Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 163: Yêu không hối tiếc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mọi chuyện xong xuôi thì trời cũng đã tối hẳn, Phùng Kiến Quân làm xong nhiệm vụ chọn quần áo cho Phong ca và được mẹ nuôi ưng thuận cho về thì anh còn phải đến thăm quán Tương Phùng của mình một chút. Anh lái xe đến đó. 
Tương Phùng vẫn như thường ngày, là một quán bar rất được ưa chuộng từ giới trẻ cho đến những người lớn tuổi muốn tìm một không gian thư thái với những bản nhạc cổ điển hoặc trữ tình sâu lắng. Đúng là một thiên đường lành mạnh với những người có thú vui với âm nhạc lời ca, thư thái sau ngày làm việc mệt mỏi. 
Phùng Kiến Quân vừa mới đỗ xe xong, nếu không có Hoa Vân Phong thì anh thường vào quán bằng cửa chính cũng như những người khách bình thường khác mà thôi. Vừa mới bước chân vào cửa, ngoài tiếng âm nhạc ầm ầm vang vọng thì anh còn nghe một tiếng gì đó cũng náo động không kém. Anh kéo lại một người phục vụ và hỏi:
- Tiếng gì nghe kinh khủng quá vậy?
Các anh chàng phục vụ ở đây toàn là thuộc dạng “xinh trai” cả, chàng trai này cũng thế, đường nét và phong độ chẳng chê vào đâu được. Anh chàng trả lời:
- Dạ thưa, là một cô gái đang thất tình hay gì đó mà giành hát mấy bài liên tục rồi không chịu xuống. Chúng tôi báo cho quản lý rồi, quản lý nói sẽ đến khuyên cô ấy xuống sân khấu.
Phùng Kiến Quân cảm thấy trời đất dường như đảo lộn, trời ạ, đây gọi là hát đấy à? So với tiếng heo kêu còn khó nghe hơn? Cô gái nào có uy lực mạnh mẽ như thế, tiếng thét kinh hoàng này cũng có thể tạo ra được quả thực đáng nể, xem ra cô này có tiềm năng làm việc trong các tổ tra tấn tội phạm đấy.
Hiếu kỳ, anh hướng trung tâm sân khấu đi đến. Do ánh đèn lờ mờ cùng với những vệt sáng tối chiếu không đều trên sân khấu cộng với hành động… à không phải… chắc cái này gọi là “vũ đạo” quá điên cuồng của cô gái mà anh không tài nào nhìn rõ mặt cô ta. 
Quản lý từ đằng xa hướng về đây, thấy có ông chủ ở đây, anh ta khép nép chào đón:
- Ông chủ… ặc, quên mất…. Cậu Quân, cậu đến rồi à?
Biết còn hỏi, dư thừa! Phùng Kiến Quân không thích ai gọi anh là ông chủ, mà không biết do tính tình anh khó chịu hay sao ấy, không hiểu lý do gì anh lại ghét tên quản lý này gọi anh là ông chủ như thế. Xét về mặt quản lý quán thì anh ta rất xuất sắc, chỉ có điều vẻ mặt nịnh nọt là Phùng Kiến Quân cảm thấy như bội thực, mỗi lần nhìn thấy là muốn đập cho một trận, nếu không thì quay đầu bỏ đi không thèm để ý đến. 
Phùng Kiến Quân xua tay nói miễn, anh quản lý mới rón rén xin chỉ thị:
- Cậu Quân, cậu chỉ dạy tôi cách giải quyết chuyện này đi ạ!
Phùng Kiến Quân mất kiên nhẫn, quát:
- Chuyện nhỏ như vậy mà không biết thì cuốn gói cút đi!
Anh quản lý giật nảy mình, anh cúi lưng, mặt chỉ dám đối diện với sàn nhà, anh ta không ngừng lau mồ hôi. Bình thường có cậu Phong ở đây, ông chủ mình cũng đâu có dám lớn tiếng quát tháo nhân viên, khi nào không có thì hãy ngoáy lỗ tai chờ nghe mắng đi. Làm sai cũng bị mắng, làm đúng cũng bị mắng. Riết rồi thân làm quản lý như anh nhưng chẳng có chút tôn nghiêm nào, ăn nói thì khép nép như bà đồng bóng vậy, chẳng dám hó hé một hơi thở mạnh, nếu không thì bất cứ lúc nào cũng bị trục xuất khỏi quán. Haiz…
Anh quản lý lại gắng gượng lấy lòng:
- Dạ được, để tôi giải quyết ạ!
Nói xong anh bước lên bậc thang sân khấu, cũng nhờ vào giai đoạn chuyển bản nhạc khác mà cô gái có thời gian “nghỉ ngơi”. Chỉ cầm micro và lắc lư theo điệu nhạc. Anh quản lý tiến đến, sau khi ra hiệu cho ban nhạc vặn nhỏ âm lượng lại. Cô gái không vui nhíu mày, còn anh quản lý thì cung kính nói vào tai cô:
- Thưa cô, cô đã hát liên tục nhiều bài rồi, cũng nên nghỉ ngơi đi ạ, có thể…
Anh chưa nói hết thì cô gái hét lớn vào micro :
- Anh là ai a? Là cái giống gì? Đàn ông à… đồ xấu xa, đồ quỷ ma, đồ háo sắc… á á… anh muốn làm gì, cút đi tên dâm tặc, tôi báo cảnh sát bắt anh đó… á…
Cô gái vừa la lớn vừa hành động tránh né dường như là sợ anh quản lý chạm vào cơ thể mình. Bởi vì anh thấy cô lung lây sắp ngã có lẽ do say rượu nên anh định đưa tay đỡ, ai ngờ… mắng anh là dâm tặc cơ đấy! Cái này cũng quá nặng đi, dù sao ở nhà anh còn có vợ đẹp con xinh, ai thèm cô gái say sưa hư hỏng như thế này chứ, nếu biết ai là ba mẹ của cô bé, nhất định anh sẽ phổ cập cho họ một khóa về cách dạy con mới được. 
Mọi người phía dưới dù rất ái ngại với tiếng hát kinh thiên động địa của cô gái, nhưng cũng chưa tới nổi gây chú ý họ bằng cách hét lớn như vậy. Cô gái lập tức trở thành trung điểm, sân khấu lúc này đang được rất nhiều ánh mắt theo dõi.
Còn Phùng Kiến Quân thì lập tức ngay ngẩn cả người. Anh nghe trong câu hét tướng của cô gái có cái từ rất quen thuộc, ngay cả ngữ điệu, âm thanh rất giống, rất giống… 
Anh di động bước chân đến bên cạnh sân khấu, anh mở to mắt nhìn cô nàng đanh đá ấy. Trời ạ, oan gia ngõ hẹp, anh gặp lại “Bà tám chằn” đã mắng anh là “dâm tặc” mấy lần trước. Hừ… bỗng anh nhớ tới một câu nói, cái gì nhỉ… ờ, là cái gì thiên đường không vào lại chui vào địa ngục cái gì đó… ha ha! Nếu có Bạch Thiệu Đông ở đây nhất định chế nhạo anh không có văn hóa mà bày đặt nói thơ nói từ. Hừ, mặc kệ nó đi, xử lý cô nàng này trước. 
Anh bước lên sân khấu, vượt qua mặt anh quản lý mà bước đến gần cô nàng kia rồi giật lấy cái micro và nói vào đấy:
- Alô, các vị bạn hữu thân mến. Tôi là ông chủ của Tương Phùng, hôm nay rượu các vị uống tôi mời, bởi vì em gái này đầu óc không bình thường, bác sĩ nói nó có bệnh nó không chấp nhận được nên mới nổi đên như vậy. Sau này có gặp em nó ngoài đường nhớ đem nó đến cảnh sát dùm tôi nhé. Các vị thông cảm~~~ thông cảm cho em nó nhé. Tôi hứa sẽ báo cho ba mẹ của bé này biết để mang nó về, các vị cứ uống rượu thong thả!
Cao Phi Phi say rượu bí tỉ, mắt mũi nhập nhèm không nhìn ra người đứng bên cạnh mình là ai và hắn ta đang nói lảm nhảm cái gì nữa. Cô chỉ biết “vũ khí” xả stress trên tay của mình bị người ta giật mất rồi. Lập tức mếu máo cái miệng, ngoảnh mặt chạy xuống sân khấu, chạy thật nhanh thật nhanh. Cô cũng không biết mình chạy đi đâu, cô chạy mỏi liền nép mình úp mặt vào một cái góc tường và đứng yên lặng ở đấy rất lâu. Bờ vai run run, tuy không có khóc ra tiếng nhưng mà âm thầm nghẹn khuất như bị đè nén khá lâu:
- Híc… híc… hịc…. hịc…
Phùng Kiến Quân trấn an mọi người xong thì khách hàng cũng nghĩ rằng là người quen của anh cho nên không ai quan tâm nữa, âm nhạc lại nổi lên, mọi việc trở nên bình thường. Tiếp theo là những giọng hát vàng của ca sĩ nghe xao xuyến lòng người vang lên. Hầu như chẳng ai còn nhớ đến cô gái vừa nãy, còn Phùng Kiến Quân cũng hả hê vì trả thù được cô nàng đỏng đảnh từng làm anh xấu hổ trước mặt mọi người. 
Phùng Kiến Quân thong thả bước chân vừa đi vừa nhún nhảy theo điệu nhạc ngoài kia, miệng thì huýt sáo nhép theo lời bài hát. Tự tại và thoải mái lắm. Anh vừa đến một chỗ cầu thang chuyển hướng lên lầu, bỗng nhiên thấy một người nào đó ngồi cúi thấp đầu xuống, dường như cuộn thành một vòng tròn, nhìn bề ngoài như một con nhím tự cung thân lại để bảo vệ mình khỏi những thương tổn và đôi bờ vađang không ngừng run lên bần bật. 
