Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 36: Nhân tâm khó lường




Diệp Tri Thu chạy nhanh ra cổng, bỏ quên cả chiếc xe đạp của mình, sau khi được ông bảo vệ gọi lại cô mới nhớ ra: “Cháu gái ơi! Cháu quên xe đạp trong kia rồi.” cười hiền từ, ông bảo vệ nhắc nhở.
Diệp Tri Thu mặt lại càng đỏ, vội vàng cảm ơn ông rồi lấy xe đạp chào ông ra về.
Trên đường về hồn cứ lâng lâng. Đạp xe về đến gần nhà rồi mà tâm thần vẫn gửi lại nơi ấy. Nhưng nhanh chóng, cô nhớ ra một điều, hôm nay là ngày thứ ba anh ở đây, ngày mai không được gặp anh nữa rồi. Lúc nãy xảy ra nhiều chuyện bất ngờ vậy, cô vốn định nói lời từ biệt với anh…trời ạ, xem kìa, cô hậu đậu chưa này!
Diệp Tri Thu quay xe lại, đi đến ngôi trường kia lần nữa. Cô thấy ông bảo vệ đóng cửa, cô kêu vội: “Ông ơi, cho con vào trong tìm người được không ạ?” ánh mắt chớp chớp cầu xin làm người ta động lòng.
Ông bảo vệ kinh ngạc nói: “Giờ này không còn khách ở trong nữa nên ông mới đóng cửa, cháu tìm ai thế?”
“Dạ. Anh ấy tên Hoa Vân Phong. À, anh ấy đi chung với một người tên Phùng Kiến Quân, tính tình hơi trẻ con nữa.” – Diệp Tri Thu trả lời.
Nhớ ra người đó rồi, cậu ấy rất dễ nhận ra không lầm với người khác được: “Ồ, ông biết rồi. Nhưng lúc cháu vừa đi thì cậu ấy cũng đi về rồi. Hôm nay…để xem, là hôm thứ ba cậu ấy đến đây nên hôm nay chắc đón chuyến bay về nhà luôn rồi cháu à!” ông bảo vệ tận tình vui vẻ cho cô đáp án.
Diệp Tri Thu ủ rũ, sao cô và anh luôn sai biệt thời gian thế kia. Chỉ một chút xíu thôi mà cũng lỡ mất nhau. Thôi vậy, Diệp Tri Thu chào biệt ông bảo vệ, dắt xe ra về.
----------------
Ở nhà trọ nhỏ trong hẻm vắng, Phùng Kiến Quân nói nhỏ với Hoa Vân Phong: “Phong ca, anh định mặc cái áo ướt đẫm này về luôn sao?” chỉ chỉ trước ngực áo anh lấm lem vết nước mắt.
Hoa Vân Phong sửng sốt, lấy tay sờ lên ngực áo, nơi này đã khô rồi, đâu ra ướt đẫm chứ. Tên Phùng Kiến Quân này càng lúc càng khoa trương giống Bạch Thiệu Đông rồi.
Hoa Vân Phong đi vào phòng chuẩn bị quần áo khác để thay, Phùng Kiến Quân không chịu buông tha, lúc nãy anh tưởng Diệp Tri Thu và Hoa Vân Phong chỉ đơn thuần là ôm nhau thôi, nhưng khi nhìn thấy vết nước mắt này, cùng với cô giáo Mạc khóc thương tâm anh không khỏi liên kết các sự việc lại thành một chuỗi mà anh cho là lô-gic.
Anh hỏi Hoa Vân Phong: “Phong ca, có phải khi nãy cô giáo Mạc nhìn thấy anh và Diệp Tri Thu ôm nhau nên cảm thấy tình cảm bấy lâu đều là công cốc nên quá thương tâm mà khóc nức nở không?”
Hoa Vân Phong nhíu mày: “Suy diễn lung tung!”
“Phong ca, trừ khi anh nói rõ, nếu không anh biết tính em rồi đấy. Em sẽ tiếp tục suy diễn rồi luôn đặt câu hỏi cho anh đau đầu chết luôn.” – Phùng Kiến Quân uy hiếp Hoa Vân Phong.
Điều này Hoa Vân Phong đã nếm trải qua rồi, nên cũng không muốn bị quấy phá mãi. Anh rốt cuộc chịu nói thật: “Vì chuyện hôm qua mấy đứa nhỏ bị ngộ độc mà cô Mạc làm khó Diệp Tri Thu. Anh đứng ra nói lẽ phải một chút, nên cô Mạc tức giận thôi.” Tránh nặng tìm nhẹ, đơn giản dễ hiểu nói bao quát vấn đề cho Phùng Kiến Quân.
