Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 76: Giải sầu!




Khi mọi lo lắng sợ hãi sẽ bị dì Bình ghét bỏ đã không còn, Diệp Tri Thu mới chú ý đến không gian xung quanh mình. Nơi đây là một căn phòng không lớn lắm, chỉ đủ đặt cái giường cô đang ngồi với cái tủ bằng gỗ đã nhuốm màu thời gian, cùng cái bàn hình chữ nhật cũng làm bằng gỗ diện tích đủ để vừa một cái bộ máy tính mà thôi. Còn lại là hai giá sách đặt sát tường chụm lại hai đầu ở một góc tường, rất gọn gàng không chiếm diện tích quá lớn.
Gía sách được thiết kế eo hẹp chiều ngang nhưng chiều cao thì vượt qua đỉnh đầu của Diệp Tri Thu rất nhiều. Bên trên toàn là sách được sắp xếp ngăn nắp, nhìn những quyển sách với những trang sách không màu sắc không hình ảnh cũng không có một chữ nào được in ấn để có thể đọc được cả. Mà khi chạm tay vào thì mới phát hiện ra trên mặt sách lồi lõm những chấm tròn nhỏ bé như dấu kim châm.
Trong lòng Diệp Tri Thu hiểu rõ giá sách này là của ai, tận sâu trong con tim mạnh mẽ rung động, khóe mắt đã cay cay. Đối với cô hay nói chung là người sáng mắt chỉ cần biết đọc chữ và nhìn vào là có thể đọc được, nhưng anh thì không dùng cách đó, phải phức tạp hơn rất nhiều và hạn chế rất nhiều mới có thể tiếp thu được nguồn tri thức. Cô đã bước vào để được tận mắt khám phá nhưng sao trong lòng không chút nào vui sướng mà chỉ đọng lại nỗi đau đớn khó nói nên lời…
Diệp Tri Thu không biết tự lúc nào mình đã di chuyển từ trên giường xuống để đi đến giá sách kia, cầm một quyển sách trên tay rồi chìm vào trong thế giới riêng của mình, hoàn toàn bỏ mặt những tác động của mọi vật bên ngoài. Kể cả khi Chu Lệ tiến đến gần rồi nói mấy câu gì đó cô cũng không nghe rõ…
Chu Lệ vỗ lên vai của Diệp Tri Thu và nói: “Diệp Tri Thu em nghe cô gọi không hả? Đừng nói với cô là học theo Từ Hải ngủ đứng nha?”
Lúc này Diệp Tri Thu mới chú ý đến cô giáo của mình, cô quay sang rất tự nhiên nói với Chu Lệ: “Cô ơi, Từ Hải là chết đứng mà. Ông ấy có ngủ đâu?”
Chu Lệ mới xì cười một cái: “Xem ra đầu óc còn không có bị hỏng, biết cãi lại đó chứ! Vậy thì bây giờ cô đổi nhân vật cho em nha, nếu nói đến ngủ thì lợi hại nhất là Thị Nở thôi… đụng đâu ngủ đó. Ha …ha!”
Diệp Tri Thu đương nhiên không chịu: “Cô ơi, em không chịu giống Thị Nở đâu!”
Lúc này Hà Thúy Bình mới lên tiếng góp vui: “Haiz! Cô Chu à, nếu nói Tri Thu là Thị Nở thì tôi cũng không đồng ý đâu. Vì con trai tôi chỗ nào giống Chí Phèo nha?”
Cả ba đều phá lên cười. Sau đó, hai người lớn thì kéo nhau đi ra ngoài, Hà Thúy Bình nói với Chu Lệ nếu không có chuyện gì gấp rút phải làm thì đợi bà trong chốc lát, bà làm mấy loại bánh cho hai cô trò mang về làm quà ăn vặt.
Chu Lệ thì áy náy vô cùng. Vấn đề là vì buổi sáng còn làm ‘người xấu’ lừa gạt Hoa Vân Phong đem về một hộp bánh to đùng, tuy rằng cô đã chia cho các đồng nghiệp ăn hộ rồi nhưng cô vẫn cảm thấy mình là tội nhân, hai mẹ con người ta đối xử tốt với cô như vậy mà cô nỡ lòng nào… haiz! Thôi vậy theo lẽ thường là không nên từ chối ý tốt của người khác, Chu Lệ cũng không biết lấy lí do gì để không nhận cả, sự nhiệt tình này cô rất trân trọng. Vì thế cô phải làm ra vẻ rất vui mừng đi vào bếp xem dì Bình làm bánh.
Còn Diệp Tri Thu vẫn còn đang đổ mồ hôi hột ở trong phòng của Hó Vân Phong, vì lúc nãy cô đã vô thức rút một quyển sách trên giá ra, rồi bây giờ không biết nó nằm ở vị trí nào nữa. Để vào đâu cô cũng có cảm giác bất an, nhìn tới nhìn lui vẫn thấy dường như không đúng… chết rồi, phải làm sao đây?
