Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 53: Copy 4






Năng lực tiếp nhận của một người là có hạn.
Mà thứ hắn có khả năng tiếp nhận, bình thường đều được thành lập từ những thứ hắn đã từng gặp.
Cho nên, cho dù là một quái thú có bộ mặt dữ tợn, cũng không đáng sợ bằng cái bóng đen bây giờ — bởi vì nó hoàn toàn khác biệt với sự nhận biết của con người, giống như là một cái bóng lập thể.
Lâm Tầm thở hổn hển, cơ thể trượt sang bên cạnh.
Phải chọn quả hồng mềm mà bóp, ma vật này có tầm nhìn không tệ, nhưng thật ra hắn lại không mềm.
Những ngày này, Lâm Tầm đã quen với việc nhanh chóng ngắt mạng như thế nào rồi, hai tay hắn gõ nhanh lên trên bàn phím, cái bóng màu đen gào thét lao đến, giống như sẽ xé hắn thành hai nửa ngay lập tức, lại không thể chạm vào người hắn được, nó cứ thế mà xuyên qua người hắn.
Vào lúc này, lão Hoắc cũng đã đến cứu viện, một luồng khí mạnh mẽ như bức tường thành kiên cố chắn ở trước người Lâm Tầm, Lâm Tầm khẽ lướt ra sau lưng lão Hoắc—!
Lão Hoắc bước dài ra, che ở trước người hắn, leng keng một tiếng, la bàn rơi xuống đất, xung quanh hai tay ông hội tụ luồng khí rất mạnh, ép nó thành một điểm, sau đó bỗng nhiên đẩy về trước.
Khí thế như dời sông lấp biển, chống lại sự tấn công của bóng đen kia.
Mà bên kia, bà lão run rẩy quơ cây lau nhà, chỉ là còn chưa giơ được cây lau nhà lên, bà ta đã trợn mắt một cái, bị dọa ngất.
Lâm Tầm không thèm nháy mắt, lặng lẽ cho mình vào internet lại, bắt đầu quan sát sư phụ và bóng đen giao đấu.
Trong cơ thể hai bên đều có mã nguồn phức tạp đang chuyển động, nhưng cũng không phải là thứ Lâm Tầm quen thuộc, loại virus tấn công kia.
Trong cơ thể lão Hoắc không ngừng vận chuyển tuần hoàn, kết cấu khổng lồ nghiêm chỉnh, đó là một loại phương thức tính toán hiệu suất sử dụng cực kì cao, mà phương thức tính toán của bóng đen cực kì dã man, hoàn toàn là giải pháp bạo lực, nhưng lực công kích lại không hề kém.
Sự tấn công của cả hai gặp gỡ tại một điểm nào đó ở giữa không trung!
Linh khí nén sau khi tiến hành giải mã, giống như một hành tinh cực mới nổ tung, trong nháy mắt đã bao phủ lấy bóng đen.
Bóng đen rít lên, bỏ chạy về góc căn phòng!.

||||| Truyện đề cử: Thí Thiên Đao |||||
Nhưng mà vào lúc bị lão Hoắc tấn công, tưởng lửa của nó bởi vì chịu tực công kích mạnh mà xuất hiện lỗ thủng, lúc này Lâm Tầm cài Trojan vào.
Chương trình vận chuyển của bóng đen xuất hiện rối loạn, mà lão Hoắc cũng tấn công liên tục.
Lâm Tầm nhặt gương bát quát rơi xuống đất lên, đuổi theo sư phụ, thấy ông đẩy bóng đen vào một góc trong phòng.
Bóng đen dường như cảm nhận được uy áp mạnh mẽ trên người lão Hoắc, cuộn tròn cơ thể lại, càng ngày càng nhỏ dưới linh khí đưa đẩy, bên cạnh có từng sợi khí đen đang tiêu tán.
Lâm Tầm nhíu mày nhìn nó.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây…
Lúc đếm tới giây thứ mười, tình hình đột nhiên biến đổi!
Bóng đen vốn bị linh lực của lão Hoắc áp chế đến mức tiêu tan chỉ còn bằng nắm tay, đã sắp bị tiêu diệt hoàn toàn, nó bỗng nhiên phát ra tiếng kêu to bén nhọn, hóa thành một cây kim nhỏ đâm rách linh lực áp chế của lão Hoắc, vọt thẳng lên trên trần nhà.
