Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 110: Mây 1






Móng tay của gã đâm mạnh vào trong xúc tu, con ngươi màu đen cũng toả ra ánh sáng màu xanh đen sẫm, phối hợp với lớp trang điểm yêu dã quỷ dị, đôi mày xếch được kẻ hôm nay, hình xăm lạnh thấu xương, cảm giác yếu ớt chạm một cái là nát kia đã biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là một loại hung ác nào đó không giống người!
Một tiếng vang trầm, cái xúc tu kia bị xé rách! Đuôi cá bóng loáng màu xanh sẫm cũng thoát ra từ trong đống xúc tu.
Vảy đuôi cá to lớn màu xanh sẫm giống sa mỏng toả ra trong sương mù chập chờn như nước.
Kỳ Vân lơ lửng giữa không trung, tất cả sương mù đều ùa về phía gã.
Hơi nước dày đặc cuồn cuộn quanh người gã, chưa đến một phút, sương mù trong cả phòng đã bị hút hết đến chỗ gã, căn phòng quang đãng hẳn ra, chỉ có bên cạnh Kỳ Vân như có biển mây trắng tuyết vờn quanh.
Sáu máy tạo sương mù đang hoạt động hết công suất, không ngừng chế tạo hơi nước, những hơi nước màu trắng này giống như rồng nước ùa đến bên cạnh Kỳ Vân.
Kỳ Vân bỗng nhiên quay người, đuôi cá mềm dẻo linh hoạt, vạch ra một đường vòng cung như đường chân trời giữa không trung, nhưng nó lại cứng rắn như đá, đuôi cá quét qua, một cái xúc tu lập tức bị đánh rơi, mềm oặt nằm trên đất.
“Chậc.” Kỳ Vân nói: “Cậu xem, làm sao thứ này có thể là đồng loại của tôi được chứ, quá yếu.”
Lâm Tầm không nói lời nào.
Có một số việc vẫn chỉ nên biết nhưng không nói toạc thì hơn, hắn quyết định tạm thời quên đi dáng vẻ khóc lóc vừa rồi của Kỳ Vân.
Mà sau khi hơi nước cả phòng bị Kỳ Vân hút tới, khung cảnh căn phòng liền hiện ra rõ mồn một trước mặt Lâm Tầm, sàn nhà trở nên khô ráo trong nháy mắt bởi vì không có hơi nước thấm vào.
không cần lo lắng trượt chân, có lẽ đây chính là tác dụng của ma pháp hệ nước.
Nhưng khi có thể thấy rõ ràng trong phòng, cũng thấy được luôn gần một trăm cái xúc tu lít nha lít nhít trên trần nhà.
Ở một góc trước mặt hắn và Kỳ Vân — chỗ vừa rồi nhân viên đạo cụ cho hắn xem đống đạo cụ kia, càng là chỗ tập trung của đám xúc tu.

Trừ cái đó ra, cửa, trên khung cửa cũng bò đầy xúc tu, vẫn luôn trông coi cửa ra vào căn phòng, nhân viên đạo cụ đang muốn chạy về phía đó, nhưng một cái xúc tu đã ngăn cản cậu ta, cậu taliều mạng giãy dụa.
Cũng may xúc tu là ma vật có đạo đức nghề nghiệp, không ức hiếp nhỏ yếu, cho nên không có xúc tu dư thừa đi tìm nhân viên đạo cụ gây phiền phức, mà đa số vẫn nhào về phía bọn họ, Lâm Tầm không biết rốt cuộc mục tiêu của bọn nó là Kỳ Vân hay là mình, hoặc là cả hai.
Hắn nói với Kỳ Vân: “Anh chống đỡ trước, tôi cũng phóng chiêu lớn.”
Kỳ Vân nói: “Được.”
Trong lúc nói chuyện, lại có thêm hai cái xúc tu đánh tới bên này, Kỳ Vân nhanh nhẹn, tay trái nắm chặt một cái, đảo ngược thân hình trên không trung, tay phải lại bắt lấy một cái khác, gã không còn là mỹ nhân suy yếu tay trói gà không chặt kia nữa, hai tôiy dùng lực túm hai cái xúc tu đến gần, kéo dài, bờ môi đỏ thắm cong lên, ác độc thắt nút hai cái xúc tu đó.
Lâm Tầm vỗ tay cho gã trong lòng.
