Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 8: Tín vật định tình




Lúc qua ngõ nhỏ để rẽ phải sang đường lớn, chạy khoảng 200m nữa là có thể đến trường rồi. Con hẻm nhỏ này Diệp Tri Thu không thường đi, nhưng cô được biết qua lời của Mật Mật, cô nghĩ đi đường này sẽ nhanh hơn cứ luôn chạy đường lớn.
Diệp Tri Thu đắc ý rẽ phải, không ngờ do rẽ nhanh quá, nên quán tính xe luôn hướng về phía trước, vả lại Diệp Tri Thu thắng gấp phanh xe làm xe mất thăng bằng ngã sang một bên. “Á!......”
Vừa lúc ngã xuống, xe đè lên người cô. Cũng may, váy dài đến gối, phần chân được mang vớ da người nên không bị thương.
Diệp Tri Thu nhắm mắt lại đợi chờ sự chạm đất mãnh liệt, ôi thật đáng thương cho thân thể của cô, từ thời cha sinh mẹ đẻ chưa từng chịu qua đau đớn nha – suy nghĩ đó lóe lên trong đầu cô.
Nhưng định hình rất lâu mà không có bất kì một tia đâu đớn nào, hình như Diệp Tri Thu ngã lên gì đó mềm mại, mà còn ấm áp nữa.
Mở mắt ra nhìn, không khỏi làm mặt Diệp Tri Thu hồng đến sắp cháy, cô ngã lên người một thanh niên.
Vội vàng ổn định lại thân mình, đứng dậy, Diệp Tri Thu quên mất việc mình phải làm là kéo lên người thanh niên kia. Diệp Tri Thu ngơ ngác, thực sự linh nghiệm như vậy sao.
Diệp Tri Thu trố mắt nhìn chằm chằm người kia, là anh ta, chính là người trong mộng đó.
Anh ta có mái tóc nâu mềm mại. Tóc hơi dài, phần tóc mái phủ xuống trán, hai bên còn rũ xuống nửa mang tai. Tóc sau gáy hơi xoăn nhẹ, ôm lấy chiếc cổ thon dài, gợi cảm.
Khuôn mặt lập thể, nam tính, toát lên nét tuấn tú làm người khác ganh tị. Sống mũi thật cao, cân xứng với gương mặt.
Môi mỏng mím chặc, hai cánh môi quyến rũ, màu môi hơi thiển hồng; có lầm không, ông trời đã đặt nhầm gương mặt con gái lên người anh ta, hay là anh ta vốn dĩ không phải con trai đi…trời ạ! Diệp Tri Thu gõ gõ đầu mình, suy nghĩ đến đâu rồi.
Cả gương mặt hài hòa đến nỗi xứng đáng là tuyệt tác của thượng đế, chỉ duy phần kính đen che đi đôi mắt của anh nữa thì thật không cần tranh cãi hoàn mĩ trăm điểm. Bất quá hiện tại chỉ dừng khoảng 90 điểm thôi, không 95 điểm đi. Vì dáng người anh có vẻ hơi gầy, nhưng trông rắn chắc lắm, ít nhất, Diệp Tri Thu cũng đã trải nghiệm qua rồi. Nghĩ đến đây, Diệp Tri Thu lại xoát một cái hồng ấn trên mặt, thật là mất phong độ mà!
“Ực…~~~” một tiếng vang dội, Diệp Tri Thu phát hiện ra mình đang nuốt mạnh nước bọt thì đã muộn, khung cảnh yên tĩnh của hẻm nhỏ, chỉ có hai người, tiếng động này có phải hay không rất khoa trương, ngộ nhỡ dọa sợ anh ấy thì tính sao, có khi nào bị chê là con gái không có thục đức không? Haiz…thật khổ!
Lấy lại tinh thần, người thanh niên ấy chậm rãi đứng dậy. Vì đột nhiên bị ngã choáng váng mặt mày, nhất thời anh cũng không lấy lại được phương hướng, cứ loay hoay không biết phải làm sao.
Vốn dĩ, anh từ trong ngôi nhà thuê nhỏ của mình bước ra cửa, rẽ trái đi 185 bước, sau đó đến ngã ba, rẽ phải đi 90 bước nữa rồi sang bên kia đường chính là mục đích hôm nay cần đến của anh.
Không ngờ mới đi đến ngã ba, còn chưa kịp định hình, đã từ trên trời rơi xuống vật thể kì lạ. Nói nặng không nặng, nhưng bất ngờ làm anh trở tay không kịp nên cũng đã ngã sang bên.
Kì quái, vật thể rất mềm, chạm vào hơi mát lạnh (giữa khí trời se lạnh của thành phố này thì cái gì đó mát lạnh không phải hiếm lạ, nhưng đây là cảm giác nhạy bén của anh nói cho anh biết, không phải cảm nhận qua bề ngoài… rất khó nói đi ./.), vả lại còn ngan ngát mùi hương tinh tế nào đó, không nồng, nhưng sâu sắc, khó phai, khó tả.