“Cô Mạc này cũng quá đáng lắm rồi. Hôm qua đã nói tưởng xong rồi bỏ qua không ngờ lòng dạ lại ghi hận, hôm nay còn làm chuyện mất mặt như vậy, chẳng trách…” Phùng Kiến Quân đưa ra nhận xét là vì hôm qua anh có nấp sau bụi cây nghe được câu chuyện, nhưng tối về chưa có dịp hỏi Phong ca, bây giờ có cơ hội rồi, anh hỏi: “Phong ca! Sao anh biết Diệp Tri Thu không có tội?”
Hoa Vân Phong thở dài: “Cô giáo Mạc nói là bọn nhỏ ngộ độc, nhưng khi chúng ta đến nơi, anh chỉ nghe tiếng khóc của một vài đứa có sức khỏe tốt có triệu chứng ngộ độc. Vốn dĩ nếu ăn thức ăn Diệp Tri Thu mang đến, không chỉ có mấy đứa đó, mà những đứa sức khỏe yếu hơn tại sao tránh khỏi! Vả lại, đối với chuyên môn nghề nghiệp các cô ấy phải nhận ra điều này trước và sơ cứu chứ, nếu không thì báo cho bệnh viện đến trước mà không phải chúng ta.” Còn nhiều dấu hiệu nữa mà bằng vào trực giác phát hiện nên Hoa Vân Phong không đề cập ở đây.
Phùng Kiến Quân mắt sáng rỡ: “Nói vậy cô giáo Mạc vì tranh giành tình yêu đã dựng nên màng kịch này, muốn đổ tội cho Diệp Tri Thu để làm mất giá trị của cô gái kia trong lòng anh, nhưng không ngờ bản thân mình vì một nước cờ sai lầm đã sắm vai kẻ ác…ha…ha!”
Hoa Vân Phong sẵn tay đẩy Phùng Kiến Quân ra ngoài, anh muốn thay quần áo chuẩn bị đến giờ lên máy bay rồi. Không muốn lôi thôi với triết lí trinh thám của Phùng Kiến Quân.
-----------------------------
Diệp Tri Thu về nhà, cô thấy dì Trần đang bận rộn trong bếp. Cô tâm trạng vui cũng muốn ôm dì Trần, tâm trạng không tốt cũng muốn ôm dì Trần. Hiện tại là vì nguyên nhân thứ hai. Diệp Tri Thu ôm dì từ sau lưng, giống như muốn mượn hơi ấm của người mẹ để sưởi ấm con tim đang lạnh giá.
Dì Trần giật cả mình, quay sang nhẹ gõ vào đầu Diệp Tri Thu: “Con bé này, muốn dọa dì ngất đi phải không? Dì lớn tuổi rồi. Thiệt tình…” đang nói chuyện, dì Trần bỗng phát hiện trong mắt Diệp Tri Thu ẩn chứa nỗi buồn. Dì vội quan tâm: “Sao rồi con? Đi chơi không vui sao? Hay cãi nhau với bạn à? Nói dì nghe.”
Diệp Tri Thu lắc đầu không nói. Cùng lúc nhìn dì Trần tay cầm cái hủ gia vị đang định nêm nếm đồ ăn. Diệp Tri Thu nhanh nhẩu chuyển chủ đề: “Không có gì. Con chỉ suy nghĩ không biết khi nào mới có tay nghề như dì Trần có thể chiếm trọn trái tim người đàn ông mình yêu như kiểu dì và chú hay không?”
Dì Trần bị đánh lạc hướng thành công. Khi nghe nhắc đến lão già nhà mình, dì cãi lại: “Dì có chiếm được trái tim ông ấy đâu, chỉ chiếm được cái dạ dày thôi.” Ánh mặt xẹt qua một tia đau buồn, dì Trần nhanh chóng giấu nó đi, nói tiếp: “Nói thật ra muốn giữ được người đàn ông thì ít nhất phải biết nấu ăn đó à! Mà đúng rồi, bây giờ cho con phân biệt muối với đường còn chưa chắc đúng, huống gì nấu ăn. Thôi đi cô bé. Lên lầu thay đồ rồi xuống ăn cơm!”
Diệp Tri Thu thấy dì Trần nhạo mình, chu cái môi nhỏ, nhìn trên tay dì đàn cầm cái hũ nắp màu xanh lá hôm qua cô vừa mới sử dụng nó để làm sôcôla kia mà. Nên dõng dạc tự tin chỉ vào nói: “Dì Trần, cái này là đường chứ gì!”
