Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 71: Thiểu Năng Nhân Tạo 7






Hắn cũng không dùng lực, chỉ nhẹ nhàng ngoắc một chút.
Ngón tay Đông Quân không nhúc nhích.
Lâm Tầm ngẩng đầu nhìn anh, có vẻ cẩn thận từng li từng tí.
Vừa ngẩng đầu, liền chạm vào một đôi mắt đen láy.
Đông Quân chậm rãi nắm chặt tay hắn, động tác rất chậm, nhưng cuối cùng lại nắm rất chặt.
Lâm Tầm thả mềm giọng nói: “Về sau em sẽ ngủ sớm.”
“Hửm?” Đông Quân cúi người xuống, chặn ánh sáng đèn bàn, trước mắt Lâm Tầm đột nhiên tối hẳn đi.
Chỉ nghe Đông Quân thản nhiên nói: “Trước kia em cũng nói như vậy.”
Lâm Tầm không dám lên tiếng, hắn nhìn Đông Quân, muốn rúc về phía sau.
Đông Quân: “Đừng sợ.”
Lâm Tầm: “Không sợ.”
Để tỏ ra không sợ, hắn lại nhẹ nhàng gãi gãi ngón tay anh.
Đông Quân: “Đừng nghịch.”
Lâm Tầm: “?”
Vậy em nên làm cái gì?
Hắn: “Không nghịch.”
Chỉ thấy Đông Quân mỉm cười, lấy móng vuốt của hắn ra, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, sau đó — cũng không làm gì khác, chỉ hỏi: “Đói không?”
Lâm Tầm: “Đói.”
Lúc ra cửa, hắn chỉ ăn lung tung một chút bữa sáng, sau đó mê man chín giờ, người bình thường đều đói bụng.
Đông Quân: “Sức khoẻ của em không tốt, trong bếp có cháo, còn muốn ăn gì khác không?”
Lâm Tầm lắc đầu: “Không.”
Hắn không có yêu cầu gì về đồ ăn, cũng không yêu thích đặc biệt gì, có thể ăn là được.
Đông Quân: “Được.”

Lúc trước mình bất tỉnh trên xe người ta, giống như ăn vạ vậy, Lâm Tầm cảm thấy có chút ngượng ngùng, còn có chút không quá thỏa đáng, hắn định xuống giường trước.
Còn chưa hành động, đã nghe Đông Quân nói: “Uống nước trước?”
Lý trí khiến Lâm Tầm cảm thấy nên từ chối, nhưng hắn đã thốt ra một câu “vâng” trước rồi.
Đông Quân mỉm cười.
Người máy nhỏ đi tới, cầm cốc thuỷ tinh rót nước.
Đông Quân lấy cốc nước trên khay người máy cầm.
“Không phải nước đá.” Anh nói: “Anh cảm thấy không tốt cho cơ thể em.”
Lâm Tầm: “Cảm ơn.”
Đông Quân cầm cốc nước lại gần.
Lâm Tầm nhận lấy — thật ra là Đông Quân đã đưa cái cốc vào tay hắn trước rồi, giống như đang đối xử với một người tàn tật không thể tự lo liệu vậy.
Lâm Tầm không tàn, uống xong nước, thậm chí hắn còn cảm thấy bản thân đã hoàn toàn tốt.
Đông Quân lại nhận lấy cái cốc rỗng.
Việc chăm sóc này quá chu đáo, hắn còn chưa được hưởng đãi ngộ này từ Lâm Đinh, Lâm Tầm nói: “Em…”
Đông Quân nhìn hắn.
Hắn tìm từ một lát: “Em có chút không quen.”
Đông Quân nở nụ cười.
Đang lúc này, Con Trỏ Chuột bắt đầu dẫm đến dẫm đi ở trên người hắn.
Móng vuốt của động vật lông xù khẽ động, làm cho Lâm Tầm hơi ngứa, bật cười.
Sau đó, nó bị Đông Quân ôm đi.
Trong đôi mắt băng lam của Con Trỏ Chuột tràn đầy vẻ vô tội: “Meo.”
Lâm Tầm đưa tay sờ đầu nó, xác nhận đây là Con Trỏ Chuột có khung chương trình trống — hành động của nó không hề có gì bất thường, giống như bất kì một con mèo nhỏ xinh đẹp dịu dàng ngoan ngoãn nào.
Sờ xong, hắn nói với Đông Quân: “Nó bao nhiêu tuổi rồi?”
Đông Quân nói: “Sáu tuổi.”