Do phần lớn người ấy chìm hẳn vào bóng tối phía trong các bật thang cho nên Phùng Kiến Quân nhìn không rõ. Trong đầu anh hiện lên một người, chẳng lẽ là cô ấy…
Anh vốn định mặc kệ, ngồi mệt thì tự mò về nhà thôi, hoặc là một lát nữa có phục vụ đi ngang qua đây cũng sẽ gọi cho bảo vệ hốt cô ta ném ra ngoài đường. Anh không cần xen vào. Nhưng chẳng hiểu vì sao, cái gì đưa đẩy và thoi thúc anh mà anh lại bước đến gần đấy, đưa tay chạm nhẹ vào vai cô ta. Vỗn dĩ anh định gọi một tiếng bảo về nhà sớm đi, con gái say xỉn không nên ở nơi xa lạ. Nhưng bất ngờ lắm, cô gái tự dưng từ sự đè nén cảm xúc, nay cái vỗ vai nhè nhẹ này không biết đã động chạm đến cái “van khóa nước mắt” của cô hay sao ấy, cô bỗng cất tiếng khóc dữ dội lắm!
Phùng Kiến Quân ghét trường hợp này nhất, con gái khóc còn nghe ghê tởm hơn là tiếng quỷ rống trong các phim ma kinh dị nữa. Anh chẳng biết làm sao, lúc này ước gì có cái giẻ nhét vào miệng cô ta chặn ngay tiếng thét ấy lại, thật nhứt cả đầu!
Phùng Kiến Quân giơ tay đầu hàng, anh nói:
- Nín ngay, nếu không tôi gọi bảo vệ tống cô ra đường đó!
Cao Phi Phi không nghe rõ người kia nói cái gì, dường như cô say chẳng còn nhận ra Phùng Kiến Quân nữa rồi. Ánh mắt mơ hồ do nước mắt và men rượu làm cô không phân biệt người đứng trước mặt mình là ai nữa. Lúc này trong lòng cô đang nhớ đến một người, một người vốn dĩ cho cô rất nhiều tình thương nhưng trước giờ chưa bao giờ cô có cơ hội nhận được. Đó chính là ba của cô. Chỉ có ba mới có cơ thể ấm áp và đẹp trai nhất thôi, đó là lời mẹ cô đã nói với cô. Chính vì vậy, Cao Phi Phi nhào tới phía trước, dang tay ôm chặt lấy Phùng Kiến Quân.
Phùng Kiến Quân hầu như nín thở, mắt nhắm lại không dám mở ra, trời ơi, anh bị con quái vật anh ghét nhất tấn công kìa! Ồ, không phải, hình như… mềm mềm, ấm áp, trong hơi thở phả ra trên cổ có lẫn giữa mùi hương của một cô gái trẻ trung vừa mang theo hương rượu ngất ngây lòng người. Phùng Kiến Quân cấm bản thân không được hít vào luồng không khí ấy nữa, nhưng làm sao mà điều khiển được. Người ta có thể không ăn không uống nhưng không thể ngừng thở nha, ngừng thở là chết chắc rồi. Thế nên càng làm ra vẻ, Phùng Kiến Quân lại càng hít vào hương say của cô gái, phút chốc, anh không biết làm sao đầu óc mình cũng quay cuồng. Bình thường tửu lượng anh có thể xếp vào hàng có chất lượng. Nhưng tại sao lại…?
Cao Phi Phi cứ cố chấp ôm chặt Phùng Kiến Quân. Thấy anh cựa quậy kháng cự, cô càng siết cổ anh chặt hơn, đến nổi làm anh phải trợn trắng la ó om sòm mà cô không chịu nghe, càng la, càng giãy, cô càng siết. Thế nên Phùng Kiến Quân biết khôn dừng ngay chuyện kháng cự lại nên động tác của cô gái trở nên nhẹ nhàng hơn. Lát sau cô thủ thỉ:
- Ba, con nhớ ba…
Cái gì? Ba á? Trời ạ, anh chưa có vợ làm sao có con rơi lớn như vậy chứ? Cô gái này nhớ ba đến điên rồi sao? Anh cũng hảo tâm an ủi:
- Tôi không phải ba cô. Buông tôi ra tôi gọi xe đưa cô đi gặp ba có chịu không?
Chưa bao giờ anh dùng ngữ khí nhẹ nhàng như vậy để nói chuyện, chỉ là anh không muốn bị siết cổ đến chết mà thôi, cái chết như vậy không anh hùng chút nào. 
Cao Phi Phi nghe nói vậy chẳng những không buông mà còn ghì chặt hơn:
- Không! Ba đừng bỏ con… con rất khổ sở. Ba biết không? Con từ nhỏ rất ganh tị với chúng bạn vì chúng có ba. Ba chúng rất xấu, không đẹp như ba trong ảnh chụp mẹ đưa con xem đâu. Ba con đẹp nhất… Không biết từ khi nào con đặt ra tiêu chuẩn cho bản thân là phải tìm một người đàn ông giống như ba để lấy làm chồng. Nhưng ba ơi… con khổ lắm. Người nào đến với con cũng không thật lòng, không cho con được hơi ấm như của ba... ấm quá ba ơi, đừng bỏ con! Hic… hic…
Cô gái nói một hơi dài rồi thút thít khóc lên tiếng, tiếng khóc không có phần thô cứng đáng sợ như trước đó. Bây giờ tiếng khóc như tố khổ, như kể lể, như nỉ non, nhõng nhẽo với ba mình vậy. Điều này làm cho một thằng đàn ông dám xưng mình là cứng rắn như anh cũng phải mủi lòng. Bởi vì anh từ nhỏ cũng đã mất cha lẫn mẹ, anh có thể thấu hiểu được nỗi đau này. Con gái yếu ớt hơn anh, cần bảo vệ hơn anh, trong lúc này dù muốn dù không cũng không được nhẫn tâm đẩy cô gái này ra khỏi vòng ôm ấp của anh. Thôi thì kệ vậy, hận thù gì trước đó coi như gác lại đi, lúc cô ấy tỉnh rượu thì mọi chuyện sẽ khác, còn bây giờ cứ cho cô ta mượn tạm lồng ngực vững chãi của anh vậy.
Đúng lúc này có một vài vị khách theo sự chỉ dẫn của một người phục vụ đi ngang qua đây không khỏi ghé mắt nhìn chằm chằm. Khách hàng thì có thể không nhận ra Phùng Kiến Quân, nhưng phục vụ thì nhận ra ngay ông chủ của mình, nhưng nhìn đến ánh mắt cảnh cáo của Phùng Kiến Quân thì lập tức ngậm miệng lại và cúi đầu lảng nhanh chỗ khác. Chắc hẳn cũng không ai dám để lộ chuyện ông chủ ôm một cô gái giữa thang lầu vắng vẻ này đâu. 
Mọi người trải qua sau đó, Phùng Kiến Quân nhận thấy cô gái tựa đầu trên vai mình khá im lặng. Không còn vừa khóc vừa lải nhải như trước nữa. Anh thử vài lần lay nhẹ vai cô, cô không có phản ứng. Anh đưa tay lên cổ của mình gỡ từng ngón tay cô gái ra, ban đầu cô còn nắm chặt chẽ lắm, nhưng Phùng Kiến Quân cắn răng “dỗ ngọt”:
- Con gái… hừ… buông ra… ba đưa con về nhà!
Ngượng miệng chết được. Anh mà có đứa con gái như vậy chắc anh thắt cổ chết còn sướng hơn. Phùng Kiến Quân nói xong câu đó, cánh tay ngọc ngà mềm mại của cô gái cũng từ từ tuột xuống xụi lơ hai bên thân. Hình như ngủ mất rồi. 
Ở khoảng cách này, Phùng kiến Quân nhìn thẳng vào mặt cô gái đang nhắm mắt an bình ngủ say. Đôi má ửng hồng, cái môi hơi chu ra, mà dường như đang mếu máo. Hơi thở cô đều đều phả vào mặt anh. Một lần nữa anh biết mình cũng ngầy ngật say rượu theo rồi. Phùng Kiến Quân cố dời tầm mắt khỏi mặt cô gái. Anh lắc mạnh đầu vài cái để bản thân thanh tỉnh hơn. Anh khoác một tay của cô lên cổ mình, nửa lôi nửa kéo con gái người ta vào thang máy riêng của mình để đi xuống nhà xe. Anh từ bi lắm rồi mới không ném cô ta mặc kệ, nếu còn với tình trạng kéo cô gái chân dài này ra bằng đường đi bộ, chắc anh nhứt mỏi lắm đấy. Cách đi bằng thang máy vừa nhanh vừa tiện, vừa chẳng ai ngó đến để thì thầm bàn tán!
Phùng Kiến Quân kéo Cao Phi Phi ra xe. Anh hơi thô lỗ ném cô vào ghế sau còn mình đi vòng ra ngồi vào ghế lái. Anh cảm thấy rời xa cô gái này thì anh tỉnh táo hơn nhiều. Chắc tại hơi rượu của cô nồng quá nên anh có cảm giác bị say “thụ động” đấy. Anh quyết định lái xe đến khách sạn với ý đồ sẽ để cô lại đó cho ngủ một đêm, ngày mai tỉnh rượu thì tự vác xác về nhà. Chứ hiện tại biết nhà cô ấy đâu mà đưa về. À, mà anh nhớ hình như nhiều lần gặp cô ấy ở thành phố Đ, nhất định quê nhà ở đó rồi, sao lại xuất hiện ở thành phố C với bộ dạng lôi thôi lết thết, say xỉn như vầy chứ?
Cao Phi Phi ngủ ngon lắm. Cô thở phì phò phì phò, thỉnh thoảng cựa mình trên ghế một chút, mặt úp vào lưng ghế dựa mà ngủ tiếp, làm cho Phùng Kiến Quân khi nhìn thấy cô trở mình qua gương chiếu hậu thiếu điều muốn hết cả hồn, tự dưng anh sợ cô sẽ ngã xuống sàn xe… đúng là điên rồi!
Phùng Kiến Quân chở cô đến một khách sạn sang trọng có thái độ phục vụ tốt nhất nhì thành phố C này. Cạn tình cạn nghĩa rồi nhé, cứ xem như tích đức cho con cái đi, người ta thường nói, ở hiền sinh con gái, anh thích con gái! Ha ha…
Thuê xong phòng, anh lôi kéo cô gái này vào phòng đã đặt. Trời ạ, con gái gì mà nặng muốn chết, chân dài quá làm gì, người nhìn sơ qua rất gầy nhưng tại sao lại nặng như con lợn béo vậy nhỉ? Ì ạch ì ạch… rốt cuộc với sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ phòng, anh đã thành công tống cô gái đó vào cửa phòng thành công. Nhân viên thấy nhiệm vụ mình đã xong, tự động rút lui lúc nào không hay biết. Phùng Kiến Quân vốn định nhờ anh ta kêu cô phục vụ nào đó đến chăm sóc cô gái này, nhưng mà chẳng kịp. Xem ra trước tiên cho cô ấy nằm lên giường đi rồi hãy đi kêu người cũng không muộn.