Dì Trần cười ha ha, buông xuống cái hũ đang cầm, lấy cái khác đưa đến trước mặt Diệp Tri Thu: “Còn nói là biết? Cái này mới là đường nè con!”
Diệp Tri Thu cứng họng, nhìn hai cái hũ có chứa hai loại gia vị giống nhau như đúc, ai mà phân biệt được. Hôm qua làm sôcôla, cô thấy hũ có chứa dạng hạt kết tinh màu trắng này, không nghĩ ngợi nhiều liền cho nó là đường. Còn cho thật nhiều vào “món quà tình yêu” kia nữa, sợ là không đủ ngọt anh ăn sẽ bị đắng. Chết rồi, hỏng hết, chẳng những vậy, còn làm quà tặng người ta mất mặt quá còn gì!
Diệp Tri Thu thì thầm: “Sao lại như vậy?”
“Sao không thể? Con bé này, con không có năng khiếu nấu ăn mà còn không phân biệt gia vị bình thường nữa, sau này lấy chồng phải chọn người biết nấu ăn là xong.” Dì Trần không chê bai cô gái, yêu thương vuốt tóc cô, săn sóc nói vậy.
Gật đầu tỏ vẻ hiểu chuyện, Diệp Tri Thu lủi thủi lên lầu. Trời ạ! Cô làm gì cũng sai hết. Càng muốn gây ấn tượng tốt thì càng hỏng bét. Cô thả mình xuống giường, lấy chăn phủ kín đầu, giống như làm như vậy sẽ bớt cảm giác xấu hổ với Hoa Vân Phong vậy. Trốn thôi, phải trốn, mặt mũi nào gặp người ta đây. Lúc này cô lại mong chờ Hoa Vân Phong vứt bỏ món quà đó, không ăn phải thì không biết cô hậu đậu đến mức thậm tệ, vậy thì vẫn còn cơ hội cứu vớt tình cảm. Haiz!!! Diệp Tri Thu ảo não.
Diệp Tri Thu không cam tâm, cô không thể cứ làm cô gái vụng về như thế hoài được. Trước kia cô từng nói: nếu có người nấu ăn ngon nuôi cô, cô sẽ lấy làm chồng. Nhưng hôm nay cô nghĩ khác rồi. Cô phải biết nấu ăn mới được. Ít nhất phải biết làm những thứ đơn giản như mấy món điểm tâm để lấy điểm trong lòng người ta chứ. Nếu không, chẳng biết khi nào cô mới có thể làm Hoa Vân Phong thích cô được. Cô đã nghe Điềm Mật nói một câu trong các cuốn tiểu thuyết ngôn tình là như vầy: con đường ngắn nhất để đi đến trái tim là phải qua dạ dày! Hoa Vân Phong của cô không thể thấy được bên ngoài của cô càng không có thời gian nhiều để hiểu hết nét đẹp bên trong con người cô. Vậy thì chỉ còn cách thông qua dạ dày là thiết thực và khả thi nhất. Ùm…đúng vậy! Chưa bao giờ DiệpTri Thu lại nóng lòng muốn học nấu ăn như vậy. Bắt đầu từ ngày mai phải theo dì Trần nổ lực học tập mới được. Diệp Tri Thu không ý thức được bản thân mình đang thay đổi – chỉ vì yêu!
Diệp Tri Thu lại nghĩ: sao dạo này cô làm gì cũng không thuận lợi vậy kìa. Ngỡ là tranh thủ tình cảm thành ra phá hỏng thì đúng hơn. Buồn rầu muốn chết, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, lần này cô đã đổi nhạc chuông rồi, đổi thành bài mà Hoa Vân Phong đã trình bày bằng đàn dương cầm “Childhood Memory”. Diệp Tri Thu cầm điện thoại lên xem, nhấp nháy cuộc gọi là tên anh Lăng Khiêm. Cô nhận cuộc gọi: “Alô, em nghe đây anh Lăng Khiêm.”
Sở Lăng Khiêm nghe tiếng cô gái có phần ủ rũ, hỏi lại: “Cô bé, em không sao chứ, tâm trạng không vui sao? Giọng nói nghe không ổn lắm? Có chuyện gì nói anh Lăng Khiêm giải quyết cho.”