Đúng lúc, Hà Thúy Bình thấy cô gái lâu quá chưa ra khỏi phòng thì thắc mắc vào trong xem thử. Bà thấy cô gái đứng lóng ngóng trước giá sách mà tay cứ lau lau cái trán, vò đầu bứt tai trông thật buồn cười…
Hà Thúy Bình hỏi: “Tri Thu, con lại gặp rắc rối gì sao?”
Diệp Tri Thu quay sang cầu cứu: “Dì ơi, con không biết để cái này vào đâu nữa. Con lỡ đụng vào đồ của anh ấy, nếu để không đúng chỗ anh ấy sẽ nhận ra là có người táy máy tay chân, con… con…” vừa nói vừa nhìn chăm chú quyển sách kia như muốn hỏi: Êh! Mi nằm ở đâu vậy a?
Hà Thúy Bình cười cười, bà không ngờ cô gái này quan tâm con trai bà đến mức đó. Bà cảm thấy nhất thiết phải nói cho cô gái này biết một số cách để sống chung với con trai bà có lẽ sẽ có lợi về sau...
Do đó bà nói: “Không sao đâu con. Vân Phong không trách con đâu. Tuy nó thường yêu cầu rất cao với bản thân, có rất nhiều thói quen của nó là bất di bất dịch. Và thường thì khi dọn dẹp đồ đạc dì cũng chú ý vị trí rồi đặt y nguyên chỗ cũ. Vì sợ nó tìm không thấy đồ vật cần tìm. Nhưng nếu đồ đạc bị đặt không đúng chỗ, nó cũng sẽ từ tốn tìm kiếm, hoặc hỏi dì ở đâu. Vân Phong chưa bao giờ trách dì cả… ”
Ngừng lại chốc lát rồi bà nói tiếp: “Đưa đây cho dì, giá sách này dì cũng không biết vị trí các quyển sách đặt như thế nào hết. Nhưng chẳng lẽ con cứ đứng đây để cầm quyển sách này đợi đến khi Vân Phong về hỏi nó đặt ở đâu thì quả thật ngốc nghếch lắm đó nha! Để đâu cũng được, khi về nó sẽ tự sắp xếp lại thôi mà… Đi ra ngoài với dì, chỉ là từ nay về sau nếu con quan tâm nó thì nhớ một số điều như dì nói là được…”
Hà Thúy Bình tìm đại một vị trí còn trống để đặt quyển sách vào, rồi kéo Diệp Tri Thu ra ngoài. Diệp Tri Thu trong đầu không ngừng chuyển chuyển mấy lời nói vừa rồi của Hà Thúy Bình. Cô tự nhủ với lòng mình rằng từ nay về sau dù có làm chuyện gì cũng phải nhớ đặt về nguyên chỗ cũ, phải tập thành thói quen mới được, để không gây ra điều rắc rối khi tiếp xúc với anh sau này.
-------------------------------
Tại nơi rực rỡ đèn màu về đêm như Tương Phùng thì vào giữa giờ chiều thế này cũng không có gì đặc biệt, nơi đây chỉ nổi bậc khi màn đêm buông xuống. Kiến trúc xây dựng của quán bar này rất kì lạ. Nơi đây có ba tầng với ba phong cách hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng chúng lại hòa thành một chỉnh thể hoàn hảo không chê vào đâu được.
Tương Phùng có mặt cửa chính quay về hướng đường lớn, nhưng cửa vào thì lại nằm hai bên trái phải cùng với mặt sau. Khi khách muốn đến tầng một là tầng dành cho những người thích sôi động, nhayy múa ca hát trong điệu nhạc mạnh mẽ đến cuồng say thì họ đi vào hướng cửa bên trái. Còn nếu người nào thích phong cách nhẹ nhàng sâu lắng để thả hồn lâng lâng theo những điệu nhạc du dương cùng một không gian mang đến cảm giác thư thái yên bình ở tầng hai thì họ sẽ vào bằng cửa bên phải. Cuối cùng là cửa phía sau để dành cho những vị khách thích một mình hưởng thụ mà không bị ai quấy rầy hay để bàn chuyện làm ăn gì đó với đối tác thì họ chọn những căn phòng Vip với giá cao ngất ngưởng. Đương nhiên, mỗi đêm vẫn chưa bao giờ có phòng nào trống cả.
Lúc này chỉ mới 15 giờ chiều, Phùng Kiến Quân theo thói quen ngủ nướng đến tận 18 giờ mới chịu thức dậy, đột nhiên hôm nay đổi tính thức dậy đặc biệt sớm, hoàn toàn tỉnh táo xách lên cái chìa khóa xe và vọt nhanh như chớp đến Tương Phùng vì vừa rồi anh nhận được một cuộc gọi của quản lí quán bar nói rằng Hoa Vân Phong đã đến được nửa tiếng đồng hồ rồi, nhưng anh không cho quản lí gọi điện cho Phùng Kiến Quân.
Chuyện là thế này, Hoa Vân Phong thực ra tối nay có hẹn với ba người anh em của mình đến Tương Phùng, nhưng vì chuyện của Diệp Tri Thu nên anh có điều khó chịu trong lòng, vả lại không thể cứ ở nhà rồi khi cô nàng tỉnh dậy thật khó đối mặt với người ta, không biết cô ấy có còn nhớ đến những chuyện đã vô thức làm trong cơn say hay không nữa. Anh đến nơi đây bằng taxi, rồi đi vào theo quản lí. Vì là khách rất quen ở đây và là bạn của ông chủ, nên Hoa Vân Phong lên thẳng phòng Vip.