“Nhưng nó vẫn còn rất nhỏ.” Lâm Tầm nhìn thoáng qua hình thể của Con Trỏ Chuột: “Cho nên là loại rất hiếm có sao.”
Đông Quân nhẹ nhàng đè ngón tay lên gáy của Con Trỏ Chuột, Con Trỏ Chuột cuộn tròn trong ngực anh, đôi mắt nhìn Lâm Tầm, nhưng híp híp, trong cổ phát ra tiếng rên nhẹ nhàng, hiển nhiên là đang rất hài lòng vì được chủ nhân vuốt ve.
“Trên thực tế anh cũng không biết.” Chỉ nghe Đông Quân thản nhiên nói: “Lúc còn rất nhỏ, nó là mèo hoang.”
Lâm Tầm: “Sau đó anh nhặt được nó?”
Đông Quân: “Ừm.”
Lâm Tầm: “Em cũng muốn nhặt mèo.”
Giọng nói của Đông Quân rất nhẹ: “Nếu em muốn, có thể cho em nuôi Con Trỏ Chuột.”
Người này, lúc anh cố ý hạ thấp giọng, lực sát thương đúng là khiến người ta muốn ngất đi.
Có chút khàn khàn, lại giống tơ tằm, giống rượu ngấm vào thính giác của người ta.
Mà nội dung nói chuyện gần như có thể gọi là tâm tình — nghĩ tới đây, Lâm Tầm mới phản ứng được một sự thật, bây giờ hắn và Đông Quân đang ở chung như người yêu, chứ không phải ở chung như bạn bè.
Hắn chuyển ánh mắt, đổi chủ đề.
“Em cảm thấy em đã gần như khỏi hẳn.” Hắn nói, “Sau bữa cơm tối em sẽ bảo bạn cùng phòng tới đón em.”
Đông Quân: “Sau đó buổi sáng ngày mai anh lại đi đón em sao?”
Lâm Tầm: “…”
Hắn: “Vậy được rồi.”
Không đợi Đông Quân nói gì, hắn lại nói: “Em đang cố gắng không tạo thêm phiền phức cho anh.”
Đông Quân: “Anh không đề nghị em dùng tâm trạng một vị khách để vượt qua đêm nay.”
“Chuyển đổi thân phận cần thời gian.” Lâm Tầm nói: “Bây giờ em giống như một người mới biết ma trận, ngài không thể trông cậy vào việc em có thể giải mật mã…”
Nói rồi, hắn cảm thấy hướng đi của cuộc đối thoại này không đúng.
Sao mình lại không tự giác tranh cãi với Đông Quân rồi?
Một giây sau, một chuyện khiến hắn không nghĩ tới đã xảy ra — Đông Quân cũng tranh cãi với hắn.
Đông Quân: “Anh cho là năng lực học tập của em đủ để em làm được điều này.”
Lâm Tầm: “Ngài đánh giá cao em rồi.”
Đông Quân bỏ Con Trỏ Chuột qua một bên.
Đông Quân nhìn hắn.
Lâm Tầm nháy nháy mắt.
Giọng điệu của Đông Quân rất lãnh đạm — trên thực tế bởi vì âm sắc, hắn dưới bình thường giọng điệu của anh đều lãnh đạm.
Đông Quân: “Anh có thể cho em thời gian ba phút để thích ứng.”
Lâm Tầm: “Điều này không khác gì bảo em giải NP-đầy đủ(*) trong vòng ba phút cả.”
(*) Một loại bài toán
Đông Quân không nói gì.
Một giây, hai giây, ba giây.
Đến giây thứ ba mươi, Lâm Tầm: “Em hơi đói.”
Đông Quân thản nhiên nhìn hắn một cái: “Ăn ở đây hay trong phòng ăn?”
Lâm Tầm nhìn hoàn cảnh mập mờ này — ngoài cửa sổ là hoàng hôn nặng nề, trong phòng lờ mờ chỉ sáng lên một chiếc đèn đêm.
Hắn: “Phòng ăn đi.”
Đông Quân: “Vậy rời giường.”
Lâm Tầm liền rời giường.
Sau đó, Đông Quân ấn một cái nút trên tường, đèn đêm tắt, đèn lớn trong phòng sáng lên, ánh sáng vàng ấm chiếu khắp căn phòng — gian phòng rất rộng rãi, có cửa sổ, ban công, chụp đèn là hình chữ nhật đơn giản xinh đẹp.