Diệp Tri Thu thở dài, nhìn điện thoại, sờ mặt mình, không hiểu: chẳng lẽ anh Lăng Khiêm thấy vẻ mặt không sinh khí này của cô hay sao, hay điện thoại có chức năng phân biệt tâm trạng à. Cô che giấu tâm trạng tệ vậy sao? Vội nói: “Không có gì đâu! Chỉ là dạo này bài tập nhiều quá, em cứ tưởng học đại học khỏe lắm chứ. Ai ngờ mệt muốn chết. Em cứ nghĩ là thoát khỏi môn Toán rồi, bây giờ gặp lại mà còn khó hơn nữa, anh thấy số em có đen đủi không chứ?” phát tiết, phát tiết, lời nói là giả, cảm xúc là thật, trộn lẫn cũng tạo nên một lời kịch hoàn toàn có thể lay động lòng dạ Sở Lăng Khiêm rồi.
Sở Lăng Khiêm thương tiếc cô gái nhỏ: “Vậy à? Vậy mà mấy hôm nay anh không có thời gian gọi điện cho em, nghĩ là em nhớ anh em sẽ gọi, nhưng không có cuộc gọi nào của em hết, anh cứ nghĩ em không thèm quan tâm anh luôn rồi, ai ngờ em bận rộn như vậy. Tiểu Thu em có bài tập gì khó làm không được gửi qua anh giải ra cho!”
Nghe Sở Lăng Khiêm nói vậy, Diệp Tri Thu vui mừng lắm, thực ra khi nãy cũng không hoàn toàn bịa chuyện, cô vốn định rủ các bạn đi học nhóm môn Toán cao cấp, môn này cô mơ hồ không hiểu lắm. Nhưng anh Lăng Khiêm nói vậy thì để anh ấy giúp, dù sao đỡ tốn thời gian đi học nhóm: “Dạ được, em cảm ơn anh Lăng Khiêm trước nhé! Em sẽ gửi bài tập qua cho anh….ùm…nhưng mà anh còn bận nhiều công việc như vậy, em còn nhờ anh làm bài tập nữa được không đây?” áy náy, Diệp Tri Thu cũng không muốn anh Lăng Khiêm của cô mệt mỏi quá độ nha!
Sở Lăng Khiêm nghe nói vậy, trong lòng ấm áp khôn xiết, cô gái nhỏ của anh biết quan tâm anh, xem ra đã trưởng thành rồi, không lâu nữa anh có thể rước nàng về dinh như ý nguyện đã lâu: “Cô bé à, không sao đâu, làm bài của em coi như giải trí thôi mà. Không rắc rối như giải quyết công việc của anh đâu.” Sở Lăng Khiêm thật sự rất thông minh, những bài toán nhỏ này không làm khó được anh.
Diệp Tri Thu hâm mộ: “Phải chi em có một chút xíu trí thông minh của anh thì tốt quá. Sao em ngốc môn Toán quá không biết!” ha ha, nhưng thực ra Diệp Tri Thu cô không có môn nào quá nổi trội cả.
“Cô bé ơi, trên đời không có ai toàn diện cả!” – Sở Lăng Khiêm an ủi Diệp Tri Thu.
Nhưng ở bên đây điện thoại, Diệp Tri Thu lại suy nghĩ về một người khác: đúng vậy. không ai toàn diện cả, và anh ấy cũng vậy.
Sở Lăng Khiêm không nghe tiếng Diệp Tri Thu nói, nghĩ là cô mệt rồi, nên anh không muốn làm trễ giấc ngủ của cô gái nhỏ, anh nói: “Tiểu Thu, em ngủ đi, làm xong anh sẽ gửi mail cho em. Yên tâm mọi chuyện cứ giao cho anh. Dù trời có sập xuống, anh Lăng Khiêm cũng đỡ dùm em. Ngủ ngon cô bé!”
“Dạ! Anh Lăng Khiêm ngủ ngon. Bài này không gấp đâu, từ từ làm cũng được. Nếu anh mệt mỏi quá thì em không đành lòng đâu! Bye anh Lăng Khiêm!” – Diệp Tri Thu chào tạm biệt.
Bên kia Sở Lăng Khiêm lại nhìn điện thoại đã ngắt tín hiệu hồi lâu, bây giờ buổi sáng mà lại chút anh ngủ ngon, cô bé này lần nào cũng vậy, luôn làm anh dở khóc dở cười thế này.