— Nhưng đã trễ.
Lâm Tầm cầm gương bát quái, vẫn luôn đứng chờ bên cạnh, hắn quơ tấm gương, đè thứ đồ màu đen kia xuống mặt đất.
— Bảo bối có thể được chưởng môn của núi Thanh Thành, Tiêu Dao Tử tiền bối lấy ra để trấn giữ tầng bốn của tòa nhà, chắc hẳn sẽ không tầm thường.
Chỉ nghe lão Hoắc nói một tiếng: “Gương tốt!”
Lúc đè tấm gương xuống, Lâm Tầm cảm nhận được lực cản rất mạnh, nhưng một phút sau, lực cản kia đã dần dần biến mất.
Hắn nhìn lão Hoắc một chút.
Lão Hoắc đưa tay đè lại tấm gương, trao đổi với hắn, sau đó nhấc tấm gương lên.
Chỉ thấy trên mặt gương vàng óng có một sợi dây màu đen không ngừng di chuyển, giãy dụa, nhưng rốt cuộc không có cách nào phá được giới hạn mặt kính.
Lão Hoắc nói: “Gương bát quái của núi Thanh Thành rất thông thạo việc hàng yêu phục ma.
Tuy Vô Cực Tông chúng ta tôn sùng đấu pháp “một sức đánh mười”, nhưng những kỹ năng pháp thuật này, hừ, cũng không thể nói là không có chỗ thích hợp.”
Lâm Tầm nói: “Sư phụ pháp lực vô biên.”
Lão Hoắc giao tấm gương cho hắn cầm, mình thì khoanh tay đi đến bên cạnh bà lão.
Bà lão bất tỉnh hoàn toàn, lão Hoắc vén mí mắt bà ta ra nhìn trước, lại dò xét kinh mạch của bà ta, nói: “Sợ hãi quá độ, sau đó sẽ có thể tự mình tỉnh lại.”
Tiếp theo, hai người lại đi vào phòng ngủ của cậu bé.
Cậu bé đã không lăn lộn cũng không kêu gào nữa, nằm ở trên giường giống như một đứa trẻ bình thường, hô hấp nâng lên hạ xuống, vẫn rất yên bình.
Lão Hoắc chắp tay sau lưng nhìn đứa bé kia: “Ma vật không có khả năng tự nhiên xuất hiện, nhà này ắt có điều kì quặc.”
Lâm Tầm: “Con cũng nghĩ như vậy.”
Trên thực tế, không chỉ có thể đoán được, ngay cả nhiệm vụ của hệ thống cũng ám chỉ điều này — sau khi tiêu diệt ma vật bóng đen kia, tiến độ nhiệm vụ chi nhánh đi tới 50%, mà không phải 100%, điều này nói rõ còn có nguy hiểm tiềm ẩn vẫn chưa bị loại trừ.
Lâm Tầm nghĩ đến ma vật bóng đen kia, nói với lão Hoắc: “Sư phụ, vì sao ma vật này lại không phụ thể lên người người sống?”
Lão Hoắc đi vào phòng vệ sinh, nhìn bốn phía: “Lần đầu tiên lão phu nhìn thấy ma vật không phụ thể lên người người sống.”
Ông tiếp tục nói: “Có hai loại khả năng.”
Lâm Tầm: “Là thế nào ạ?”
Lão Hoắc: “Thứ nhất, thực lực của ma vật đã tăng lên, có thể đi lại trên thế gian chỉ bằng ma khí thuần túy — căn cứ vào ghi chép trong sách cổ, nếu muốn làm được việc này, ít nhất ma vật phải có cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ.”
Lâm Tầm: “Cái bóng đen kia không giống.”
Mặc dù cái bóng kia lợi hại, nhưng thực lực vẫn thua lão Hoắc một đoạn.
“Đúng là như thế.” Lão Hoắc vuốt râu nói: “Cho nên, ta đoán…”
Ông hạ thấp giọng, có vẻ hơi nghiêm túc: “Nơi này từng có người chết.”
Khung cảnh lờ mờ quỷ dị, tiếng nước tí tách, phối hợp với giọng điệu của lão Hoắc, khiến Lâm Tầm giật mình trong lòng.
Người chết — loại chuyện này vẫn cách hắn quá xa.
Hắn không nói gì, chỉ thấy lão Hoắc di chuyển.