Sàn nhà gỗ màu gạo trắng, cả căn phòng lấy màu trắng làm chủ đạo, đồ gia dụng là màu xám nhạt, cách một cánh cửa kính mờ mờ ảo ảo hình như là phòng tắm.
Đối diện cửa sổ là một giá sách cao đến trần nhà, cùng với bàn máy tính, máy tính màu trắng bạc mỏng manh, hình dạng máy chủ rất khoa huyễn, Lâm Tầm đã từng xem quảng cáo về nó rồi, nó có một cái giá mà bán Lạc Thần đi cũng không mua nổi.
Mà ở mặt còn lại của căn phòng có một quầy bar, cùng với tủ lạnh, tủ rượu khảm vào trong tường.
Tổng thể mà nói, đây là một căn phòng rất ngang dọc thẳng, thông thấu.
Không có góc rẽ khó hiểu, không có hoa văn hình tròn, hình bầu dục, gợn sóng, càng không có đèn treo thủy tinh và những đồ trang trí rườm rà — cho dù là ở góc độ nào cũng rất hợp gu thẩm mỹ của Lâm Tầm, đơn giản giống như căn phòng trong mơ của hắn vậy.
“Phòng khách.” Đông Quân nói: “Anh cảm thấy em sẽ thích phong cách này.”
Lúc nói lời này, Lâm Tầm vừa mới đứng lên, Đông Quân cài nút cúc cổ áo thứ nhất cho hắn.
Lâm Tầm: “Phòng khách của anh đều theo phong cách này sao?”
“Dù sao em cũng biết.” Đông Quân nói, “Anh không thiếu tiền lắm.”
Lâm Tầm: “Vậy bây giờ em phải cảm thấy anh vẫn còn khiêm tốn.”
“Cho nên em thích phong cách xốc nổi một chút? Ngân Hà có cổ phần mấy tập đoàn bất động sản, nếu như em có hứng thú…”
“Không.” Lâm Tầm phủ nhận: “Nơi này rất tốt.”
Đông Quân mỉm cười.
Cơm tối rất đơn giản, Đông Quân không giống người biết xuống bếp, cho nên chắc chắn là sản phẩm dây chuyền sản xuất của phòng bếp thông minh, là nhưng Lâm Tầm cảm thấy rất hợp khẩu vị của hắn.
Hoạt động sau bữa cơm tối có thể là quan sát nhà của Đông Quân — chủ yếu là những thiết bị khoa học kia, đa số đều chưa xuất hiện trên thị trường.
Trừ cái đó ra, kết cấu của căn nhà rất đơn giản, ba tầng biệt thự được tạo ra từ màu trắng và kính, cực kì trống trải.
Ngoại trừ Con Trỏ Chuột và một chậu cỏ mèo của Con Trỏ Chuột ra thì không còn những sinh vật khác.
Lúc bóng đêm hạ xuống, có lẽ sẽ có chút trống trải tịch mịch.
Thế là phải làm chuyện gì đó để giải sầu — Lâm Tầm ôm Con Trỏ Chuột ngồi xem Đông Quân tối ưu hóa kết cấu chỉnh thể của Lạc Thần, xem tận ba giờ.
— Ở trong tiếng gõ bàn phím theo quy luật, vậy mà mới tới mười giờ, hắn đã buồn ngủ.
Hắn thật lòng nói: “Anh viết mã nguồn giống như đang đánh đàn dương cầm.”
“Cảm ơn.” Đông Quân tắt Glax, nhìn về phía hắn: “Có vẻ em muốn đi ngủ.”
“Có lẽ thế.” Lâm Tầm nói: “Nhưng em mới ngủ chín giờ, em cảm thấy bây giờ đi ngủ sẽ lãng phí sinh mệnh.”
Đông Quân nhíu mày: “Anh cho phép em lãng phí sinh mệnh.”
“Em không cho phép.” Lâm Tầm nói: “Vừa rồi xem anh làm mấy thứ kia, em có một ý tưởng mới, em muốn thảo luận với anh.”
Đông Quân: “Trong mơ em muốn thảo luận cái gì cũng được.”
Lâm Tầm: “…”
“Ngài không thể như thế được.” Lúc bị xách ra khỏi phòng làm việc, hắn nói: “Ngài như một nhà độc tài vậy.”
Đông Quân: “Anh chưa nói anh không phải.”
Lâm Tầm: “…”
Có thể là hai người bọn họ rơi vào yên tĩnh quá lâu, đèn hành lang dần dần trở tối.
Đông Quân: “Ngày mai đi làm với anh?”

