Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 61: Bản sắc ‘thục nữ’




Đưa tay sờ vào đôi gò má non mềm của con gái, ngắm nhìn dung nhan ẩn hiện bóng hình người xưa, lòng dạ Diệp Hoài Sơn lại quặn đau từng cơn. Vì sự an toàn của con gái, ông thậm chí chưa cho nó biết bất kì điều gì về mẹ của nó, ngay cả cái tên cũng không nói, nó chỉ biết nó rất giống mẹ của mình mà thôi. Đối với những người có xuất thân từ hắc đạo đầy cạm bẫy và nguy hiểm như ông thì tốt nhất con gái không nên biết gì cả để không phải một khi cả tin vào người nào đó rồi nói lộ bí mật, nhất định dẫn đến thiệt hại cho bản thân.
Đúng vậy, Diệp Hoài Sơn năm xưa đã từ một cậu bé mồ côi được Lí lão gia nhận về nuôi dưỡng, nhận làm nghĩa tử, và cũng hứa sẽ gả con gái duy nhất của người cho ông. Điều đó chứng tỏ Diệp Hoài Sơn trong giới hắc đạo rất có tiếng tăm hai tay cũng đã nhuốm đầy tội ác.
Mấy năm gần đây, Diệp Hoài Sơn cố gắng rất nhiều, nổ lực để kéo công ty từ trong vũng lầy của thế giới đen tối trở lại đường sáng. Ông có mong ước cuối cùng của đời mình là phải để lại cho con gái những gì trong sạch nhất.
Nhưng thế lực ngầm nào dễ đối phó, vả lại ông có rất nhiều kẻ thù đang lăm le muốn phá hỏng công sức của ông. Những tội lỗi năm xưa cứ để một mình ông gánh vác, chết là xong sẽ đền hết tội, con gái ông hoàn toàn không có lỗi gì hết.
“Ba ba… Ba ơi!” Diệp Tri Thu ngẩng đầu nhìn ba mình, cô lấy làm lạ, nãy giờ cô gọi ông mấy tiếng mà ông không có chút phản ứng nào hết.
Diệp Hoài Sơn giật mình, nhìn con gái: “À, ba đây, gì vậy con?”
Cô gái lấy hai tay đỡ lấy cả gương mặt của ông, nhìn trái nhìn phải lo lắng không thôi: “Có phải ba không khỏe không? Sao sắc mặt kém quá vậy?”
“Không có gì đâu. Có lẽ đêm qua ngủ không ngon giấc thôi. Ba và con xuống nhà ăn sáng, rồi ba ba đi nghỉ ngơi một chút là hết thôi.” Diệp Hoài Sơn tìm lí do hợp lí.
Diệp Tri Thu đương nhiên không nghĩ nhiều, nghe lời ba, cô trèo xuống giường, đi nhanh vào phòng tắm, vừa đi vừa cười hì hì nói với ba: “Ba ba xuống dưới trước, con tắm nhanh lắm, đợi con chút.”
“Được rồi, từ từ thôi, vào phòng tắm mà cũng nhảy nhót, cẩn thận trượt té đó con!” Diệp Hoài Sơn yêu thương nhắc nhở.
Diệp Tri Thu thè lưỡi, hình như ai thấy cô với bộ dạng lúc nãy đi vào phòng tắm cũng nhắc nhở như vậy, trước là dì Trần, giờ cả ba ba cũng để ý vậy nữa. Hì, chỉ trách tính cách cô vốn không quá thích hợp với hai từ ‘thục nữ’ thôi.
Diệp Hoài Sơn đi xuống lầu, vừa đi vừa có suy nghĩ: Chẳng lẽ là già rồi, sao thời gian gần đây ông cứ cảm thấy bất an? Nhiều lúc nằm mộng thấy có người đến dẫn con gái của ông đi, người ta nhất định là đến trả thù ông. Những chuyện ông làm năm xưa ông chưa bao giờ hối hận, nhưng có điều kì quái nữa là mọi hậu hoạn chẳng phải đã không còn rồi sao? Quả thật nghĩ kỹ vẫn không có khả năng. Cớ gì ông luôn có cảm giác không yên.
Mới bước xuống lầu, đã thấy chú Trần đứng ở dưới. Diệp Hoài Sơn ra hiệu cho ông cùng mình đi vào thư phòng.
Khi hai người vào trong, hoàn toàn không có thân phận chủ tớ như bình thường, hai người ngồi ngang hàng. Chú Trần bề ngoài chính là một quản gia, kiêm lái xe đưa Diệp Tri Thu đi đó đây thôi. Ngày ngày nhàng nhã thưởng trà cùng chơi cờ tướng, nhưng ai biết được năm xưa ông là một trợ thủ rất đắc lực của Lí lão gia, ông cùng Diệp Hoài Sơn là cánh tay trái và tay phải của vị bá chủ đầy quyền lực một cõi hắc đạo ngày xưa.
