một trong vũng máu tươi, hệt như ác quỷ đến từ địa ngục, mỗi bước nện xuống, dưới chân liền nở ra một đóa hoa mạn châu sa yêu dã.
"Hệ thống sao, ha ha, ngươi là cái thá gì? Dám vênh mặt hất hàm sai khiến ta nghe theo lệnh của ngươi à?!" Cô không ngừng chất vấn lòng mình, thần trí sáng suốt dần bị nghiệp hỏa thiêu rụi: "Ngươi cùng lắm, chỉ là một vật chết mà thôi!"
Âm thanh hệ thống vẫn lãnh đạm và không cho phép kháng cự như trước nay —–
(Bất kỳ ai cũng không được phép cãi lệnh, bởi vì, ta chính là thiên đạo)
~ Hết chương 15 ~
Hí hí, Yun zìa rồi đây ╮( ̄▽ ̄)O

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.