Sau đó quay người, hơi nước ùa qua, vây quanh cả người hắn, đặt hắn vào phạm vi Kỳ Vân có thể tấn công được.
Cùng lúc đó, Lạc hiện ra giữa không trung, ánh sáng xanh chiếu sáng căn phòng vốn có chút mờ tối, nó bắt đầu canh phóng xunh quanh Kỳ Vân, trợ giúp gã phán đoán vị trí và hướng tấn công của xúc tu giống như lần trước ở ga tàu điện ngầm chỉ huy các tiền bối đối phó với ma vật.
Kỳ Vân ngạc nhiên nói: “Đây là ai?”
Lâm Tầm: “Em trai anh!”
Kỳ Vân: “Tới để ca ca nhìn xem.”
Lâm Tầm cười.
Hắn ngồi xếp bằng xuống, lấy bàn phím ra.
Có Kỳ Vân và Lạc Thần bảo vệ, áp lực của hắn đã giảm rất nhiều, có đầy đủ thời gian sửa chữa một vài mã nguồn, để đòn tấn công của mình trở nên hoàn thiện và có tính nhắm vào hơn.
Hắn có hệ điều hành thống lĩnh tất cả tiến trình, có thể một dùng mười thậm chí một dùng trăm, nếu như lại thêm một vài phương pháp để mỗi một kiếm khí có thể tự động tìm ra hướng tấn công và lực tấn công thích hợp nhất, như vậy căn bản không cần lo.
Phương pháp tối ưu hóa dùng ở ga tàu điện ngầm lúc trước chính là lựa chọn rất tốt.
Chỉ trong năm phút ngắn ngủi đã sửa chữa xong.
Lâm Tầm ấn phím F11, ngàn vạn kiếm khí lấy hắn làm trung tâm, cuốn lên đầy trời!
Không giống như kiếm quang, chúng rất mỏng, phát ra ánh sáng nhạt, dài ngắn lớn nhỏ khác nhau, giống những cánh hoa rơi màu trắng hơn.
Hoa lá bay lượn, dường như rất lưu luyến với những thứ kia, bị cơn gió vô hình cuồng về phía đó.
Nhưng mà bọn chúng lại không mềm mại, mà là lưỡi kiếm sắc bén nhất trên đời.
Tốc độ rơi hơi chậm, đây là bởi vì mỗi một mảnh kiếm quang đều đang tính toán, tìm kiếm góc độ và quỹ tích phù hợp nhất.
Lâm Tầm lại ấn một phím.
Vạn kiếm cùng ra.
Đống xúc tu cả phòng bỗng nhiên giãy giụa co quắp, va vào trần nhà, sàn nhà, trên vách tường ầm ầm.
Xúc tu bị chặt đứt rơi xuống đất, rất nhanh đã hóa thành sương mù màu đen, biến mất trong không khí.
Một cái, hai cái, vô số cái, mỗi một kiếm quang đều đang thu gặt sinh mệnh của xúc tu, thậm chí quá trình này còn có vẻ đẹp mắt.
Kỳ Vân: “…Trâu bò.”
Lâm Tầm: “Mấy ngày nữa anh cũng tăng lên Nguyên Anh thử đi.”
Kỳ Vân nhếch miệng cười, xé rách một cái xúc tu, ném xuống dưới đất: “Được thôi.”
Kiếm khí vừa ra, lại có một con quỷ nước hung ác như Kỳ Vân dùng tay xé đồng loại, rất nhanh hai người đã chiếm ưu thế áp đảo, không đến mười phút, đám xúc tu còn sống đã giảm bớt đến hai mươi cái.
Dường như bọn chúng cũng sợ, động tác dần dần cứng ngắc, biến mất.
Cuối cùng, xúc tu quấn trên khung cửa cũng chậm rãi rút lui, bọn chúng giống ốc sên vị rắc muối, bốc hơi trong không khí, chỉ trong một phút ngắn ngủi, những cái xúc tu xấu xí này đã biến mất không còn tăm tích, giống như chưa bao giờ xuất hiện ở đây vậy.
Mà ở góc phòng vẫn chất đống một đám đạo cụ đứng yên giống như thạch, chỉ là cách đó không xa có thêm một nhân viên đạo cụ với sắc mặt trắng bệch, bởi vì quá căng thẳng mà run rẩy mất tự nhiên, lung lay sắp ngất, bây giờ cậu ta không kêu thảm, chắc là mất giọng rồi.