Vòi nước.
Lão Hoắc đi đến chỗ vòi nước vẫn đang nhỏ giọt kia.
Từng giọt nước rơi vào bên trong chậu nhựa màu xanh, là nơi chủ yếu phát ra bầu không khí kinh khủng trong căn phòng này.
Lâm Tầm biết, nghe đồn dưới tình huống nhỏ nước, đồng hồ nước sẽ không chạy, cũng sẽ không sinh ra tiền nước, một vài người già tiết kiệm sẽ cố ý không vặn chặt vòi nước lại, sau đó dùng chậu để hứng nước.
Nhưng không phải cái này.
Lão Hoắc vừa vặn đi vặn lại mấy lần, dù cho vặn đến mức cuối cùng, cũng không thể vặn chặt được, cho nên đây là một cái vòi nước hỏng.
Lâm Tầm tiến lên nhìn kỹ, phát hiện bên trên vòi nước kim loại có một chút vết tích va chạm.
Lão Hoắc nhìn hắn một cái.
Lâm Tầm ngầm hiểu, cầm điện thoại lên chụp thứ này lại.
Hai người tiếp tục quan sát phòng vệ sinh — trừ bỏ cái vòi nước hỏng kia, không có chỗ nào đặc biệt đáng giá chú ý.
Vách tường bóng loáng sạch sẽ, bình nước nóng hơi cũ, tất cả đều bình thường.
Lão Hoắc đi ra ngoài phòng vệ sinh, lại bất động ở vị trí cửa ra vào.
Lâm Tầm nhìn theo ánh mắt của ông, trông thấy ông đang nhìn máy giặt ở cửa.
Bên trên cái máy giặt tự động chất đống một chút đồ vật linh tinh và khăn lau, phía trên có bụi, không sạch sẽ lắm.
Bên cạnh có một ít vết bẩn — nhưng mà không có gì đặc biệt, kiểu gì sinh hoạt hàng ngày cũng sẽ sinh ra vết bẩn như thế này.
Lâm Tầm đã thấy lão Hoắc vừa nhìn về phía vách tường phòng vệ sinh, tiếp theo lại quét mắt nhìn toàn bộ phòng vệ sinh một vòng.
Cái nhìn này, hắn liền nhận ra được vấn đề.
Quả nhiên — gừng càng già càng cay.
Mặt tường ở chỗ vòi nước có gạch men sứ bóng loáng trắng nõn, giống như là vừa được lau qua, nhưng những chỗ khác — ví dụ như máy giặt, bình nước nóng hơi cũ, lại không quá sạch sẽ.
Mà nhà bà lão cũng không tính là sạch sẽ, chỉ có thể nói là gọn gàng.
Dưới loại tình huống này, gạch men sứ của bức tường kia càng giống như là bị cố ý lau qua.
Lâm Tầm cũng không phải người có sức tưởng tượng cằn cỗi, trong đầu lập tức sinh ra suy nghĩ không tốt.
Nhưng vào lúc này, ở ngoài cửa truyền đến tiếng động nhỏ xíu, hình như là bà lão bò dậy — bà ta tựa ở trên tường để thở, đôi mắt sợ hãi nhìn nơi này, hiển nhiên vẫn chưa quên chuyện xảy ra trước đó.
Lâm Tầm đỡ bà lão: “Tà vật đã bị sư phụ cháu tiêu diệt rồi, về sau sẽ không còn nữa.”
Hai đầu gối của bà lão mềm nhũn, muốn quỳ xuống với lão Hoắc, lại bị Lâm Tầm giữ chặt.
Lão Hoắc nói: “Cả đời tôi lấy trảm yêu trừ ma làm nhiệm vụ, không cần phải khách khí.”
Bà lão run rẩy nói: “Đại… Đại ân đại đức…”
Nói được nửa câu, bà ta lại nhìn lão Hoắc: “Đại, đại sư, thật sự sẽ không còn vật kia nữa sao?”
Lão Hoắc nói: “Đã bị lão phu hoàn toàn tiêu diệt rồi.”
Bà lão sợ hãi nhìn qua nơi đó, chậm rãi thở phì phò: “Tốt, tốt…”
Liền nghe lão Hoắc hỏi: “Cha mẹ của thằng bé không có ở nhà sao?”
Bà lão nói: “Mẹ nó không hay về nhà, cha… cha nó ra ngoài làm việc.”