Phùng Kiến Quân đỡ Cao Phi Phi tới bên giường. Anh đặt cô nằm xuống nhưng thật không ngờ chỉ trong khoảnh khắc, cô gái vươn tay ôm lấy cổ của anh, nhất thời anh cũng bị cô kéo ngã theo. Góc độ ngã lần này đúng là một thảm họa. Anh ngã xuống đệm cũng được, ngã xuống sàn có đau đến mấy cũng chẳng sao, vậy mà xui khiến cớ gì lại ngã ngay vào… ngay vào vùng đất mềm mại êm ái… ây, ngay vào vùng ngực của cô đấy chứ. 
Cao Phi Phi mơ mơ màng màng rên rỉ một tiếng, có lẽ do hơi đau. Nhưng nghe vào tai của môt thằng đàn ông thì lại rất “kích thích”. Cô uốn éo thân mình đồng thời cũng kéo cả đầu của Phùng Kiến Quân theo. Trong tình thế quá “nguy cấp” Phùng Kiến Quân đành gỡ mạnh tay cô ra, nhưng vừa mới gỡ xong thì tay anh lại bị nắm. Lại chẳng biết trong mơ thấy cái gì mà Cao Phi Phi lại đem tay của anh kẹp vào giữa cổ của mình, dùng cằm dụi dụi vào nhẹ nhàng như con chó nhỏ âu yếm khúc xương khoái khẩu. Hai chân cô vung lên, câu lấy thắt lưng của anh và không ngừng vuốt ve.
Trong lúc đầu óc còn tỉnh táo, Phùng kiến Quân phản kháng, nhưng sao sức lực anh đi đâu mất tiêu hết rồi. Hình như anh cảm thấy mình yếu sưc quá đi, dường như còn muốn nằm xuống nữa là… ồ, không! Trời ạ, cái đầu anh đang nghĩ gì vậy nè? Không được, cô nam quả nữ ở chung một phòng, lại trong tư thế quá gợi tình như vậy, rất dễ lầm đường lạc lối đó nha!
Nhưng thay vì dùng lí trí để suy nghĩ thì đàn ông thường dùng trái tim để mách bảo vào lúc này đây… haiz! Khó rồi. 
Cái gọi là định lực gì đó đều quăng đau mất hút chỉ cảm thấy toàn thân như có cái gì đó biến hóa. Từng tế bào như rụt rịt làm nhiệm vụ nào đó mà từ trước đến giờ Phùng Kiến Quân chưa từng bảo nó thực hiện. Lý trí không còn hiệu lực ở đây nữa, chiếm lĩnh đầu óc anh không còn là một cô gái đanh đá đáng ghét, cũng quên bẵng đi chuyện cô ta từng gọi mình là tên dâm tặc, cũng chẳng nhớ bản thân đã từng thề rằng không đội trời chung với cô ta… tất cả tất cả chỉ là mây khói.
Phùng Kiến Quân tham lam vươn lưỡi liếm lấy cánh môi đang gợi lên khiêu khích của cô. Cánh môi thật mềm và thơm ngát. Mùi rượu như truyền mạnh hơn vào huyết quản, anh cảm thấy mình đang say, say thật rồi. Anh bắt đầu thuận thế nằm phục xuống đè lên người cô. Cao Phi Phi cũng có những biến hóa mà chính bản thân cô cũng không hề hay biết. Có lẽ đó là một loại bản năng của tổ tiên loài người đã được tạo ra để duy rì nòi giống. Không gì có thể ngăn cản được sự lấn lướt mạnh mẽ của nó. 
Cao Phi Phi bắt đầu đưa bàn tay sờ soạng quanh lưng của anh, sờ xuống thấp hơn nữa… Còn những cái hôn của Phùng Kiến Quân như những cơn sóng vô cùng mạnh mẽ, nó quét qua làn môi, xuống cổ, lướt nhẹ đến cả vùng mềm mại căng đầy nhựa sống, rồi sau đó… sau đó là một quá trình hòa hợp giữa đôi bạn trẻ.
Chẳng ai biết cuộc hoan ái này diễn ra bao lâu, cũng chẳng ai đếm được họ thực hiện hành động ngọt ngào đầu tiên của nhau này bao nhiêu lần, nhưng thật sự mà nói, không gian nơi đây đã sớm được nung nấu lên nóng hôi hổi vì sự nhiệt tình của họ. Đúng là môt đêm mặn nồng không bao giờ quên được!
-------------------
Mọi nơi lại được đón chào một ngày mới, ánh mặt trời chan hòa nhưng không gay gắt chiếu vào những rặng cây kẽ lá, làm tan đi những giọt sương mai còn vương vấn đọng lại trên cành lá. Khí trời thoáng đãng, mây trắng bồng bềnh miên man trôi dần theo làn gió. Khí trời mang cái se lạnh đặt trưng của những ngày cận xuân, mọi người cũng thay cho mình những bộ áo ấm áp hơn để thích nghi với cái se se của làn gió lạnh. 
Mới sáng sớm, Diệp tri Thu và dì Trần đã cùng nhau đáp máy bay xuống thành phố C để đến gặp Diệp Hoài Sơn. Hôm qua dì Trần không hiểu sau cứ trằn trọc mãi, tối khuya dì cũng không ngủ được mà cứ đi đi lại lại trong nhà. Diệp Tri Thu thấy thế cũng thức theo dì, cô hỏi thăm:
- Dì khó ngủ hả dì? Hay qua phòng ngủ chung với con đi nhe!
Dì Trần lặng nhìn cô gái, dì lắc đầu:
- Ngủ không được thì ơ đâu cũng là ngủ không được… Con về phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa dì mệt sẽ ngủ sau.
Diệp Tri Thu mấy ngày nay đã chú ý hơn nhiều về hành động và cử chỉ của dì. Mặc dù lần nào hỏi tới dì cũng nói không có gì, nhưng ai nhìn vào cũng biết chắc đang có chuyện. Rốt cuộc nguyên nhân là đâu. Theo cách nói của Hoa Vân Phong khi cô bảo anh tư vấn thì anh nói rằng nhất định có liên quan đến chú Trần. Cô nghĩ nhiều lắm cũng không biết liên quan đến khía cạnh nào ấy nhỉ. Cô không như Hoa Vân Phong có tài lấy được thông tin cần biết từ những câu hỏi mang tính khai thác, cô nhiều lúc vẫn sợ nếu mình nói ra thì có khi nào không đúng sự thật chẳng những không khai thác được gì mà còn làm dì Trần thêm mối suy tư hay không nữa.
Thấy dì ngày càng hao gầy vì sầu tư chuyện gì đó. Cô cho rằng mình không thể cứ sợ bóng sợ gió được mãi. Cho nên cô bạo gan, nói:
- Dì ơi, dì đang lo lắng cho chú của con hả dì?
Dì Trần giật mình:
- Ai nói với con vậy?
Diệp Tri Thu lắc đầu:
- Không ai nói… Chú đi lâu như vậy cũng không có gọi về nhà, mà có thể là do công việc gì đó bận rộn quá thôi chứ chú con là người đàn ông tài giỏi nhất không chuyện gì làm không được nên dì an tâm đi nha.
Đúng thế, trong lòng Diệp Tri Thu thì ngoài ba cô ra chú Trần là người đàn ông rất ưu tú. Nói thực ra thì thời gian cô ở bên ba rất ít, mỗi tháng chỉ một lần gặp mặt, còn chú Trần thì luôn bên cô hàng ngày, thậm chí hàng giờ, chỉ trừ khi cô vào lớp học hay đi ngủ là chú không ở bên được thôi. Nói ra thật lạ, Diệp Tri Thu quý mến chú Trần còn hơn cả ba của mình. Diệp Tri Thu từ rất nhỏ đã xem chú trần như người cha thứ hai của mình, tuy đứng ở vị trí số hai trong suy nghĩ nhưng ở trong lòng cô, chú và ba đứng ngang hàng nhau đấy.
Dì Trần âm thầm thở dài, dì đột nhiên nói:
- Ngày mai dì định đến chỗ ba con hỏi thăm xem sao. Nhưng dì lo con ở nhà một mình, dì không an tâm! Hay con đến nhà Điềm Mật…
Diệp Tri Thu hớn hở hẳn lên, cô không đợi dì nói hết câu đã chen vào:
- Dì ơi, ngày mai con đi với dì được mà. Ngày mai con được nghỉ rồi.
Dì Trần ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng đành phải gật đầu đồng ý mà thôi:
- Ờ, thế cũng được, chứ cho con ở nhà một mình không được chút nào… haiz! 
Diệp Tri Thu vuốt nhẹ lưng của dì, cho dì một cái ôm an ủi:
- Dì ơi, đừng cứ thở dài như vậy, chuyện gì cũng có thể giải quyết mà.
Dì Trần gượng cười một cái cho cô vui, chứ trong lòng dì đã chắc mẩm một cái dự cảm bất an. Dì Trần không biết làm sao cho cô gái hiểu, có lẽ để đến hỏi ý kiến của ba cô bé, nếu như thực sự lão Trần xảy ra chuyện, cô bé có gặp nguy hiểm gì không. Dì Trần biết ngày hôm nay sẽ đến, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Qua điện thoại, Diệp Hoài Sơn có nói sơ lược cho dì biết tình hình của lão Trần, nhưng hiện tại, dì không thể ngồi yên một chỗ chờ đợi tin tức được, dì biết bây giờ chỗ của Diệp Hoài Sơn cũng không phải quá an toàn, lần này xuất phát phải dẫn cô bé theo nhưng dì tuyệt đối không đem cô bé đến gặp ba nó, ngộ nhỡ một phút sơ xuất thì công sức hi sinh của lão Trần đều trở thành cát bụi cả sao.