Diệp Hoài Sơn đốt một điếu thuốc rồi đưa cho chú Trần, giọng đều đều: “Ông nói xem, có phải tôi già rồi không. Sợ bóng sợ gió, ngay cả ngủ cũng bị ám ảnh.”
Chú Trần bình tĩnh thong dong, thở dài một hơi rồi nói: “Chuyện là chúng ta làm. Ông sợ con bé sẽ bị ảnh hưởng sao?”
“Ông nói luật nhân quả có linh nghiệm không? Nợ cha con trả, tôi thường nằm mơ thấy một chàng trai trẻ đến đòi nợ tôi…” Diệp Hoài Sơn mi mày nhăn lại đăm chiêu suy nghĩ.
Chú Trần liếc nhìn Diệp Hoài Sơn, phì phà khói thuốc: “Ông đừng lo, chuyện là do tôi làm, tuyệt không ảnh hưởng đến ông và tiểu thư nhỏ đâu. Hay ông bị ám ảnh chuyện của tiểu thư Thu Nguyệt?”
Ngày xưa Lý Thu Nguyệt cứ ngỡ sẽ thuận lí thành chương trở thành vợ của Diệp Hoài Sơn, nhưng sự thật không chiều lòng người, một thanh niên trẻ tuổi tài tuấn đã làm cô tiểu thư này động lòng, họ yêu thương nhau và thề non hẹn biển. Ông trời không thuận theo ý người thì người chỉ còn cách thay đổi ý trời, nên Diệp Hoài Sơn đã biến tình yêu thành thù hận, chẳng những cướp về người yêu mà còn tìm mọi cách hủy hoại tình địch.
“Không thể nào!…” lắc lắc đầu “Chúng ta là hạng người chỉ biết sống trong tội ác, chưa bao giờ hối hận về con đường đã chọn. Nhưng chuyện đó có liên quan đến tiểu Thu, tôi không muốn còn bất kỳ mối nguy hại nào… Nay kết hợp với giấc mơ của tôi, trong lòng tôi lại nghĩ có lẽ mầm mống vẫn còn…” Diệp Hoài Sơn phản bác nhận định của chú Trần.
Chú Trần đem điếu thuốc búng vào cái gạt tàn, lắc đầu suy nghĩ rồi nói: “Không có khả năng. Năm đó vụ cháy cô nhi viện nháo một trận lớn như vậy, trong danh sách kiểm tra số lượng còn sống, đã không còn tên đứa nhỏ đó… Vả lại nếu nó còn sống, cũng tuyệt không là mối uy hiếp chúng ta… Ông biết mà lão Diệp!”
Diệp Hoài Sơn ngẩng ra, rồi thở phào một hơi, ông cũng không quên những chuyện ấy, nhưng làm sao dối lòng được. Bề ngoài trấn định bao nhiêu thì nỗi sợ hãi càng nhiều bấy nhiêu. Xem ra ông phải cố gắng hơn nữa để sớm trao tiểu Thu nhà mình cho chàng trai mà ông tin tưởng là có thể cho con gái hạnh phúc và sự bảo vệ tốt nhất thôi. Dù gì ông cũng già rồi, sau khi con gái lấy chồng thì theo họ nhà chồng, mọi ân oán giang hồ cũng như tất cả nỗi ám ảnh quái ác sẽ không còn nguy hại đến cô con gái cưng của ông!
----------------------------
Diệp Tri Thu xuống lầu nhìn quanh quẩn vẫn không thấy ba ba đâu, cô định đi thư phòng tìm ba thì dì Trần gọi lại: “Tiểu Thu, ba con và chú Trần đang bàn công chuyện. Con đợi chút hay ăn trước rồi đi học cho kịp giờ?”
Diệp Tri Thu buồn bả, ba ba đã nói sẽ đợi cô dưới lầu để cùng nhau ăn sáng. Một tháng hơn mới gặp một lần, nếu đợi ba thì có thể không kịp giờ đến trường. Cô rất muốn ba mau xử lí xong công việc trước khi cô phải đi.
Nhưng từ lúc Diệp Tri Thu ngồi vào bàn ăn, chán nản ăn đồ ăn ngon mà không một chút khẩu vị, cô vẫn cố ngóng chờ ba trở ra từ chiếc cửa lạnh lẽo kia, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không đợi được ông.
Diệp Tri Thu nhắn lại với dì Trần vài điều cho ba ba của cô, rồi lên xe chạy đến trường học như thường lệ.