Lão Hoắc vuốt râu, như có điều suy nghĩ, chờ một lúc, lại nói: “Nơi này còn có chuyện khác xảy ra không?”
Bà lão vẫn run rẩy, dùng sức lắc đầu: “Không có… Không có.”
Lão Hoắc nhìn bà ta, nửa ngày cũng không nói chuyện, cuối cùng nói: “Thôi được, đã trừ tà vật, việc còn lại không phải là thứ lão phu phải làm.”
Chẳng biết tại sao, sau khi lão Hoắc nói lời này, Lâm Tầm cảm thấy cảm xúc của bà lão đã ổn định không ít.
Sau đó, lại là một trận cảm ơn, lão Hoắc không muốn nhận tiền của bà lão, nói đêm dài đường vắng, cần phải trở về.
Bà lão liền run run rẩy rẩy đưa bọn họ đi ra ngoài.
Đi ra cửa tầng, Lâm Tầm nhìn lại bà lão một chút, trong lòng biết nhiệm vụ không hoàn thành, chuyện này không có khả năng chấm dứt như vậy.
Hắn lại trở về, lấy bút từ trong túi quần ra, viết số điện thoại của mình xuống giấy nhớ, kín đáo đưa cho bà lão: “Bà ơi, đây là số của cháu, bà có chuyện gì thì có thể tìm cháu.”
Bà lão hơi chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy.
Lâm Tầm chào tạm biệt bà lão rồi đuổi theo sư phụ.
Lúc sắp đến cửa khu nhà, lão Hoắc đột nhiên mở miệng.
“Mặc dù ma vật đã bị diệt trừ, nhưng việc này ắt có điều kì lạ.” Ông nói: “Sáng mai, con tìm một hai người bạn nằm vùng ở đó, tốt nhất có thể nói mấy câu với thằng bé, hỏi chuyện về cha mẹ nó.”
Lâm Tầm nói: “Vâng.”
Hắn ngẫm nghĩ, sư phụ bề bộn nhiều việc trừ ma, mà ở trong đó đã không có ma vật, đương nhiên không thể lại làm phiền sư phụ ra tay nữa, sư huynh Thường Tịch bế quan đột phá Kim Đan, cũng không được, càng nghĩ, có lẽ mình phải tìm Kỳ Vân thôi.
Hắn mở điện thoại ra, muốn ghi nhớ lại mấy điều cần này, lại trông thấy trong Wechat có tin nhắn của Đông Quân, rất ngắn gọn.
Đông Quân: Tôi lên máy bay rồi.
Nam thần sắp trở về.
Lâm Tầm nghĩ rất nhanh sẽ có thể gặp Đông Quân, một nửa là vui vẻ, một nửa còn lại là bối rối.
Hắn gõ bốn chữ “lên đường bình an” vào khung chat, đang chuẩn bị gửi đi, lại cảm thấy không đúng.
Không được, không thể để lộ việc hơn một giờ mà mình còn chưa ngủ, mà ra ngoài lêu lổng được.
Hắn xóa đi.
— Đợi đến sáu, bảy giờ buổi sáng ngày mai, mình sẽ làm bộ ngoan ngoãn ngủ một đêm, buổi sáng cũng tỉnh ngủ đúng giờ, mới nhắn lại.
Lúc này hắn liền trực tiếp trở về khu nhà Triều Dương, nhìn từ dưới tầng, Vương An Toàn đã ngủ rồi, cửa sổ phòng Triệu Cơ Cấu còn đang sáng, chắc là đang chơi game.
Không biết Con Trỏ Chuột đã ngủ chưa.
Hắn sợ mình làm Con Trỏ Chuột tỉnh lại, thế là cố ý nhẹ nhàng mở cửa, lại dùng động tác rất nhỏ bật đèn phòng khách.
Đèn sáng.
Lâm Tầm: “…”
Hắn và Con Trỏ Chuột đối mặt.
Con Trỏ Chuột tuyết trắng ngồi trên nóc tủ TV, đối diện với cửa chính, tư thế cao quý lạnh lùng, một đôi mắt băng lam nhìn Lâm Tầm chằm chằm.
Rõ ràng chỉ là một con mèo, Lâm Tầm lại cảm thấy lúc này kẻ lừa gạt bé nhỏ kia đang dùng vẻ mặt không cảm xúc để nhìn mình về muộn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.