Hôm nay mới xuống máy bay, dì Trần làm gì mà cứ ngó trước ngó sau. Trước đó, dì còn bảo cô mang khẩu trang và đội nón rộng vành, cái này có phải dì bắt chước Điềm mật không? Haiz, dì làm gì mà ra vẻ nghiêm trọng như vậy chứ. Trông dáng vẻ của dì còn khẩn trương hơn Điềm Mật trước kia, nếu không sợ người ta nhìn vào sẽ cười nhạo thì có lẽ dì đã bảo cô phải hóa trang kỳ dị hơn nữa không chừng. Diệp Tri Thu thắc mắc hỏi dì:
- Dì ơi, có cần phải làm vầy không? Thiệt là quá khoa trương mà. Con có gì ghê gớm đâu mà phải giấu mặt chứ? Cũng đâu phải tội phạm giết người đang bị phát lệnh truy nã hả dì?
Dì Trần khẽ khàn nói:
- Được rồi, chịu khó một chút, tới khách sạn đăng ký xong thì con ở nguyên trong đó đừng ra ngoài, dì đến gặp ba con một chút, chắc là dịp khác ba con có cơ hội sẽ về thăm con sau…
Diệp Tri Thu thắc mắc:
- Ủa, tại sao lại phiền phức vậy? Con đi chung với dì cũng được mà.
Dì Trần không cho phép:
- Thôi con, hôm nay dì đi giải quyết một số việc với ba con, con cứ ở khách sạn. Trưa dì về đó đón con rồi hai dì cháu mình về thành phố Đ kịp giờ con đi chơi với mấy bạn nữa.
Diệp Tri Thu không ngốc, chỉ là cô thường không quan tâm những chuyện phức tạp, câu cửa miệng người lớn thường bảo cô rằng cô còn nhỏ không nên để tâm chuyện gì cả, chỉ cố gắng lo học hành mà thôi, thì cô cũng nghe lời mà chẳng để ý. Giờ nhiều lần thấy những chuyện mà người lớn làm đều có cái gì đó bí ẩn, không tầm thường như họ nói. Cô hỏi thẳng dì Trần:
- Dì ơi, sao con thấy mọi người dường như cố giấu con cái gì đó. Con lớn rồi mà, cái gì cũng cho con chia sẻ chút ít, mọi người đừng xem con như con nít hoài, che chở con mãi được sao?
Cô bé nói đúng, trên đời này sinh lão bệnh tử không chừa ra một ai hết. Phải nói cho cô bé biết để đề phòng chăng? Điều này dì Trần vẫn do dự lắm, dì từ trước đến giờ là một người phụ nữ chuẩn mực của gia đình. Tuổi nhỏ đã vào nhà họ Lý làm công, lớn lên một chút chỉ tiếp xúc với mỗi cô tiểu thư kiêu sa xinh đẹp, hai người như hình với bóng, không phân biệt chủ tớ, thường đùa giỡn nhau như những đứa bạn thân. Bởi ông chủ quản cô chủ rất chặt, cho nên việc quen bạn bè cũng trở nên khó khăn đối với cô. Rồi lớn lên chút nữa dì lại yêu một người đàn ông chững chạc, có chút dã tâm và vô cùng tàn nhẫn. Nhưng chẳng hiểu sao người ấy lại hấp dẫn ánh mắt và cả trái tim dì đến như vậy. Hầu như chẳng có ai có sức hút như anh ta, vừa nhìn đã thương là không có, mà dì thương chú Trần một cách từ từ như mưa dầm thấm đất. Sự bá đạo, gan góc và máu lửa ở nơi anh lúc ấy làm cho con tim cô gái trẻ năm ấy mền nhũn. Và từ khi trở thành vợ của chú Trần, dù chú ấy chẳng muốn cưới dì chút nào, nhưng dì vẫn chấp nhận kiểu vợ chồng trên danh nghĩa như thế. Suốt ngày dì hiu quạnh với căn buồng xó bếp, dì chỉ lẩn quẩn trong vòng chật hẹp của mái gia đình, đã lâu rồi dì không đặt chân đến một vùng đất nào khác thành phố Đ. Nay nơi đây trở nên xa lạ quá!
Dì Trần lặng lẽ nhìn Diệp Tri Thu, dì hứa với cô một điều:
- Được rồi, chuyện gì muốn biết thì để từ từ dì kể cho nghe, nhưng mà hôm nay phải nghe lời dì đó biết chưa?
Diệp Tri Thu yên tâm hơn rồi. Trong điện thoại ba cô cũng đã nhắc đến chuyện này, bảo cô không được cãi lời dì mới chịu cho cô đến đây, cô phải gật đầu đồng ý mọi chuyện dì yêu cầu mới được. 
Diệp Tri Thu hứa hẹn:
- Dạ được, dì yên tâm đi, con sẽ ngoan ngoãn đợi dì về!
Có thế này dì Trần mới thở phào nhẹ nhõm, dì đợi đến một chiếc xe màu đen, cả hai cùng nói với nhau cái gì đó Diệp Tri Thu nghe không rõ, mà sao loáng thoáng thì giống như đọc “mật khẩu” vậy hà. Nhưng cô bé không có hỏi dì Trần. Khi hai người ngồi vào xe, dì Trần cũng không cho cô tháo khẩu trang ra, thật sự cô ngạt thở muốn chết.
Cũng may khách sạn cách đó cũng không quá xa, nói thế chứ theo sự quan sát của Diệp Tri Thu thì hình như bác tài xế phía trước quên đường hay mới tập lái xe không biết, mà sao chở dì cháu cô đi vòng vòng mấy lượt rồi mới đảo về khách sạn vậy nhỉ. Haiz, có thể nào như lời cô giảng viên dạy Mác-Triết đã từng kể một chuyện khi cô ấy đến một tỉnh lẻ có người cố tình chở cô đi vòng vèo như thế để lấy thêm chút tiền. Diệp Tri Thu nghĩ như thế và lập tức lắc đầu, thôi đi, đừng có suy nghĩ như vậy, không nên nghĩ xấu cho người ta như thế đâu!
Tới khách sạn, Diệp Tri Thu được dẫn lên một phòng sang trọng, dì Trần căn dặn vài câu thì cũng bỏ đi. Cô nằm trên giường đánh giá căn phòng này, quả thật xinh đẹp lắm, nhất định không rẻ tiền rồi. Cô lại thoáng nghĩ, ba cô có cần khoa trương chọn cái phòng lớn quá vậy chi cho tốn tiền, để tiền gom góp lại giúp đỡ những người nghèo không phải tốt hơn sao. Cô thì chẳng thích xem thời sự, nhưng khi ở bên cạnh Hoa Vân Phong thì anh thích “xem”, ồ hay nói đúng hơn là nghe tin tức trong ngày, cho nên cô cũng có ghé mắt nhìn thấy. Thật sự mà nói, khi cô xem đến cảnh tượng những người nghèo khó không có cơm để ăn, áo quần chẳng lành lặn, thậm chí ngủ ngoài đường hoặc trong những ngôi nhà không thể gọi là nhà, thật sự rất thê thảm, lòng cô cũng nặng trĩu theo. Mong sao mình có thể chia sẻ cho họ. 
Khi ấy Hoa Vân Phong nói với cô rằng, phải cố gắng học tập, sau này nhất định có cơ hội được giúp đỡ những người đó và hiện tại chỉ cần muốn cũng có thể thực hiện bằng hành động, không cần phải liên quan đến tiền bạc hay vật chất. Nhiều lúc cô nghĩ rằng mình chẳng thể nào làm được chuyện gì to tát để trợ giúp cả. Mà người yêu cô lại cho cô thêm động lực, anh nói: “Chỉ cần em có lòng, dù chỉ là việc nhỏ thôi cũng là tiếp sức cho họ rồi!”. Thế nên cô rất có lòng tin ở bản thân, cô nghĩ mình sẽ học thật tốt, không lười biếng nữa, sau này trở thành người hữu ích cho đời.
Cô nằm ngửa mặt lên trần nhà cười vu vơ, cô thấy cuộc đời thật có ý nghĩa, mỗi con người sinh ra đều có sứ mệnh của mình, dù ít dù nhiều họ vẫn tương tác lẫn nhau tạo thành một thế giới đa dạng và hòa chỉnh. Thật sự cô thấy mình như lớn lên rất nhiều, từ khi nào cô có thể lặng yên mà suy nghĩ một vấn đề nào dài đằng đẳng, sâu miên man như vậy chứ. Có thể là do cô được tiếp xúc nhiều với anh, người mà cô yêu sâu sắc, anh cho cô thấy được thế giới muôn màu muôn vẻ, chứ không đơn giản đơn sắc như trước kia cô vẫn chẳng thèm đoái hoài. Cô đột nhiên nhớ anh quá, muốn nghe giọng nói anh ngay lúc này quá. Cô lấy điện thoại ra, nhấn từng ô số hiện trên màn hình đúng số của anh, số điện thoại cô ghi nhớ mãi không quên. Bên kia reo hai tiếng chuông đã có người bắt máy:
- Tri Thu!
Diệp Tri Thu cười vui vẻ, cô cài nhạc chuông cho anh khác với mọi người trong danh bạ, cho nên anh dễ dàng nhận ra thôi. Nhưng không biết vì sao, không cần nhạc chuông, không cần xem thấy tên hiển thị đi chăng nữa thì Hoa Vân Phong vẫn biết là cô thôi, cái này gọi là tâm linh tương thông. 
Diệp Tri Thu hỏi anh:
- Vân Phong, anh nhớ em không?
Giọng nói mấy phần nhõng nhẽo, mấy phần mang theo nhớ nhung, lại có mấy phần chắc chắn câu trả lời của người kia rồi. Con gái kỳ lạ lắm, biết mà vẫn cố hỏi, rồi nếu đối phương không trả lời hay trả lời không đúng dự đoán thì sẽ càu nhàu cho mà xem. Hoa Vân Phong hiểu ý cô nàng, anh nói:
- Nhớ chứ, rất nhớ, cũng may là còn mấy tiếng đồng hồ nữa là mình gặp nhau rồi.
Diệp Tri Thu bật ngồi dậy, cô nhìn đồng hồ treo tường với con lắc bằng màu vàng óng ánh xinh đẹp nhưng không có tâm trí đi thưởng thức nó, cô có phải rất tham lam không nhỉ, mới nãy thì chỉ nhớ anh thôi, muốn nghe tiếng nói của anh, còn bây giờ thì rất muốn tới ngay để gặp anh, tiếp theo đó là muốn… hôn anh một cái. Ôi trời ạ…
Diệp Tri thu thỏ thẻ:
- Em mới đến thành phố C nè. Anh đang ở đâu vậy?