Đến trường, gặp lại Lam Hân Đồng. Cô bạn hỏi han Diệp Tri Thu về ngày nghỉ đến thăm nhà bà ngoại của Điềm Mật có vui không. Diệp Tri Thu không kể chuyện của mình cho Đồng Đồng biết, chỉ nói đại khái là chơi cũng vui, được ăn nhiều món ngon…
Cô cũng không quên đem bánh quy mà Hoa Vân Phong tặng cho mình chia cho các bạn. Ai cũng xuýt xoa khen gợi, còn hỏi là bánh bán ở đâu. Diệp Tri Thu nói quà ở thành phố C. Các bạn bảo khi nào đến đó nhớ mua nhiều nhiều một chút cùng nhau thưởng thức, Diệp Tri Thu đương nhiên đồng ý.
Đằng kia, nhóm ba người của An Tố, người luôn ghét cay ghét đắng Diệp Tri Thu thì bĩu môi, chê bai đủ điều.
An Tố thốt lời khinh bỉ: “Có mấy cái bánh cũng khoe, hừ. Đồ rẻ tiền! Cho tao, tao còn ghét bỏ đó.”
Nếu là bình thường đụng chạm đến Diệp Tri Thu không sao cả, bất quá coi như chó sủa bậy mà thôi, nhưng đây là những cái bánh Hoa Vân Phong tự tay làm cho cô, cô còn luyến tiếc không dám ăn; đem làm quà cho các bạn không phải cô muốn khoe khoang mà là muốn chia sẻ các bạn cô cũng biết được cái tốt của người cô yêu, dù cô không nói xuất xứ của món quà này là người kia tặng cho cô. Nhưng những lời khen của các bạn làm cô cảm thấy hãnh diện về anh ấy lắm!
Vậy mà An Tố đáng ghét dám nói đây là ‘Đồ rẻ tiền’. Ngọn lửa trong lòng Diệp Tri Thu không ai đốt mà bùng cháy dữ dội. Cô đứng dậy đi đến chỗ của bọn họ, đứng từ trên nhìn xuống An Tố, thật sự cô muốn giáng cái tát vào mặt cô ta, nhưng hành vi đó là bạo lực học đường nha! An Tố cũng không có làm gì cô, chỉ nói cho sướng miệng thì cô cũng trả lại cho cô ta mấy lời mà thôi…
Diệp Tri Thu nói: “Đồ rẻ tiền sao? Tôi cũng không khoe với cô, cô nổi điên gì chứ? Hay là không ai quan tâm đến nên buồn rầu sinh sự?”
An Tố hùng hổ đứng lên ghế, bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Tri Thu: “Con hồ li, rốt cuộc mày cũng ra miệng rồi. Há, tao tưởng mày bị câm hay điếc gì đó chớ… ha ha!”
Đây là giọng cười kính nể hay cười khi dễ đây? Diệp Tri Thu lại cảm thấy rất buồn cười. Cô ta đã nhiều lần chọc giận buông lời thóa mạ chỉ đợi đến lúc Diệp Tri Thu chịu không nổi mà mắng lại, rồi thừa cơ hống hách một phen. Diệp Tri Thu cũng không phải dạng người thích tự ngược, chịu ủy khuất để người khác ăn hiếp mãi đâu. Chỉ là trước kia cô không thèm quan tâm, trong lòng cô lúc nào cũng chỉ có một vấn đề dai dẳng là tương tư Hoa Vân Phong thôi, không thời gian để bận tâm mấy chuyện sinh sự này nọ.
Nhưng giờ đây, An Tố đã đụng chạm vào ổ kiến lửa rồi, dám xem thường món quà của Hoa Vân Phong tặng cho cô sao? Tìm chết!
“Đúng, hồ li có cái giá của hồ li. Còn một số người muốn cũng không được… Ghen tị chết rồi!” Diệp Tri Thu không sợ hãi trả lời.
An Tố lại như nổi điên, vung tay chống nạnh hai bên, hung dữ gắt gỏng: “Mày nói gì hả con kia? Mày có tin tao cào nát mặt mày không? Lột cái bộ da hồ li của mày ra… Hừ!”
Diệp Tri Thu chưa hề nao núng, dù sao dòng máu chảy trong người cô là máu của Diệp Hoài Sơn nha – một lão giang hồ kì cựu mà không ai không nể sợ, chỉ có Diệp Tri Thu là ngây thơ không biết. Nhưng hễ nhắc đến tranh chấp, chưa bao giờ có chuyện nhượng bộ. Bình thường với bộ dạng nhu mì, ăn nói dịu dàng kia của cô cũng chỉ là lười quan tâm thế sự mà thôi.
Diệp Tri Thu thầm nghĩ, nếu cô không cho An Tố một bài học thì nhất định những lời lẽ không hay về cô mà An Tố là người khởi xướng cứ mãi không vơi đi được. Bất quá là đánh nhau a, cô không sợ!
Cô bình thản như chuyện không liên quan đến mình, nói: “Muốn đánh sao? Được, ra tay đi, xem ai sợ ai!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.