Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 21: Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời




Cao Phi Phi rón rén theo gót mẹ cô vào văn phòng. Cô chính là con gái của Ôn Cẩm Ngọc-người phụ nữ có khí chất tao nhã này.
- “Đứng dựa vào tường cho mẹ!” – Ôn Cẩm Ngọc nghiêm khắc giáo dục con gái.
Bà là người đứng đầu công ty du lịch này, tiếp quản từ tay chồng từ hơn 20 năm trước, bà chưa bao giờ dám buông lơi trách nhiệm, đây là tâm huyết của chồng bà - người mà bà kính trọng và yêu thương.
Nhớ năm xưa, bà là một cô gái tỉnh lẻ tìm đến thành phố C để kiếm việc làm sau khi tốt nghiệp đại học, vì ở quê nhà không có nơi làm phù hợp với ngành học hướng dẫn viên du lịch của bà.
Lúc đó cô gái trẻ Ôn Cẩm Ngọc có tư dung xinh đẹp, người gặp người thích, cô đã đến một công ty du lịch xin việc thì nhanh chóng được nhận vào làm. Nhưng sự ghen ghét, ganh đua cùng với bao ong bướm vờn quanh, cuộc sống của cô gặp rất nhiều sóng gió.
Nhiều đồng nghiệp thấy cô được cấp trên khen thưởng vì thái độ phục vụ tốt, lời lẽ trang nhã, được khách hàng rất hài lòng thì sinh tính đố kị, hãm hại đủ điều. Làm cô phải chịu nhiều tiếng oan.
Chưa hết, bản thân có nhan sắc như hoa lại tính tình dịu dàng nên cũng không thiếu lời trêu ghẹo, người khác lập mưu tố cáo với cấp trên với ý đồ hại cô mất việc vì dám dụ dỗ các đồng nghiệp nam đã có vợ hoặc bạn gái.
Nhưng may thay, ở công ty hiện tại cô đang làm có anh cơ trưởng họ Cao quý mến cô đã lâu, nhưng chỉ là yêu thầm không dám nói ra, vì cá tính cô kín đáo, từ trước giờ chưa nhận lời yêu ai, nên anh còn e ngại.
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, anh đứng ra nói cô là bạn gái anh, hai người sắp tổ chức lễ cưới trước ánh mắt ngỡ ngàng của nhiều người, phần lớn là các cô gái, vì anh là cơ trưởng đẹp trai được các đồng nghiệp ái mộ nhất.
Không ngờ lời tuyên bố này chẳng những không giải cứu được cho Ôn Cẩm Ngọc, mà còn làm cô bị nhiều người ghen ghét hơn nữa. Không thể tiếp tục trơ mắt nhìn người con gái mình yêu phải chịu khổ, anh cơ trưởng họ Cao đã cùng cô rời khỏi công ty hiện tại. Hai người cùng nhau lập công ty riêng. Ngành nào cũng có cái khó của nó, muốn lập môn hộ riêng, tất cả điều mới mẻ thì quả thật không dễ dàng chút nào.
Chồng cô đã phải hao tổn rất nhiều tâm huyết cho công ty CC.airlines nên đến khi Ôn Cẩm Ngọc sắp sinh Cao Phi Phi thì chồng bà cũng qua đời do lao tâm quá độ. Thậm chí anh chưa gặp mặt con gái một lần nào; thậm chí cô còn chưa lần nào nói yêu anh. Đó là sự hối tiếc lớn nhất trong lòng của Ôn Cẩm Ngọc.
Khi cô nhận ra mình đã sớm yêu người luôn quan tâm che chở cho mình, anh đã vì mình mà tạo lập một cõi giang sơn vững chắc cho mẹ con cô thì đã không còn cơ hội nữa rồi.
Ôn Cẩm Ngọc chỉ đành ôm mối tình muộn này chôn sâu nơi đáy tim, một mực vì con gái và vì không phụ tâm huyết của chồng mà giữ vững cơ ngơi này đã 23 năm nay.
------
Trở về từ hồi ức xa xưa, Ôn Cẩm Ngọc nhìn con gái, đứa con gái duy nhất của bà cùng người chồng yêu mến. Thở dài, bà thật sự không biết phải nói sao để cho cô gái sửa đổi tính tình.