Hoa Vân Phong một tay cầm điện thoại, một tay đang “đọc” tài liệu, hiện giờ là giờ làm ở công ty, nghe cô nói, anh muốn đánh rơi điện thoại luôn cơ đấy. Anh hỏi:
- Anh đang ở công ty… Vậy hiện tại em ở đâu, anh đến đón em?
Diệp Tri Thu nhớ tới lời dì Trần căn dặn là không cho cô ra khỏi phòng, cô buồn rầu muốn chết, giọng nói cũng ỉu xìu:
- Em đến với dì của em… 
Câu nói dường như chưa cung cấp hết thông tin Hoa Vân Phong muốn, nên anh im lặng chờ cô nói câu tiếp theo, hồi lâu sau Diệp Tri Thu dường như quyết tâm rất lớn, cô nói:
- Anh khỏi đến rước em đi, em đi ta-xi đến nhà của anh nhe.
Hoa Vân Phong không cho phép:
- Không được đâu em, nói địa chỉ anh đến đón!
Không cho cô kỳ kèo mặc cả gì hết, Hoa Vân Phong biết tình hình an ninh bây giờ khó mà nói trước được điều gì lắm. Trông vậy chứ nếu có nguy hiểm đều là nguy cơ ngầm, khó phát giác, tình hình có nhiều tội phạm ẩn mình như hiện nay làm sao anh yên tâm cho cô tự đi một mình được. Vả lại cô còn xinh đẹp như vậy, rất dễ thu hút ánh mắt người khác.
Sự kiên quyết của anh làm cô cũng không còn cách nào khác đành phải nói ra địa chỉ khách sạn. Hoa Vân Phong tính toán thời gian anh nói:
- Em ở trong khách sạn đợi anh, khi nào đến anh gọi điện thoại em hãy xuống dưới, nhớ không được ra ngoài đường đợi anh nghe chưa?
Từ công ty Thịnh Phát đến đó phải mất 10 phút đi xe nếu đường không bị tắc. Cho nên anh không cho cô ra ngoài đón mình. 
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Tri Thu hớn hở kéo cái váy màu trắng ra chuẩn bị thay vào, cô ngắm mình trong gương, lắc lắc thân mình soi từng chi tiết nhỏ nhất. Cô cũng không ẩu tả quên kéo vạt áo hoặc là không lật cổ áo nữa, cô vuốt phẳng bộ váy xinh xắn của mình, hài lòng nhìn mình trong gương. Cô không tô son điểm phấn thêm làm gì, bởi vì cô biết người cô yêu không thích mùi vị của những thứ đó, anh vẫn thường nói, cô tự nhiên là đẹp nhất. Miệng ngọt chết ruồi luôn đấy, trách sao cô không say mê anh như say mật cơ chứ!
Diệp Tri Thu ngồi đợi không được, cô nóng lòng đi tới đi lui trong phòng, rồi bỗng dưng đi về phía cửa, cô đưa tay vặn mở cánh cửa…
Điều cô thấy phía ngoài cửa làm cô giật cả mình, đó chính là đứng bên cạnh cửa hai người đàn ông… ồ không phải, là đàn bà chứ, nhưng dáng người thì cao lớn lực lưỡng chẳng kém chi đàn ông cả. Họ đang làm gì trước phòng cô vậy nhỉ. Cô buột miệng hỏi:
- Hai chị ơi, hai người làm gì đứng ở đây vậy?
Hai người kia nhìn nhau một cái, sau đó một trong số họ trả lời cô:
- Đứng giữ cửa cho cô! 
Diệp Tri Thu tự hỏi trong lòng, sao kỳ lạ quá vậy? Có phải dịch vụ của khách sạn này có khác biệt so với mấy nơi khác không nhỉ? Cô lại hỏi:
- Vậy hai người có thể tránh đường không, tôi muốn đi ra ngoài!
Một người trong số đó lại nói:
- Cô không được ra ngoài, đây là lời dặn dò của ông chủ. Có gì cô xin phép ông ấy đi.
Diệp Tri Thu giờ mới ngớ ra, thì ra những vị này là vệ sĩ cơ đấy, ba của cô làm gì mà cần đến vệ sĩ bảo vệ cô không biết. Điều này làm cô liên tưởng đến các cô con gái cưng của một vị lão đại ào đó khét tiếng trong giang hồ trong tiểu thuyết ngôn tình. Đến đâu cũng có người theo đuôi tò tò ấy! Cô chu môi suy nghĩ một lát rồi làm bộ giả lả với họ, cô cười cười nói rằng mình không cần đi đâu nữa hết và thụt đầu vào phòng.
Bởi vì Diệp Tri Thu biết tính tình ba mình, cô mà có thể xin phép được ông thì đã không cần phải bị giam lỏng như hiện giờ rồi. Thực ra tính tình của hai cha con giống nhau quá nên hiểu nhau tường tận hơn. Nếu cô ngoan ngoãn chịu nghe lời dì Trần không chạy lung tung ra ngoài thì không cần đến ba phải thuê hai vệ sĩ. Xem ra cô thấy mình ngày càng thông minh ra rồi. Có lẽ “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” thật đấy.
Nhưng Diệp Tri Thu không có thời gian tự tán thưởng bản thân. Cô phải nghĩ cách rời khỏi chỗ này nhanh lên mới được. Nghĩ xong cô chạy vào toilet, nhìn lên nắp thông gió phía trên trần nhà. Trời ạ, nó quá cứng, cô không thể làm gì được cả. Xem ra trên phim chỉ để xem thôi chứ không nên học theo, sao trong ấy mở ra dễ quá vậy nhỉ. Bó tay rồi, cô vẫn ngồi ỳ trong nhà vệ sinh không biết phải làm sao. Bởi vì lỡ hứa với Hoa Vân Phong rồi, nếu bảo anh đợi thì không được đâu. Cho nên cô lại suy nghĩ, suy nghĩ… làm cách nào để khỏi phải kinh động đến ba của cô mà vẫn có thể đi tìm anh ấy đây?
Cô trở lại bên giường cầm lên chiếc điện thoại muốn gọi cho anh để hỏi cách giải quyết, cô biết nhất định anh có cách, nhưng sau khi nhấn số xong cô lại buông điện thoại xuống. Nếu cô gọi cho anh kể rõ đầu đuôi, anh sẽ không cho cô đi ra ngoài mà bảo cô hãy ở yên tại đây. Bởi vì anh luôn đặt mình vào cương vị những người lớn để suy nghĩ, không muốn cô làm trái ý người thân của cô… haiz, cô phải làm sao đây?
Một lát suy tư, cô nàng đã nghĩ ra một cách. Cô mở tủ lạnh, lấy nước cam trong tủ cùng với một số thức ăn đem rải chúng lên giường, tạo hiện trường giả làm dơ chăn nệm. Thật sự là một cảnh tượng kinh dị, phải nói một từ “quá bẩn”. Cô hài lòng với thành quả phá hoại của mình. Nhưng không còn nhiều thời gian để tự khen bản thân. Cô nhanh chóng mở cửa phòng, làm ra vẻ điềm đạm:
- Hai chị ơi, có ai gọi dùm em người dọn vệ sinh không vậy? Em làm dơ giường rồi, mà…
Cô nói tới đó liền lấy tay che miệng ngáp một hơi dài “Hơ… ơ…ơ ”, sau đó nói tiếp:
- Em hiện tại buồn ngủ quá, em muốn ngủ nhanh. Chị kêu người giúp em nhé! Nhanh lên nhe chị, gấp lắm!
Chớp chớp đôi mắt to dịu dàng lay động lòng người. Hai người vệ sĩ cũng đưa mắt nhìn nhau, rồi một trong số đó xung phong đi. Người còn lại đứng nghiêm túc như chưa hề có chuyện gì xảy ra. 
Diệp Tri Thu lém lĩnh cười cười, cô định gợi chủ đề nói chuyện với cô vệ sĩ còn lại này, nhưng mà điện thoại cô để bên trong reo vang. Trong đầu cô nghĩ, chắc anh ấy gọi cho mình rồi. Trời ạ, tình hình này là phải bảo anh ấy đợi mình thêm một chút nữa thôi, mình chưa thể ra ngoài được!
Cô nhẹ nhàng khép cửa lại chạy vèo vào trong cầm lấy điện thoại, quả nhiên là anh, cô nhận máy:
- Alo, em nghe nè anh!
Hoa Vân Phong hỏi cô:
- Anh đến rồi, đậu ngay cửa chính, em có thể ra ngoài rồi.
Lúc nãy Diệp Tri Thu gọi cho anh, anh tức tốc giải quyết nhanh công việc còn sót lại và căn dặn Lý Hoàng nếu có chuyện gì liên quan công việc thì cứ gọi điện thoại cho anh. Sau đó anh rời khỏi công ty, lái xe là anh chàng tên Bình vẫn thường hay theo anh, thấy anh gấp gáp, anh ta cũng nóng ruột muốn mau tới nơi, nhưng Hoa Vân Phong lại căn dặn: An toàn là trên hết! Nên chiếc xe lấy tốc độ không nhanh lắm mới đến đây. Tính ra nãy giờ cũng hơn mười lăm phút đồng hồ rồi.
Diệp Tri Thu ậm ừ hoài không biết phải nói làm sao, rốt cuộc cô chọn cách này:
- Anh đợi em chút nữa nha. Em… em đang thay đồ!
Cô nàng này thay đồ cần hơn nửa tiếng đồng hồ cũng chưa chuẩn bị xong nữa. Nhưng Hoa Vân Phong không hối thúc cô. Anh nói:
- Được mà, em từ từ làm đi. Anh đợi!
Cúp máy, Diệp Tri Thu đi đi lại lại trong phòng, thầm trách sao mà người dọn dẹp vẫn chưa đến nữa. Haiz…
Lát sau, tiếng gõ cửa vang lên, có tiếng nói vọng vào trong:
- Tôi là người quét dọn, xin phép vào phòng thưa quý khách!