Tiếng hệ thống vang lên, nhiệm vụ hoàn thành, đã ban thưởng, xin mời nhận.
Nhưng nhiệm vụ ẩn mà hệ thống nói tới sau khi nhiệm vụ chi nhánh kết thúc lại không thấy đâu.
Kỳ Vân vẫn trôi bồng bềnh giữa không trung, lưu luyến nhìn thân thể mình: “Thật mạnh, tôi không muốn trở về nữa.”
Lâm Tầm đỡ nhân viên đạo cụ lên, kéo cậu ta ra bên ngoài, vừa kéo vừa nói: “Sư phụ anh có đồng ý không?”
Kỳ Vân: “Chắc chắn ông ấy sẽ mắng tôi làm nhục sư môn.”
Người này còn biết làm nhục sư môn.
“Không sao đâu.” Lâm Tầm nói: “Giao lưu vượt giống loài, rất có ý nghĩa.”
Kỳ Vân: “Máy tạo sương mù bao nhiêu tiền một cái? Tôi muốn lắp trong ký túc xá của hòa thượng, ban đêm cũng không cần ngủ trong thùng tắm nữa, chật chội kinh khủng, tôi phải ngủ giường.”
Lâm Tầm: “Anh ta ngủ chỗ nào?”
“Anh ta không muốn chen chúc với tôi nên ngủ trên sàn nhà, nếu không tôi đã tặng thùng tắm cho anh ta.” Kỳ Vân nói.
“Ký túc xá giới hạn điện.”
Kỳ Vân ủ rũ: “Ồ.”
Gã tiếp tục nói: “Tôi mặc quần áo, cậu đừng nhìn.”
Lâm Tầm: “Xuỳ.”
Hắn quay người đi, cũng đặt nhân viên đạo cụ ở một bên, đối mặt với vách tường nhắm mắt lại, tiến vào không gian hệ thống.
Nhiệm vụ chi nhánh kết thúc, nói thật nhiệm vụ này cũng rất nguy hiểm, đánh nhau rất kịch liệt, tất cả lại xảy ra quá nhanh, không kịp cầu cứu, nếu Đông Quân không gửi cho hắn tệp hệ điều hành kia, chắc hắn và Kỳ Vân đã bỏ mạng lại đây rồi.
Nhưng cũng may nhiệm vụ đã hoàn thành, hệ thống cũng đã ban thưởng.
Một bảo rương hỗn độn, thời điểm kiểm tra nhân phẩm lại tới.
Lâm Tầm đặt tay lên nắp rương, hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía khác, giống như rất nhiều lần trước đó, thừa dịp bất ngờ mà bỗng nhiên mở ra.
Chỉ thấy một quyển sách kỹ năng lẳng lặng nằm trong rương, kỳ quái là bìa sách kỹ năng không có bất luận chữ cái nào, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này.
Lâm Tầm lấy sách kỹ năng, mở ra, chỉ thấy trang bìa trong cũng trống không — hắn tiếp tục lật về sau, lật hết cả bộ cũng không nhìn thấy một chữ nào.
Thiên thư không chữ? Chẳng lẽ là thần khí?
Hay là rút được vật phẩm rác rưởi gì?
Lâm Tầm cảm thấy khả năng thứ hai tương đối lớn, đi cạnh bờ sông sao có thể không ướt giày, trong bất kì trò chơi nào cũng có rất nhiều khả năng mở ra đạo cụ hoàn toàn vô dụng.
Nhưng lúc hắn đang muốn đặt nó về chỗ cũ, âm thanh của hệ thống lại vang lên.
“Thu hoạch được vật phẩm quý “Sách cường hoá kỹ năng”, tác dụng của sách kỹ năng: Tăng một cấp kỹ năng tùy ý, mời lựa chọn kỹ năng.”
Màn hình lơ lửng hiện ra trước mắt hắn, có mấy mục để chọn.
Kỹ năng một: Khinh Thân Thuật.
Kỹ năng hai: Thiên Nhãn Thuật.
Kỹ năng ba: Thuật Dịch Chuyển.