Bướng bỉnh, ngoan cố, lời nói luôn đặt trước suy nghĩ, tính tình nóng nãy, không chịu nghe ai giải thích…rất nhiều nét đặc trung trong tính cách của con gái mà Ôn Cẩm Ngọc hay bất kỳ bà mẹ nào cũng phát sầu.
Từ khi vào đây, Cao Phi Phi không dám nói tiếng nào, đói với người nào cô cũng phát tính tình được, nhưng trước mặt mẹ, cô như con mèo bệnh, nào dám hé môi. Cô cúi mặt nhìn thẳng xuống đất, không nhút nhít, hai tay khoanh trước ngực giống như đứa trẻ con bị mẹ phạt, ngoan ngoãn lạ thường.
Ôn Cẩm Ngọc đi đến trước mặt con gái, nâng mặt con lên đối diện với mặt mình, mỗi khi nhìn thấy con, bà lại nhớ lại chồng mình, con gái thật giống cha nó. Kiềm nén nỗi xót xa, bà hỏi: “Phi Phi con có thương mẹ không?”
Cao Phi Phi đang im lặng bỗng bậc tiếng khóc, giọng ngẹn ngào: “Con thương mẹ lắm, chỉ là….con ….” ấp a ấp úng, không nói tròn câu.
Ôn Cẩm Ngọc tiếp lời: “Con mới chia tay bạn trai đúng không? Cho nên con có ác cảm với tất cả đàn ông sao, vô duyên vô cớ gây sự, con muốn mẹ tức chết đúng không?”
Cao Phi Phi không ngờ mẹ cô thần thông quảng đại như vậy, biết hết rồi; nhưng rõ ràng tên kia dê xồm mà, nuốt căm tức vào bụng, gặp hắn tính sổ sau, dỗ mẹ cô trước đã: “Mẹ, con sẽ cố gắng sửa tính tình của mình.”
Ôn Cẩm Ngọc nhắm mắt, lắc đầu: “Bản tính khó dời. Con hứa bao nhiêu lần rồi hả? Nếu con còn sinh sự, mẹ sẽ tìm trường nào phù hợp cho con vào học.”
Cao Phi Phi thất sắc: cái gì, mẹ cô dự tính gởi cô vào mấy cái trường giống như dạng giáo dục nhân cách thanh thiếu niên ấy à? Không được, không được, cô đâu tới mức hư hỏng đó chứ. Cô có cách rồi….
- “Mẹ, mẹ nỡ lòng cho con vào đó sao? Ba con sẽ đau lòng đó!” – Cao Phi Phi biết điểm yếu của mẹ cô là nhắc đến ba, từ nhỏ cái gì cô muốn có mà mẹ không cho, chỉ cần nhắc đến ba, mẹ mềm lòng ngay.
Ôn Cẩm Ngọc thở dài, bà biết ý đồ con gái, nhưng bỗng dưng bà thấy đau đầu quá. Không muốn nói thêm nữa, đứa nhỏ thiệt thòi thiếu tình thương của ba. Bà vẫn là không đành lòng.
Khoát tay ý bảo Cao Phi Phi đi ra ngoài. Cao Phi Phi như được thoát khỏi lao tù, cảm ơn mẹ rồi chạy nhanh ra ngoài.
Cô biết tính tình mình không tốt, nên mấy chàng trai say đắm nhan sắc của cô đều không thể chịu đựng cô được quá một tháng, mối tình nào cũng chấm dứt bằng một câu: “Tính tình chúng ta không hợp nhau, chia tay đi!”
Cô thật sự cũng rất khổ sở, nhưng người duy nhất có thể tâm sự là mẹ của cô, nhưng mẹ phải quản lí công ty lớn như vậy, đối với một người phụ nữ đã là quá sức, cô hiểu chuyện chứ, nên không làm phiền mẹ.
Khi còn nhỏ, cô lén chạy qua phòng mẹ lúc nửa đêm, ghé tai vào cửa, cô nghe tiếng mẹ khóc nỉ non, mẹ nhớ ba, mẹ mệt mỏi. Vì vậy cô tự nhủ phải mạnh mẽ, phải thay ba bảo vệ mẹ. Có phải vì như vậy, tính cách của cô có chiều hướng lệch lạc đi không?
Cao Phi Phi không khỏi nhớ đến tên ‘dâm tặc’ kia, anh hại tôi thê thảm, hãy đợi đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.