Diệp Tri Thu mở cửa, cô vui vẻ cho người dọn dẹp một nụ cười thân thiện. Sau khi khép cửa lại, cô thấy người dọn dẹp đã đẩy chiếc xe đẩy to cao hơn nửa người, có nắp đậy đi thẳng vào phòng ngủ. Diệp Tri Thu không muốn chậm trễ thời gian liền đi theo vào. 
Cô nhìn người dọn dẹp phòng chuyên nghiệp trong bộ quần áo màu trắng tinh tươm, trên mặt cũng đeo khẩu trang y tế màu trắng luôn. Trên đầu cũng đội mũ màu trắng, trông rất sạch sẽ. Dì ấy chắc hơi đứng tuổi, tóc gọn gàng cuốn vào phía trong chiếc mũ trắng. Dáng người hơi béo nhưng không nặng nề. Tay chân có phần thô kệch, có lẽ do tính chất công việc đã tạo thành hình thể dì như thế. Dì ta nhanh chóng chuyển drap trải giường xuống dưới, gấp gọn gàng theo một phương thức chuyên nghiệp và bỏ vào cái sọt màu xanh phía bên trái chiếc xe đẩy. Rồi mới lấy bên trong ra một tấm trải giường mới còn thơm ngát hương hoa định trải lên. Lúc này, Diệp Tri Thu đã chuẩn bị xong những lời thuyết phục, cô mở miệng nói:
- Dì ơi, con có thể nhờ dì một chuyện không?
Dì dọn phòng ngẩng đầu lên cung kính khom lưng, dáng vẻ tận tình phục vụ, dì nói:
- Xin quý khách cứ nói!
Diệp Tri Thu đến gần dì và nói nhỏ như sợ có ai nghe thấy:
- Dì ơi, con xin dì giúp con đi ra ngoài được không? Ý con nói là thoát khỏi hai người vệ sĩ ngoài kia đó. 
Dì dọn phòng ngẩng người, dì định từ chối nhưng Diệp Tri Thu lại lấy vũ khí lợi hại của mình ra để “uy hiếp” đối phương. Đó chính là hai tròng mắt lại ươn ướt, nước mắt như sắp trào ra, làn hơi nước trong suốt ầng ậc bên trong ấy thật nhiều thật nhiều. Dì dọn phòng, cắn răng lắc đầu:
- Không được đâu, nếu truy ra, tôi sẽ bị đuổi việc mất!
Diệp Tri Thu mếu máo:
- Dì ơi, con chỉ đi ra ngoài một chút, đảm bảo không có chuyện gì đâu. Vả lại con biết nếu con không gọi thì người khác không dám bước vào phòng đâu, giờ này dì con cũng chưa về. Nếu như… nếu như còn kéo dài thời gian chắc con không đi kịp mất.
Dì dọn phòng lại hỏi:
- Con đi ra ngoài làm gì?
Diệp Tri Thu trả lời thành thật:
- Con đi gặp bạn trai của con.
Dì quét phòng liền ngẩn ra, dì vỗ nhẹ đầu mình một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Hừ, dì ghét nhất kiểu cha mẹ cứ quản giáo con mình quá chặt chẽ. Thời đại gì rồi chứ. Nếu không cho chúng yêu đương sớm thì dùng cách nào khác, khuyên can, giải thích thấu đáo, chứ dì không thích cái kiểu giam lỏng con mình trong phòng không cho đi gặp người khác như vậy. Nếu đứa nhỏ không thông suốt có thể dẫn đến án mạng không chừng… haiz!
Dì nói một hơi dài những câu nói mang tính giả thuyết của riêng dì, Diệp Tri Thu cái hiểu cái không, nhưng cô biết cô sắp thuyết phuc được dì rồi. Cô mừng thầm trong dạ. Lại tiếp tục “tấn công”:
- Dì ơi, giúp con đi nha. Con đi gặp bạn trai nói cho anh ấy vài câu thôi, con hứa với dì sẽ trở lại sau 1 tiếng đồng hồ nữa. Ít nhất thì đầu giờ chiều dì con mới trở về đây, không sao đâu dì.
Dì dọn phòng nhìn thái độ của cô thành khẩn và chân thật, dì động lòng thương, đồng ý giúp cô. Dì bắt đầu nghĩ cách, rồi dì bao cô chui vào trong chiếc xe để khăn, đệm của dì, tuy hơi chật hẹp chút nhưng để ra ngoài được thì Diệp Tri Thu cố gắng chịu đựng vậy. Nói thực ra ý định ban đầu của cô là muốn tráo đổi quần áo với người dọn phòng, nhưng khi dì ấy bước vào thì cô biết kế hoạch không thể thực hiện được, bởi vì dáng người của cô và dì ấy hoàn toàn tương phản, nếu làm liều nhất định bị phát hiện ra ngay.
Diệp Tri Thu vẫn chưa nghĩ nhiều về hậu quả cô tạo ra khi cố ý trốn đi như thế này. Người lớn muốn bảo đảm an toàn cho cô nên mới bố trí cẩn trọng như vậy, nếu cô trốn ra ngoài, có thể gặp bọn người không nên gặp sẽ rất nguy hiểm. Còn nếu may mắn hơn không gặp bọn họ, nếu cô bị ba phát hiện không có ở trong phòng có khi… có khi cô còn bị phạt đòn nữa là. Lúc này cô không nghĩ nhiều như vậy, cô bất chấp tất cả, chỉ có thể muốn một điều là mau gặp Hoa Vân Phong mà thôi.
Chiếc xe được đẩy nhẹ nhàng ra ngoài, lúc trải qua hai người vệ sĩ nhịp tim của Diệp Tri Thu đập thình thịch, mong là không có vấn đề gì xảy ra. Rốt cuộc những lúc ngạt thở thót tim cũng qua đi, Diệp Tri Thu chui ra ngoài cái tủ chật hẹp ấy và cảm ơn người dọn phòng:
- Con cảm ơn dì nhiều lắm.
Dì dọn phòng vẫn lo lắng:
- Cẩn thận nghe con, người bên ngoài dạo này nhiều kẻ lừa gạt lắm. Hừ, sinh ra đẹp quá làm gì, chắc bạn trai con cũng đẹp trai lắm nhỉ?
Diệp Tri Thu đỏ mặt khoe khoang:
- Dạ, anh ấy đẹp trai vô cùng luôn. Có khi dì gặp mà còn phải lòng anh ấy nữa là. 
Nói xong câu vui đùa cô cười ha ha, dì dọn phòng cũng thoải mái cười to. Rồi hai người không hẹn mà cùng nhau che miệng lại làm động tác “hãy giữ yên lặng”. Dì ấy nháy mắt mấy cái bảo cô gái mau đi đi, nếu bị phát hiện là xong đời. Diệp Tri Thu chào tạm biệt dì và chạy một mạch về phía cửa chính. Đương nhiên cô mang theo nón rộng vành và cái khẩu trang cùng kính mát rồi, chẳng ai nhận ra cô đâu.
Ra ngoài, cô nhìn một cái là phát hiện xe của Hoa Vân Phong ngay. Kỳ lạ lắm, giữa phố thị đông đúc, xe cộ chạy qua chạy lại như mắc cửi, cũng không ít xe dừng đỗ ven đường nhưng không biết vì sao cô lại nhận ra xe đó là của anh. Cô chạy nhanh đến đó, gõ cửa xe, cửa kính mở ra đúng là Hoa vân Phong của cô rồi, cô cười tươi:
- Anh đợi em có lâu không?
Hoa Vân Phong lắc đầu, nói
- Không lâu! Lên xe đi em.
Diệp Tri Thu hớn hở lên xe, cô tháo nón, mắt kính và khẩu trang ra để sang một bên. Cô níu lấy cánh tay anh, vùi đầu vào ngực anh, làm nũng:
- Người ta nhớ anh muốn chết.
Hoa Vân Phong cũng cười với cô:
- Ừ, anh cũng nhớ em. Chúng ta về nhà hay em muốn đi đâu chơi?
Diệp Tri Thu nói ngay:
- Về nhà đi anh, tối qua anh nói dì Bình về nhà rồi mà, em đến thăm dì mới được. 
Hoa Vân Phong hôn lên mái tóc của cô, nâng nhẹ đôi má hồng đào của cô mà hôn một cái. Diệp Tri Thu đỏ mặt, làm bộ đánh vào ngực của anh, nhỏ giọng nói:
- Anh này… có người ngoài trước kìa, mắc cỡ chết!
Hoa Vân Phong bình tĩnh nói:
- Em nhìn kỹ đi, cậu ấy đang ngủ gật mà.
Diệp Tri Thu nhìn ra ngoài trước ghế lái, quả thật người đó đang nằm úp mặt lên vô-lăng, ngủ ngon lành. Cô vừa tức cười vừa không vui. Hoa Vân Phong không biết sao cô lại im lặng, anh hỏi:
- Em sao vậy?
Diệp Tri Thu vẫn chưa nâng mặt lên, cô không nhìn anh mà chỉ nhẹ nhàng thốt lên:
- Đợi em lâu như vậy mà nói là không lâu. Người ta còn thấy lâu tới ngủ gật luôn kia kìa.
Hoa Vân Phong mỉm cười, xoa đầu cô làm tóc cô lại rối tung lên, trông bừa bộn một cách đáng yêu. Anh nói:
- Ngốc, anh nói không lâu là không lâu. Bao lâu anh cũng đợi!
Diệp Tri Thu ngẩng đầu lên nhìn anh, cô vừa định vươn tay xoa mặt anh thì bỗng dưng dừng lại. Cô chớp mắt vài cái và nhìn kỹ hơn mặt của anh, hình như bên kia gò má có vết bầm xanh thì phải. Cô cuống lên và hỏi:
- Anh, mặt anh sao vậy? Làm sao ra mấy vết bầm này hả? Ai đánh anh chứ? Nói cho em biết, tên này đáng ghét quá, đánh ra nông nổi vầy? Bao lâu rồi anh? Còn đau không?