Thu xếp mớ cảm giác kì lạ từ trước giờ chưa từng gặp làm anh bối rối hồi lâu, người thanh niên này đứng ổn thân mình, bắt đầu tìm kiếm phương hướng phải đi tiếp theo cuộc hành trình của mình. Trước đã trễ, giờ còn gặp chuyện bất ngờ, thời gian cứ trôi không đợi ai, anh không thể cứ dây dưa mất thời giờ.
Theo lẽ, anh phải truy hỏi là ai và vì sao lại làm anh ngã thế kia. Nhưng anh không phải là người thích gạn hỏi lôi thôi, tính hờ hững vốn có và chưa từng trách móc ai bao giờ. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Sống chẳng phải nhẹ nhàng hơn sao.
Từ nãy đến giờ, Diệp Tri Thu vẫn đang quan sát người thanh niên này. Xem ra anh ấy chắc cũng không lớn tuổi hơn mình nhiều, nhưng những hành động của anh làm cô thắc mắc. Anh loay hoay, lưng anh hơi khom, đầu hơi cúi về trước, nghiêng trái nghiêng phải như đang nghe ngóng điều gì… Còn nữa, tay phải anh đang nắm một cây gậy nhỏ màu trắng.
Lấy tay bưng miệng, Diệp Tri Thu há hóc, mắt trừng to….cái này chẳng phải đại biểu cho…ánh mắt anh ta không nhìn thấy sao?
Không phải chưa từng biết đến những người không giống người bình thường, Diệp Tri Thu tuyệt đối không phải phân biệt tư tưởng. Tuy nhiên đây là lần đầu tiên cô đứng gần và tiếp xúc với một người “đặc biệt” như vậy.
Vấn đề đặc biệt không phải vì anh ta là người khiếm khuyết, mà vì khí chất bất phàm đó hoàn toàn không bị lu mờ bởi thiếu sót, ngược lại, càng làm cho người ta cảm thấy, cảm thấy cái gì đâu, Diệp Tri Thu suy nghĩ cả đống từ ngữ rối loạn, khó chịu, ngột ngạt…không đúng, là đau lòng. Phải, tim cô nhói đau!
Phe phẩy thật mạnh cái đầu nhỏ, Diệp Tri Thu đánh bạo tiến lên đứng rất gần người thanh niên kia, lấy hết dũng khí bình sinh, chưa bao giờ cô có cảm giác này, muốn nói, nói không ra lời, nhỏ giọng lấp bấp “Tôi…a…anh…không…xin lỗi…ờ…” nói năng lộn xộn, không dám nhìn thẳng người đối diện.
Diệp Tri Thu không biết cô đang run cái gì nữa. Tuyệt đối không phải chán ghét….
Người thanh niên nghe tiếng đứng thẳng người, hơi nghiêng tai về phía phát ra thanh âm, đầu cố điều chỉnh đối diện với Diệp Tri Thu. Nhưng vô ích, anh rất cao mà Diệp Tri Thu chỉ thấp đến ngang vai anh, ‘tầm mắt’ hay nói đúng hơn anh đang cố ‘nhìn’ vượt qua đỉnh đầu Diệp Tri Thu, về hướng xa xăm sau lưng cô.
- “Không có gì!” – không nhiều lời, chỉ ba chữ vẻn vẹn cũng đủ giết chết một trái tim đang đập loạn xạ lúc này của Diệp Tri Thu. Giọng nói trầm và ấm lạ thường, Diệp Tri Thu vỗ ngực khẳng định, cô chưa nghe qua giọng nói nào hay như vậy.
Người ta thường nói “Mật ngọt chết ruồi”, giọng nói này giết chết bao nhiêu ‘con ruồi’ rồi chứ. Chỉ nói riêng Diệp Tri Thu, cô đang bơi trong hủ mật đây này!
“Ực…~~~” lại làm xấu nữa rồi, Diệp Tri Thu cúi đầu, lơ đễnh, nhìn đến trên tay anh thanh niên này chảy máu.
Tuy không phải vết thương quá sâu, nhưng trầy da hơi nhiều, còn có máu phía trong lòng bàn tay trái. Có lẽ lúc Diệp Tri Thu ngã xuống đã gây ra. Ây, có lẽ gì nữa, không sai đâu, vết thương còn mới và có cả đất cát trong đấy nữa.
Diệp Tri Thu nhanh chóng đảo về chiếc xe đạp ngã sõng ra đất nãy giờ không ai thèm quan tâm, lấy trong cặp da một cái khăn lụa trắng. Cô vẫn thích mang theo khăn lụa bên mình, xem ra có ít rồi đây.