Đây là ba quyển sách kỹ năng hắn đã từng lấy được, mỗi một cái đều có công dụng riêng của mình, trong đó Khinh Thân Thuật để hắn có thể trôi nổi trên không trung, bay lượn ngắn ngủi, gia tăng sự linh hoạt và tốc độ cơ thể, số lần sử dụng nhiều nhất, đều có thể phát huy được tác dụng trong mỗi lần chiến đấu, hắn căn bản không thể rời khỏi kỹ năng này.
Căn cứ vào logic đơn giản để phỏng đoán, kết quả tăng cường Khinh Thân Thuật tất nhiên là để hắn càng thêm nhẹ nhàng, bay cao hơn cũng nhanh hơn, thậm chí biến thành một tia chớp, điều này khiến Lâm Tầm cực kì động tâm.
Thiên Nhãn Thuật, kỹ năng này là cùi bắp nhất với hắn.
Thiên Nhãn Thuật chỉ có một chức năng, để thế giới trong mắt hắn biến thành một vài mã nguồn ngổn ngang, lúc có kẻ địch xuất hiện cũng có thể kịp thời phát hiện ra.
Nếu rời khỏi kỹ năng này, đúng là sẽ chịu một chút hạn chế, nhưng vẫn còn có thể chấp hành bình thường — chỉ cần hắn đủ cảnh giác, luôn có thể quan sát được nguy hiểm tiềm ẩn, càng đừng nói đến bây giờ còn có Lạc Thần hỗ trợ.
Cho nên, hắn không cân nhắc tăng cường Thiên Nhãn Thuật.
Lựa chọn cuối cùng, Thuật Dịch Chuyển, đây là kỹ năng Lâm Tầm cảm thấy cực kỳ thú vị nhất, thậm chí có thể nói là linh hồn của lập trình viên.
Chức năng của nó là copy, copy mã nguồn không phải của kẻ địch vào trong cơ thể mình, ban đầu lúc lấy được kỹ năng này có ba cơ hội copy, mỗi lần có thể copy nhiều nhất mười nghìn mã nguồn.
Nếu tăng cường kỹ năng này thì sẽ có thay đổi gì? Phạm vi copy từ không phải mục tiêu kẻ địch biến thành toàn bộ, hay là số lượng copy nhiều hơn, hay là số lần gia tăng? Cho dù là cái nào đều có thể mang đến ích lợi không tưởng tượng được.
Lâm Tầm đắn đo.
Tăng cường Khinh Thân Thuật, có thể đề cao hiệu suất chiến đấu rất nhiều, tăng cường Thuật Dịch Chuyển sẽ có được chức năng tuyệt vời.
Hắn suy nghĩ rất lâu cũng không đạt được kết quả, cuối cùng quyết định tạm thời gác lại.
Khi lập trình viên gặp được một bug khó giải quyết, lựa chọn gác lại là hành động theo bản năng.
Chắc thời gian cũng không còn nhiều lắm, Lâm Tầm mở to mắt.
— chỉ thấy Kỳ Vân đã mặc xong áo, lại trốn trong áo khoác tán đinh màu đen, giày còn chưa xỏ, áo khoác dài đến gối, bắp chân tuyết trắng lộ ra bên ngoài, vẻ mặt đưa đám nói: “Không có quần.”
Lâm Tầm: “Không có?”
“Lúc biến thành cá, linh lực dao động quá lớn, rách rồi.”
Lâm Tầm đánh giá Kỳ Vân bây giờ vài lần, người này bọc kín trong áo khác, chỉ để lộ bắp chân ra bên ngoài, mắt cá chân cực kì mảnh mai, bởi vì không có quần che chắn, dáng vẻ lại yếu đuối hơn ban đầu nhiều.
Nhưng mà cũng không tính là đồi phong bại tục, chỉ là đi chân trần có thể sẽ dẫm phải cái gì thôi, không phải khó khăn không thể khắc phục.
“Được rồi, buổi chiều anh không còn lịch trình gì nữa thì về nhà thôi.” Hắn đeo khẩu trang, một tay kéo nhân viên đạo cụ sắc mặt tái nhợt nửa chết nửa sống, một tay kéo Kỳ Vân suy yếu bất lực quần áo không chỉnh tề, đẩy cửa đi ra ngoài.
Ba người vừa ra cửa, chỉ thấy cửa thang máy đối diện từ từ mở ra, Cao Liêu dẫn trợ lý xuất hiện trước mắt bọn họ.
Thấy cảnh này, trong mắt Cao Liêu cũng có chút ngây ngốc..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.