Vừa buông điện thoại, cửa phòng làm việc của Sở Lăng Khiêm có tiếng gõ nhè nhẹ, anh lên tiếng bảo đối phương vào. Bước vào là một người đàn ông phương Tây trẻ, khoảng chừng 30 tuổi, mái tóc được chải chuốc gọn gàng, từng sợi tóc màu vàng kim óng ánh, da trắng mũi cao đặc trưng của người ngoại quốc. Anh ta bước vào cung kính đối với Sở Lăng Khiêm: “Thưa chủ tịch, tôi đã theo ý ngài điều tra rõ chuỗi nhà hàng khách sạn Lam Ký và Lam Tĩnh Hiên. Đây là tư liệu.” trình ra tư liệu đặt lên bàn của Sở Lăng Khiêm, anh ta tiếp tục sơ lược những gì điều tra được: “Lam Ký được thành lập vào thập niên 90. Ban đầu chỉ là một quán mì sợi theo kiểu người Hoa tại thành phố C. Nhưng nhờ tầm nhìn xa rộng và chăm chỉ cần mẫn, dưới sự dẫn dắt tài tình của Lam Bách Hàng là ông nội của Lam Tĩnh Hiên, chẳng mấy chốc làm ăn càng ngày càng phát đạt. Đến ngày nay, với sự duy trì của cha Lam Tĩnh Hiên, Lam Ký ngày càng có uy tính trên toàn quốc. Họ vừa mới mở một nhà hàng ở thành phố NT, hoạt động rất tốt.” ngừng một chút thư kí người ngoại quốc này nói tiếp: “Đây là phát đồ tăng trưởng của Lam Kí 10 năm trở lại đây. Và đây là tư liệu về Lam Tĩnh Hiên” từng phần tru liệu được phân rõ ràng, theo thứ tự điều tra, thể hiện sự chuyên nghiệp và tin cậy cao.
Sở Lăng Khiêm từng ngón tay thon dài lật cẩn thận từng trang tư liệu vẻ mặt nhàng nhã, hai chân bắt chéo, lưng dựa vào ghế da, ánh mắt dạt dào ý cười, môi mỏng khẽ nhếch, bày ra nụ cười bí hiểm. Sở Lăng Khiêm khoát tay, ý bảo thư kí có thể ra ngoài. Thư kí cúi đầu chào rồi lui ra ngoài. Trong phòng làm việc lúc này đặc biệt yên tĩnh, Sở Lăng Khiêm cầm trong tay những trang tư liệu về Lam Tĩnh Hiên xem sơ qua: giải nhất cuộc thi hùng biện Tiếng Anh, Quán quân cờ vua thành phố C, Đội trưởng đội điền kinh, Cuộc thi Ôlympic Toán …thủ khoa Khoa Kinh tế - Quản trị kinh doanh.
Dựa vào những thứ này sao? Sở Lăng Khiêm hoàn toàn không xem Lam Tĩnh Hiên ra gì. Lam Tĩnh Hiên hôm trước tại trường học của Diệp Tri Thu đã thách thức anh. Vốn dĩ anh còn rất nhiêu công sự phải lo lắng, không hơi đâu mà để tâm Lam Kí nhỏ nhoi. Nhưng vì Diệp Tri Thu đã trưởng thành, lúc nào cũng bị ong bướm vờn quanh, mà nhất là tên Lam Tĩnh Hiên kia, gần gũi lấy danh nghĩa bạn bè thân thiết mà tiếp cận người con gái anh yêu. Anh làm sao có thể cho hắn có cơ hội. Một tháng trở lại đây công ty Thịnh Á trong nước gặp nhiều rắc rối, anh phải làm việc gấp đôi bình thường. Để nuôi con cá lớn anh phải thả sợi dây dài. Thịnh Á và bọn người trong công ty đó anh chỉ cần hất tay nhẹ một cái là đứng không vững rồi, nuốt trọn không có gì là khó khăn. Nhưng vì kế hoạch lâu dài, anh phải cung cấp vốn tài chính cho bọn họ, đến khi mục đích anh đạt thành. Nó cũng chẳng còn giá trị lợi dụng nữa, kể cả lão già Lý Tuấn Sinh kia.
Trong lòng Sở Lăng Khiêm cười lạnh: nhóc con Lam Tĩnh Hiên, chỉ bằng bấy nhiêu tài lẽ mà đòi tranh tiểu Thu với ta sao? Để xem, cả Lam Kí sẽ dậy sóng chỉ vì sự ngạo mạn của mày đó. Nét cười khinh bỉ hiện lên khóe môi, cùng với đôi mắt lóe sáng thâm độc làm người xem có cảm giác lạnh cả sống lưng, nụ cười nguy hiểm như ác quỷ đến từ địa ngục, tuy tuấn mĩ nhưng thật quỷ dị, tâm cơ khó lường.
--------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.