Không nói hai lời, vòng trở về chỗ anh thanh niên. Tự nhiên như đã từng quen biết, nắm lên tay trái của anh…nhưng chưa kịp làm tiếp thì trong tay trống rỗng. Anh kia đã rút tay lại, lùi ra sau một bước, như bị xâm phạm nghiêm trọng lắm vậy.
Gì chứ, Diệp Tri Thu cô đâu phải ác bá háo sắc, anh cũng không phải khuê các, phản ứng mạnh thế làm gì?
Diệp Tri Thu lên tiếng giải thích “Anh à! Tay anh trầy xước rồi, để tôi lau sạch cho anh nhé, nếu không sẽ nhiễm trùng thì phiền phức lắm. Có được không?” vẫn dùng cách đặt câu hỏi đuôi này. Diệp Tri Thu lúc này cũng mang đôi mắt thủy động, lung linh, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, nhưng vô tác dụng đối với người kia.
Thấy anh hơi chần chờ, Diệp Tri Thu tiếp “Dù gì cũng là tôi chạy xe cẩu thả, bất cẩn ngã lên người anh nên anh mới bị thương, dù không phải cố ý, nhưng hãy theo ý tôi để tôi cảm thấy bớt cảm giác tội lỗi được không?”
Nghe tiếng nói ngọt ngào này, anh thanh niên cũng không phản cảm. Tuy không thích ai đụng chạm vào người mình, ngay cả huynh đệ thân thiết, muốn giúp đỡ anh cũng phải dè dặt, mà cô gái này làm lòng anh dâng lên cảm xúc là lạ. Nhưng anh nhanh chóng phủ nhận tiếng lòng.
Không tiện từ chối nữa, anh thanh niên hơi ngửa tay trái đưa ra phía trước. Diệp Tri Thu vui mừng nhanh chóng nắm lấy tay anh, tay kia cẩn thận dùng khăn lụa lau nhẹ nhàng.
Vết thương không lớn nhưng có một ít máu rỉ ra, Diệp Tri Thu lau xong dùng khăn vòng quanh miệng vết thương, thắt nút kết buộc lại. Như sợ anh thanh niên từ chối, cô nói luôn “Vết thương vẫn chảy máu, tôi nghĩ làm vậy sẽ tốt hơn.” Cười nhẹ, ngập ngừng, ngẩng đầu nhìn anh thầm nghĩ, thật tốt, lưu cho anh làm vật kỉ niệm cũng không tệ.
Đắc chí, Diệp Tri Thu không biết mình đã vô tình cười thành tiếng. Anh thanh niên, nghiêng đầu thắc mắc không biết vì sao cô lại cười. Nhưng thôi, không hỏi, anh không phải người thích lắm chuyện.
Khẽ gật gật đầu, yết hầu trượt trượt, gợi cảm mê người; anh thanh niên rút tay về, môi mỏng khép mở phát âm “Cảm ơn!”, kèm theo đó là khóe môi bày ra độ cong tuyệt mĩ, tuy với biên độ cực nhỏ, nhưng Diệp Tri Thu thấy rõ ràng, đó là cười, nụ cười phải không? Anh ấy cười với cô.
Diệp Tri Thu như bị điểm huyệt, đứng không động đậy. Cô đang chìm trong thế giới quay cuồng, phải, cứ xoay…xoay, hạnh phúc quá!
Còn anh thanh niên lắng nghe cô không có động tĩnh gì, nghĩ rằng cô đã nghe và đồng ý. Anh xác định xong phương hướng, quơ nhẹ cây gậy dò đường ra phía trước, không có vật cản, anh mới bước đi từng bước chậm chạp.
Khi bóng anh đã khuất xa, Diệp Tri Thu mới hoàn hồn, hốt hoảng tìm kiếm, ngã ba đường trống trơn. Giống như nãy giờ cô chỉ là nằm mộng, đã gặp tiên nhân, bây giờ anh ấy bay về trời bỏ lại cô một mình giữa đường phố vắng tanh này vậy.
Thật không? Hay là mộng. Diệp Tri Thu buồn bã. Lại không kịp hỏi tên.
Rầu rỉ quay lại định đỡ lên xe đạp tiếp tục đến trường, Diệp Tri Thu phát hiện dưới mặt đất là cái gì đó rất giống cái đồng hồ, nhưng không phải quá giống, nhớ đến anh thanh niên là người mù, thì ra đây là đồng hồ chuyên dụng của anh.
Bấy giờ, Diệp Tri Thu mới tin, mình không nằm mơ, thực sự đã có người làm cô phải xao xuyến.
Đỡ lên xe đạp, nhặt cặp da để lên giỏ xe…a~~~~chết rồi…cô muộn giờ rồi, là muộn thật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.