Lâm Tầm: “… Vâng.”
Đông Quân: “Ngủ ngon.”
Lâm Tầm ngẩng đầu nhìn anh: “…Ngủ ngon.”
Ai cũng không động.
Thật lâu sau, chỉ nghe Đông Quân nói: “Bây giờ em đã thích ứng chưa?”
Lâm Tầm cụp mắt, trong yên tĩnh, hắn nghe thấy tiếng hít thở.
Năm giây đứng im bất động, hắn rướn người lên, nhẹ nhàng hôn một lọn tóc rủ xuống bên tai Đông Quân.
“Cái hôn ngủ ngon.” Có lẽ là cảm thấy mình vẫn còn sợ, hắn rầu rĩ nói.
Hắn nghe thấy Đông Quân khẽ cười một tiếng — rất thấp.
“Anh không biết đối tượng hôn ngủ ngon là tóc.”
“…Bây giờ anh đã biết.”
Một giây sau, Đông Quân hơi cúi người, nâng cằm hắn lên, môi hắn bị nhẹ nhàng ngậm chặt, đây là một loại tiếp xúc rất thân mật, cho dù cũng không kịch liệt, thậm chí còn rất ôn nhu, nhưng Đông Quân vẫn chiếm vị trí chủ đạo, khiến anh như nhũn ra vì thiếu dưỡng khí.
Thời gian hôn cũng không lâu, có lẽ là mười giây, có lẽ là ba mươi giây, hắn mới được buông ra — thời gian của hắn sinh ra hỗn loạn, có lẽ đây chính là thuyết tương đối.
Đông Quân: “Bây giờ em cũng biết.”
Lâm Tầm: “…Cảm ơn thầy Đông.”
Cuối cùng đã được đưa về phòng, lúc đóng cửa lạiy, hắn dựa lưng vào cánh cửa, nhẹ nhàng thở dốc.
Ai mà chịu nổi?
Nhưng hắn vẫn phải đứng vững.
Sắc đẹp có thể làm đầu óc choáng váng, nhưng không thể mất trí thông minh.
Hắn gọi điện cho Triệu Cơ Cấu, biểu đạt cảm xúc hỗn loạn của mình, còn vừa gõ tới gõ lui trong bản ghi nhớ.
“Lúc trước chúng ta kiên trì phải lấy được tự do chân chính, tuyệt đối sẽ không rơi vào lưới tình yêu, bị một cá thể khác thao túng cảm xúc và tư tưởng.
Kết quả cậu vẫn không thực hiện được, thậm chí cậu còn không về ngủ đêm.
Ngu ngốc, Thuật Toán, cuối cùng cậu lại tới mức độ này.” Trong tai nghe truyền đến giọng nói của Cơ Cấu.
Lâm Tầm: “Tớ không có cách nào.
Tớ xác định, nếu cứ như vậy tiếp, tớ sẽ hoàn toàn yêu anh ấy trong vòng ba ngày.”
“Cậu có biết cái gì là yêu không? Cậu không thể tuỳ tiện nói như vậy, Thuật Toán, cậu còn nhỏ.”
Lâm Tầm: “Nói cứ như cậu biết ấy.”
“Cậu không thể biết nhiều hơn tớ đâu.” Triệu Cơ Cấu nói: “Cho nên cậu lấy từ đâu ra cái kết luận cậu sắp yêu anh ta hoàn toàn vậy?”
Lâm Tầm gõ dấu chấm cuối cùng, tắt tệp “Điểm đáng ngờ đi”: “Kỹ năng phải cần huấn luyện mới có, dù có là thiên tài thì kiến thức của hắn cũng sẽ không tự nhiên xuất hiện.”
Triệu Cơ Cấu: “Đây là thường thức.”
Lâm Tầm: “Cho nên tớ chua, cậu có tưởng tượng ra cảm xúc bây giờ của tớ không, tớ rất khó chịu.”
Triệu Cơ Cấu: “Ừm?”
Lâm Tầm: “Con mắt của tớ đang đỏ, bây giờ tớ chỉ muốn biết anh ấy học được mấy thứ loè loẹt đó từ ai, hơn nữa tớ còn nghi ngờ một đối tượng trọng điểm.”
Hắn chờ Cơ Cấu trả lời, sau đó lại chờ được một âm thanh lạnh lẽo vô tình.
“Bíp—”
Triệu Cơ Cấu cúp máy, có lẽ cậu ta cảm thấy không cần tiếp tục nói chuyện với Lâm Tầm nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.