Sau khi vào phòng, anh nói với quản lí: “Tôi đến hơi sớm, vì muốn yên tĩnh một mình. Anh đừng cho Kiến Quân biết!”
Quản lí gật gù: “Được ạ! Tôi sẽ không cho ông chủ biết chuyện này! Xin hỏi anh dùng gì?”
Hoa Vân Phong mục đích muốn quên đi nỗi buồn, chỉ còn cách chuốc say bản thân thôi, nên anh nói: “Single Malt Scotch!”
Quản lí nghe xong liền lui ra ngoài chuẩn bị. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại một hồi vẫn thấy nên báo cho ông chủ biết, vì tính tình của hai người Hoa Vân Phong và Phùng Kiến Quân thì đắc tội Hoa Vân Phong có lẽ còn có đường sống, ngược lại nếu Phùng Kiến Quân mà không vừa mắt ai rồi thì chắc chắn sẽ ngay lập tức ấn nút biến!
Nhưng quản lí không biết đâu, đó chỉ là bề ngoài thôi, đến khi chuyện làm sai trái vượt quá giới hạn của Hoa Vân Phong, làm cho anh thật sự nổi giận thì đối phương mới được thể nhiệm hai chữ “thê thảm” là như thế nào. Bình thường anh rất ôn hòa, nhưng đến Phùng Kiến Quân cũng phải nể sợ thì phải nhận định lại rồi!
Khi Phùng Kiến Quân đến Tương Phùng đã là nửa tiếng sau đó. Anh mới vừa dừng xe còn chưa ổn định đã không kịp rút chìa khóa ra mà giao cho bảo vệ muốn làm gì thì làm rồi chạy thẳng đến thang máy trực tiếp lên tầng ba.
Phùng Kiến Quân chạy ào vào mở cửa phòng, hơi thở còn dồn dập, tóc mái thì dựng đứng lên trông rất buồn cười. Anh thấy Hoa Vân Phong ngồi nhàn nhã trên ghế dài mà nhấm nháp ly rượu whisky, hai chân dài bắt chéo, tay trái khoát lên lưng dựa của ghế, dáng vẻ thanh lịch, phóng khoáng cùng tự do.
Nghe tiếng bước chân của Phùng Kiến Quân, Hoa Vân Phong đổi tư thế ngồi, hai chân đặt ngang bằng xuống đất, lưng hơi cúi về phía trước, hai khuỷu tay đặt trên hai đầu gối, lắc lắc chất lỏng màu vàng sóng sánh trong ly thủy tinh, bình thản mở miệng...
Anh nói: “Gọi quản lí vào đây!”
Phùng Kiến Quân nghe nói vậy thì dù đầu óc anh bình thường hay trì độn vẫn hiểu ý Phong ca là gì. Nhưng anh không dám cãi lời, vội mở cửa đưa đầu ra ngoài liền nhìn thấy quản lí đứng chờ phục vụ, không nói hai lời, anh ra lệnh: “Vào!” rồi thụt đầu vào trong.
Ở ngoài này, quản lí cảm thấy bất an lắm, anh nhìn vẻ mặt vừa rồi của Phùng Kiến Quân căng thẳng quá. Haiz! Đại họa gì sắp giáng xuống đây? Đang phân vân thì ông lao công vốn đang làm công việc bỗng ngừng lại, dành ra một chút thời gian ‘tâm tình’ với quản lí.
Ông lao công nói: “Quản lí, lần này ông chọc nhằm người rồi. Đáng lẽ ra ông nên e ngại không phải ông chủ mà là Phong ca của ông chủ nha. Bình thường không cần nói, nhưng lúc nãy tôi để ý sắc mặt của cậu Vân Phong đó không được tốt như thường ngày. Mà theo kinh nghiệm sống nhiều năm của tôi cho thấy những người ngày thường trầm tĩnh bao nhiên hễ khi có chuyện gì thật sự tức giận thì…”
Nói không hết câu, chấm lửng ở nơi đó, nhưng động tác xòe bàn tay làm động tác cắt ngang cổ của ông lao công đã làm quản lí đổ mồ hôi hột, nuốt nước bọt cũng cảm thấy cổ họng phát đau. Quản lí sờ cổ, trời ạ, chắc không nghiêm trọng vậy chứ? Thật sự không dám vào, mà không vào cũng không xong… haiz!
Lúc này Phùng Kiến Quân lại ló đầu ra một lần nữa, tức giận rống: “Vào trong, nếu không thì ra ngoài!” ý nghĩa là bị đuổi việc luôn đó.
Quản lí giật mình, đúng là gần vua như gần hổ, nôm na là gần ông chủ cũng nguy hiểm không kém nha! Quản lí nhắm mắt nhắm mũi mở cửa vào trong, thôi vậy, mặc cho số phận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.