Thấy chưa, cô nhất định vì anh mà nóng lòng, hỏi han nhiều câu dồn dập như thế thì làm sao anh trả lời kịp chứ. Vết thương không đau, nhưng cô lo lắng làm cho lòng dạ anh cũng cảm thấy nao nao. Anh vuốt tóc Diệp Tri Thu và thì thầm vào tai cô:
- Mặt anh bị thương nhẹ thôi. Anh bị người ta đánh. Người đánh anh là con ruột của mẹ Bình, không trách người ta được, bởi vì anh chọc người ta nổi điên lên mới như vậy. Anh bị thương từ ngày hôm qua. Đáng lẽ ra hết đau, em nhắc lại anh đau nữa rồi!... Sao hả, anh trả lời hết các câu hỏi của em rồi đó. Chuyện qua rồi bỏ qua đi em, em cũng đừng trước mặt mẹ Bình nhắc đến chuyện này nghe chưa!
Diệp Tri Thu giờ mới kịp nhận ra anh trả lời từng câu hỏi của cô. Thật là… nhưng cô cười không nổi, anh nói anh lại đau kìa…
Anh giải thích như thế cô cũng không hỏi nhiều, trước tiên là lo cho vết thương của anh kìa. Cô biết cách làm cho anh hết đau, cô nhẹ nhàng đưa môi của mình hôn lên những vết thương của anh, còn bạo gan đưa lưỡi liếm vào mát lạnh, làm Hoa Vân Phong cảm thấy thật thoải mái. Anh nói:
- Mèo con, em đang bôi thuốc đó à?
Diệp Tri Thu hừ hừ, dời xuống bờ môi của anh cắn một cái, cô nói:
- Đúng thì sao? Không đúng thì sao?
Hoa Vân Phong cười cười:
- Đúng cũng được, không đúng cũng được. Anh thích!
Rồi hai người ôm nhau thắm thiết. Người phía trước do được đào tạo là một vệ sĩ làm sao dám ngủ say như chết chứ, thực ra thì từ lúc Hoa Vân Phong nói anh đang ngủ thì anh vừa mới thức dậy. Có lẽ do mấy ngày nay theo Hoa Vân Phong đi đông đi tây giải quyết gấp các hạng mục công trình. Bởi vì thời điểm này cần phải đảm bảo chất lượng và tạo lòng tin cho các chủ đầu tư mới mong tạo vị thế đứng vững trên thương trường sau này. Hoa Vân Phong đích thân đến công trình để đôn đốc và khảo sát. Đương nhiên phần kỹ thuật thì anh không thể nhìn được rồi, cái đó phải nhờ vào các kỹ sư chuyên môn mới được. Thế vẫn chưa hết, tới buổi tối cũng không được ngủ ngon giấc mà phải tham gia đến tiệc xả giao… haiz, cho nên mới kiệt sức mà ngủ quên đi như vậy, chứ bình thường thì anh có thể phát hiện có người lạ tiếp cận từ khoảng cánh rất xa đó nha! 
Lúc này anh thức rồi mà cũng không dám nhút nhít, sợ rằng phá hư cảm giác phiêu phiêu của cặp đôi đang mặn nồng tình ái này. Thât sự nãy giờ nghe mấy câu nói ngọt đến chảy nước của họ, anh thiếu điều choáng váng cả đầu óc. Ôi, yêu có nhiều kiểu nhiều dạng, vậy dạng của họ là gì, sao mà tình tứ vậy chứ, làm cho người ta phải ghen tị hà!
Đột nhiên một tiếng nói vang lên phía sau lưng:
- Thức rồi thì không cần giả vờ nữa.
Phạm Thanh Bình nghe thế vội ngẩng đầu nhìn về phía sau, làm bộ như mới vừa thức giấc, anh giơ tay che miệng ngáp một tiếng, cười hì hì:
- Mới thức, mới thức mà!
Sau đó anh gật đầu chào Diệp Tri Thu:
- Chào cô, hai người cứ tự nhiên, tôi lái xe chuyên tâm lắm, không chú ý cái gì đâu!
Diệp Tri Thu bị anh chọc cho đỏ mặt, nép vào ngực Hoa Vân Phong trốn tránh. Hoa Vân Phong yêu thương lấy tay che chở cho cô, và nói:
- Lo chạy xe đi
Xe bắt đầu bon bon trên đường, chẳng mấy chốc đến nhà của Hoa Vân Phong, căn nhà 502 thân thiết. Diệp Tri Thu đứng ở cửa nhìn tấm bảng số nhà hồi lâu rồi kéo tay anh mà hỏi:
- Tại sao là 502, nghe giống nhãn hiệu một loại keo dán quá hà!
Hoa Vân Phong nhéo má của cô, anh trả lời:
- Mẹ anh chọn đó, trước kia vào thuê nhà, mẹ nhất quyết phải thuê được số nhà 502. Mẹ nói bởi vì mẹ thích đơn giản vậy thôi. Nhưng anh biết, có lẽ mẹ muốn kỉ niệm ngày 5 tháng 2, là ngày mẹ nhặt được anh và nhận làm con trai.
Diệp Tri Thu thật là cảm động, cô cảm thán:
- Dì Bình thật sự rất yêu anh.
Hoa Vân Phong cười cười:
- Anh biết! Trên đời này anh cũng yêu nhất có 3 người phụ nữ thôi.
Diệp Tri Thu nhíu mày, anh có thể ám chỉ dì Bình, cô… còn người thứ ba là ai? Vừa định hỏi thì Hoa Vân Phong đã mở cửa đẩy cô vào trong, anh nói:
- Vào đi, mẹ anh ở trong phòng!
Diệp Tri Thu bỏ qua chuyện mới nãy cũng không hỏi lại anh, cô kéo anh hỏi chuyện khác:
- Không vào với em hả?
Hoa Vân Phong chỉ vào hướng nhà tắm, anh nói:
- Anh đi thay quần áo rồi vào sau.
Diệp Tri Thu gật đầu “Ờ… ” một tiếng, sau đó cô tự mình đến phòng Hà Thúy Bình…
Vào trong, Hà Thúy Bình dựa người vào thành giường đang cầm cái áo sơ mi trắng trên tay làm gì đó, hình như đang đơm nút lại thì phải. Trên mặt bà đang đeo mắt kính lão, dáng vẻ chăm chú đến nỗi đôi mày cũng nhăn lại. Nghe tiếng mở cửa, bà nhìn về phía đó, thấy là Diệp Tri Thu bà vui mừng ngoắc cô lại ngồi trên giường, ân cần hỏi:
- Tri Thu, đến chơi sao không cho dì biết trước? Ây, cái thẳng nhóc Vân Phong có mua cái gì ngon về nấu ăn đãi con không… để dì nói với nó…
Diệp Tri Thu cười tươi lắc đầu:
- Thôi khỏi dì ơi, con nói với anh ấy rồi là con đến thăm dì Bình một chút là phải về sớm với dì của con, dì con đến đây xử lý một số công việc vì không yên tâm bỏ con ở nhà một mình nên cho con đi theo. Cho nên khi dì con xong việc thì con cũng về theo luôn. Chắc con không ăn cơm ở đây đâu dì.
Hà Thúy Bình hiểu rõ gật đầu, bà nói:
- Ồ, khó lắm mới tới chơi một lần, tiếc quá không được ăn chung với con một bữa cơm. Vậy thì hẹn dịp khác nhe, nhất định phải ở ăn cơm với dì đó. 
Diệp Tri Thu nhẹ nhàng gật đầu:
- Dạ, nhất định mà dì. Đồ ăn dì nấu ngon lắm, làm sao con từ chối cho được.
Hà Thúy Bình cươi vui vẻ, bà kéo tay cô nắm lấy và vuốt làn da trắng mịn mềm mại không tì vết của cô, bà hỏi:
- Chiều nay đi chơi rồi phải không? Dì tưởng con đến đón Vân Phong đi chung, vậy là con về thành phố Đ trước rồi Vân Phong đến đó gặp con đi chung hả?
Diệp Tri Thu trả lời:
- Dạ, vốn dĩ con rất muốn rủ Vân Phong đi chung luôn. Nhưng mà dì con chắc về sớm, con thăm dì một chút cũng phải trở về khách sạn cho kịp. Chiều 3 giờ hẹn gặp anh ấy ở sân bay. 
Hà Thúy Bình gật đầu, dì bảo:
- Ngồi đây đợi dì chút…
Nói xong bà bước xuống giường đi đến cái tủ cây cao hơn mình hai cái đầu. Bà mở ra cánh cửa gỗ, bên trong chồng quần áo được sắp xếp ngay ngắn, bà rút ra chiếc chìa khóa mở ngăn tủ nhỏ phía dưới. Lát sau bà trở lại đưa cho Diệp Tri Thu một xấp tiền và nói rằng:
- Nè, cầm lấy, dì cho hai đứa đi chơi đó. Chơi cho thiệt vui nhé!
Diệp Tri Thu ngại ngần không chịu nhận, cô đẩy số tiền ấy về phía dì:
- Thôi mà dì, bọn con đi có trường con lo hết rồi, không cần nhiều tiền vậy đâu. Dì giữ lại đi mà.
Hà Thúy Bình không chịu:
- Coi như con giữ dùm Vân Phong đi, thích mua cái gì thì mua, thích chơi cái gì thì chơi. Từ trước giờ nó chưa đi chơi đâu xa, cũng chưa bao giờ xin tiền dì làm chuyện gì hết. Cái thằng nhóc này nuôi nó đỡ tốn tiền lắm. 
Nói như thủ thỉ, nói như trao gửi yêu thương. Hà Thúy Bình nói ra những lời đó hoàn toàn xem Hoa Vân Phong như một đứa nhỏ chứ không phải đã trưởng thành. Dù biết rằng hiện nay anh có thể độc lập về chuyện tiền bạc, nhưng trong lòng bà vẫn muốn bù đắp những gì từ nhỏ đến giờ anh chưa được nhận. Xem anh như một đứa con nít, hễ đi chơi là được mẹ cho tiền!
Diệp Tri Thu vốn định nói bản than cô cũng có tiền mà Hoa Vân Phong cũng chẳng thiếu gì. Nhưng một tiếng nói vang lên từ phía sau bảo cô rằng:
- Mẹ cho tiền thì em nhận đi!
Diệp Tri Thu bất giác giật mình, anh này kỳ ghê, mẹ anh chứ có phải mẹ cô đâu hà…
Hà Thúy Bình nhìn cô gái mặt đỏ hây hây, bà biết trong đầu cô nghĩ cái gì, bà ghẹo:
- Sớm muộn gì cũng gọi một tiếng mẹ, trước kia lúc không có Vân Phong con gọi rồi đó thôi. Giờ ngại gì không biết, gọi lại một lần cho mẹ nghe đi nào.
Diệp Tri Thu mắc cỡ chết được. Cô nhoẽn miệng cười làm lúm sâu hai đóa hoa duyên dáng hai bên má. Cô khẽ khàn gọi:
- Mẹ~~~!
Hà Thúy Bình mỉm cười, nhét số tiền vào tay cô, Diệp Tri Thu cũng nghe lời nhận lấy không đẩy tới đẩy lui nữa. Sau đó Hà Thúy Bình tạo cơ hội cho hai đứa nhỏ ở bên nhau, bà nói rằng mình muốn nghỉ ngơi chút nữa, nên “đuổi” hai người ra ngoài phòng khách, còn bà thì mở hé cánh cửa rình nghe hai đứa nhỏ tâm sự…
Diệp Tri Thu ngồi trên sô pha, cô nhìn Hoa Vân Phong hỏi nhỏ:
- Anh có chuyện gì không thành thật với em không?
Hoa Vân Phong đang gọt trái cây cho cô ăn, bỗng nhiên nghe cô hỏi, anh cũng không dừng lại mà hỏi ngược lại cô:
- Tại sao em hỏi như vậy?
Diệp Tri Thu nói thật với anh:
- Em có cảm giác chuyện gì anh cũng nói với em một nửa, giữ lại một nửa. Chưa hết, nhiều lần chuyện gì vui anh nói, chuyện khó khăn lo lắng gì đó cũng không cho em biết… sao lại vậy? Yêu nhau không phải chia sẻ cho nhau mọi thứ sao?
Hoa Vân Phong cười cười:
- Ừ, vậy em muốn biết cái gì anh nói cho em nghe!
Diệp Tri Thu gãi đầu và suy nghĩ, lát sau cô nói:
- Thôi đi, chắc do em bị nhiều người tác động quá nên mới đặt câu hỏi vu vơ này cho anh. Cho qua đi, quên hết đi, coi như em chưa hỏi hé!
Thật sự thì Diệp Tri Thu chỉ quan tâm người mình yêu như thế nào mà thôi, những gì anh có thể giải quyết đương nhiên anh không cần nói với cô. Tính tình cô, khả năng của cô mà có nói ra vấn đề cũng chưa chắc giúp được anh. Ngược lại, cô nghĩ mỗi con người đều có khoảng không gian riêng của mình. Cho dù là vợ chồng đi chăng nữa cũng không nhất thiết phải thành thật với nhau từng chuyện nhỏ nhặt. Mà lúc đó cần nhất chính là sự đồng cảm, có nghĩa là không cần ai phải nói ra nhưng đối phương vẫn thấu hiểu, đó mới chính là lúc có thể chung vai sát cánh cùng nhau giải quyết khó khăn. Diệp Tri Thu tự nhận mình còn non nớt và ỷ lại vào những người lớn xung quanh quá, cô vẫn chưa đủ mạnh mẽ để tự giải quyết một việc gì. Cho nên cô không trách Hoa Vân Phong. 
Hoa Vân Phong hỏi cô:
- Ai làm em không vui vậy?
Diệp Tri Thu nói thật:
- Điềm Mật và anh Tĩnh Hiên đó…. Điềm Mật nói vì sao anh không nói rõ em là bạn gái của anh cho người khác biết, có phải anh không yêu em không. Còn anh Tĩnh Hiên thì… haiz, nói chung là bảo em không được tin lời anh nói.
Lần trước khi ra khỏi bệnh viện Điềm Mật có nhắc nhở cô bạn mình vài điều. Còn Lam Tĩnh Hiên thì lúc nào cũng quan trọng hóa vấn đề. Anh nhiều lần gọi điện thoại nhắc nhở cô rằng Hoa Vân Phong không đáng tin. Thái độ và lời lẽ của anh dành cho Hoa Vân Phong rất cay nghiệt, điều này làm cho Diệp Tri Thu bực bội lắm. Mấy ngày nay cô luôn giữ trong lòng không dám nói cho Hoa Vân Phong biết, nhưng tự nhiên giờ gặp anh cô lại muốn kể lể với anh.
Hoa Vân Phong kéo đầu cô dựa vào vai mình, anh nói:
- Họ nói không sai. Đứng ở góc độ những người quan tâm và lo lắng cho hạnh phúc của em mà nói thì hoàn toàn có căn cứ. Em nên cảm thấy may mắn vì có những người bạn quan tâm mình như vậy. Còn anh, anh biết em tin tưởng anh cho nên mới chọn cách nói rõ cho anh biết, nhưng Tri Thu à, dù anh có đắc tội với cả thế giới anh cũng không bao giờ muốn em bị tổn thương. Anh yêu em là thật lòng.
Thật sự anh có cho điều tra về Diệp Hoài Sơn, theo thông tin được biết thì ông ta là tài xế của Lý Tuấn Sinh vào thời gian trước, nhưng kết quả vẫn cứ xoay vòng ở đó. Lý Tuấn Sinh dù sao cũng lăn lộn trong giới xã hội đen bao lâu nay, khi anh còn chưa sinh ra ông ta đã chiếm được lòng tin của Lý lão gia rồi, cho nên anh vẫn không khai thác được điều ông ta muốn che giấu là đương nhiên. Nhưng không có bí mật nào là mãi mãi, anh đang lo lắng, nói đúng hơn là lo sợ, tâm trạng anh dạo này luôn bất an, anh không rõ ràng quá là chuyện gì nhưng thực sự có dự cảm chẳng lành cho tình cảm của anh và Diệp Tri Thu. Bởi vì ba của cô làm việc cho kẻ thù của anh, nhất định có liên quan đến chuyện năm xưa, anh đã từng mâu thuẫn đặt ra giả thiết, nếu cô và anh là kẻ thù của nhau, anh có thể bỏ qua tất cả để yêu cô không? Có thể không? Hoa Vân Phong khẳng định rằng: Có thể!
Diệp Tri Thu khe khẽ gật đầu, vùi vào ngực anh như thói quen của một con mèo thích chui vào người chủ nhân. Rồi tự nhiên chuyển sang chuyện khác mà nói:
- Vân Phong ơi, em đang còn lo lắng một chuyện. Nhắc đến Điềm Mật và anh Tĩnh Hiên thì em lại thương cho bạn mình quá. Điềm Mật thương anh ấy rất nhiều, nhưng anh Tĩnh Hiên không biết suy nghĩ cái gì đã làm Điềm Mật đau khổ rồi kìa. Mới hôm trước, Điềm Mật đến bệnh viện chăm sóc anh ấy lại bị anh ấy mắng một trận. Em có hỏi nhưng Điềm Mật cũng chỉ lắc đầu không nói, bạn ấy mạnh mẽ thật, nếu gặp em, ai mắng em nặng lời chút nhất định em khóc cho tối trời tối đất luôn rồi.
Cô còn biết thế mạnh của mình nữa đấy à? Mỗi lần cô khóc đều làm cho người ta nôn cả ruột lên hết… haiz!
Hoa Vân Phong nghe cô nói rồi anh hỏi:
- Em muốn giúp Điềm Mật à?
Diệp Tri Thu biết anh lúc nào cũng hiểu ý cô mà. Chỉ cần cô nói sơ sơ ý tưởng là anh có thể biết ý đồ sâu xa của cô ngay. Cô vui vẻ gật đầu:
- Dạ đúng, em định… nhờ anh nghĩ cách giúp bạn em!
Hoa Vân Phong nhéo cái má mềm mịn của cô theo thói quen nhưng không làm cô đau, Diệp Tri Thu cũng rất thích anh làm vậy với mình. Mỗi khi anh làm thế lại giống như chủ nhân đang thực hiện hành động yêu thương đối với thú cưng của mình vậy. Cô cười hì hì:
- Nghĩ cách nhe anh!
Hoa Vân Phong nói:
- Cách thì có… nhưng hấp tấp quá thì giống như là kiểu “ép duyên” vậy đó!
Diệp Tri Thu không hiểu cách anh nghĩ đến là gì. Cô khẳng định với anh:
- Chỉ cần Điềm Mật có thể ở bên anh Tĩnh Hiên thôi là bạn ấy vui rồi. Trước kia yêu anh thầm lặng… em… em cũng có tâm trạng như vậy nên em hiểu. Chỉ cần được ở cạnh người anh yêu, dù có bị lạnh nhạt, thậm chí tổn thương cũng không oán than!
Cố chấp là một loại ma lực trong tình yêu. Nó có thể được duy trì đến phút cuối để thu về quả ngọt, nhưng cũng không ít trường hợp cái kết là một quả đắng đến lặng người. Trên đời này cái quý giá nhất không ở vật chất, cũng không phải đến độ tuổi nào đó thì lấy vợ gả chồng giống như trả một món nợ trần gian. Mà là dám yêu và được yêu! Yêu không hối tiếc.
Hoa Vân Phong hiểu được điều cô nói:
- Được, nhưng anh chưa hiểu rõ về con người Lam Tĩnh Hiên này lắm. Anh phải tìm hiểu chắc chắn mới được!
Anh không làm việc gì không rõ ràng và cũng không thể đẩy cô bạn thân của người mình yêu vào nguy cơ ngầm nào đó. Trước khi anh xác định Lam Tĩnh Hiên xứng đáng với tình yêu của cô gái cứng cỏi Điềm Mật kia, anh sẽ chẳng hành động gì cả. Điềm Mật cũng xem như là người tác hợp cho anh và Tri Thu, nên lần này, nếu đây là duyên phận của cô gái ấy, anh nhất định không chối từ!
Hai người thủ thỉ nói gì nho nhỏ Hà Thúy Bình nghe không rõ, nhưng bà thấy hai đứa đầu tựa vai, tay ôm ấp, thật âu yếm đắm say, ngay bản thân bà cũng vui vẻ lây. Cầu trời cho hạnh phúc viên mãn đến với đứa con này của bà đi, nó xứng đáng có được những thứ tốt đẹp ấy!
Ngồi bên nhau được chốc lát, Diệp Tri Thu rất tiếc nhưng phải nói với anh hẹn chiều nay gặp, bởi vì cô phải về khách sạn ngay, nếu không để dì Trần phát hiện là không ổn……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.